Hẹn Hò Cùng Ngày, Ngươi Dẫn Tội Phạm Truy Nã Đến Cửa Phó Ước?

Chương 235:Thả cái rắm đều sẽ đáp lại!

**Chương 235: Thả rắm cũng sẽ có đáp lại!**
Chẳng lẽ bọn họ muốn kéo vụ án của tên tội phạm này vào bí mật quân sự quan trọng của quốc gia?
Cho dù có đúng như bọn họ đoán, thì... muốn người cũng không phải đến theo kiểu này!
Ngay cả giấy tờ tùy thân và công văn cơ bản nhất cũng không xuất trình, thì làm sao mà giao người? Mấu chốt là cục thành phố bọn họ căn bản không hề nhận được thông tin gì cả!
Đám người ở cổng đều không nhịn được mà nhíu mày.
Giang Hạo nghe đám người này thực sự đến để đòi người, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Muốn người? Muốn người mà ngay cả giấy tờ chứng minh cũng không có, đã thế bên này cũng không có bất cứ thông tin gì, chắc chắn có vấn đề!
Chỉ nhìn thái độ vừa rồi của bọn họ, cùng với biểu hiện lảng tránh khi nói đến giấy tờ tùy thân, đã thấy không bình thường.
Đến cục thành phố đòi tội phạm? Chắc có lẽ hơn phân nửa là tới tìm huynh đệ của bọn chúng? Muốn mượn thân phận "sĩ quan" để tìm người?
Nghĩ như vậy, mọi chuyện có vẻ đã rõ ràng hơn nhiều.
Giang Hạo hiện giờ chỉ có thể thầm chấm cho đám gia hỏa này một điểm 6! (chơi chữ, ý là giỏi, cừ)
Đúng là quá biết nghĩ! (mỉa mai)
Nhìn sang mấy tên thiếu úy bên cạnh viên thiếu tướng kia, Giang Hạo chỉ muốn bật cười, vẻ mặt đám người này tràn đầy ngạo mạn.
Khoác lên bộ quân phục này, tưởng mình đã cao giá lắm sao?
Nếu không phải vị thiếu tướng kia diễn còn có chút giống, thì bọn họ đã tin sái cổ rồi, còn dễ dàng để lộ chân tướng vì cái gọi là tin tức cơ mật kia!
Giang Hạo một lần nữa nhấn mạnh, "Giấy tờ tùy thân, xin hãy xuất trình giấy tờ tùy thân của các người, nếu không có, chúng tôi sẽ bắt giữ các người với lý do cố ý gây rối."
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt đám người kia liền thay đổi xoành xoạch, ngay cả viên thiếu tướng kia cũng biến sắc theo.
A Văn cùng đám cảnh sát hình sự kỳ cựu kinh ngạc, Giang Hạo muốn bắt đám sĩ quan này? Không thể nào! Ca, đừng xúc động, ta vừa mới đến cục thành phố, đừng có làm quá!
"Làm sao bây giờ! Đội trưởng đây là thật sự muốn bắt bọn họ sao? Biểu cảm kia không giống như là đang đùa giỡn..."
"Lương Quyền! Anh ngẩn ra làm gì vậy! Anh hiểu rõ đội trưởng nhất, chẳng lẽ anh ấy thực sự sẽ bắt đám sĩ quan kia sao?"
"Đội trưởng sao lại xúc động như vậy chứ!"
Có người bắt đầu thấy bất an, lo lắng.
Nhưng những lời này của bọn họ đã nhắc nhở Lương Quyền, anh ta chợt nhớ đến việc Giang Hạo trước đó đã bắt không ít người.
Hạo ca của hắn tuyệt đối không phải người xúc động!
Phàm là hành vi và lời nói mà anh ấy làm ra khiến người ta cảm thấy không bình thường, thì chắc chắn là đám người đang nói chuyện với Giang Hạo kia có vấn đề!
Chết tiệt?!
Chẳng lẽ đám sĩ quan này có vấn đề?
Chẳng lẽ... đúng như những gì bọn họ vừa nghĩ, là giả mạo?!
Mẹ nó... chuyện này, nếu như mà thật là như thế... thì quá mức chấn động!
"Mọi người đừng vội!"
"Trước tiên xem Hạo ca làm thế nào đã, anh ấy không phải loại người xúc động, chắc chắn là đã phát hiện ra điểm không hợp lý."
Lương Quyền nhỏ giọng nhắc nhở mọi người.
Lúc này, mấy viên thiếu úy trong phòng kia đã bị lời nói của Giang Hạo chọc giận!
"Cậu có ý gì? Cậu cho rằng mình là cái thá gì ở đây?"
"Đây là thiếu tướng của chúng tôi! Một cảnh sát quèn như cậu không có quyền bắt anh ấy!"
"Đừng nói nhảm nữa, lập tức mang người mà chúng tôi cần đến đây, chậm trễ thời gian, đến lúc đó không ai có kết cục tốt đẹp đâu!"
Mấy người, mỗi người một câu, trong lời nói không có một chút ý tứ khách khí nào.
Giang Hạo thậm chí hoàn toàn khẳng định suy đoán trong lòng mình là đúng, đám người này căn bản không phải là sĩ quan bình thường!
Nhưng ba tên thiếu úy trước mặt, khi nói chuyện với hắn, giọng điệu lại khiến Giang Hạo có chút bực bội và nghi hoặc.
Sao lại có thể vênh váo, tự đắc đến thế được?
Còn nói là đã bị thôi miên, thực sự cảm thấy thân phận này không có vấn đề gì sao?
Giang Hạo không trả lời bọn họ, mà quay người lại nhìn Lương Quyền và những người khác, "Đem tất cả những người này tạm giữ lại."
"Tạm giữ?"
Có người giật mình, có chút lo lắng!
Vừa rồi Lương Quyền nói đội trưởng không phải người xúc động, với lại những người này có gì đó kỳ quặc, nhưng... có người vẫn rất do dự...
Dù nói thế nào, đối phương vẫn là người của quân đội, cũng không phải người bình thường, lại còn là lãnh đạo, làm như vậy không phải là không ổn lắm sao?
Giang Hạo lúc này có hơi xúc động, đối phương nói chuyện quả thực rất hống hách, nhưng trực tiếp bắt người như thế này, đối với ai cũng không tốt, rất dễ xảy ra vấn đề!
Trong lòng những người này không đồng ý với cách làm của Giang Hạo, nhưng Giang Hạo hiện tại là đội trưởng của bọn họ, nói gì thì chắc chắn là phải nghe!
Khi vẫn chưa có ai hành động, Lương Quyền và A Văn trực tiếp lấy còng tay mang theo bên người ra.
Đối với Giang Hạo, Lương Quyền tuyệt đối tin tưởng, chỉ cần Hạo ca của anh ta lên tiếng, cho dù là thả một tiếng "bủm" rắm, thì anh ta cũng nhất định sẽ thả một tiếng "bủm" to hơn để đáp lại!
Về phần A Văn, anh ta đã sớm sùng bái Giang Hạo từ lần đầu tiên Giang Hạo nhận khen thưởng ở cục thành phố, anh ta đã cảm thấy người này rất lợi hại. Tuy anh ta đã là một cảnh sát hình sự lâu năm, nhưng thực sự rất sùng bái Giang Hạo, biết anh ta nói như vậy chắc chắn là có lý, đã có lý thì cứ làm!
Hai người vừa đi, những người phía sau cũng theo sau.
Từng người một làm bộ muốn còng những người này lại!
Chuyện này... hỏng rồi!
Thấy còng tay to lớn đã đến gần, đám sĩ quan kia, từng người một đều nhíu chặt lông mày!
Còng tay?! Còng bọn họ?! Chết tiệt, sao mọi chuyện lại không giống với những gì bọn họ dự tính ban đầu? Giang Hạo đang giằng co với bọn họ không phải là một kẻ cứng đầu sao?
Bọn họ mặc quân phục, mà anh ta lại dám ra tay với họ? Còn muốn bắt họ?
"Cậu thật sự để những người này đến bắt chúng tôi sao? Cậu không biết thân phận của chúng tôi là gì à?!"
Viên thiếu úy kia tức giận đứng dậy, thậm chí đã vươn tay về phía Giang Hạo như muốn đẩy mạnh anh ta một cái!
Giang Hạo làm sao có thể là một cảnh sát dễ bị bắt nạt như vậy, chắc chắn sẽ không để cho đối phương đạt được mục đích!
Thấy bàn tay kia đã đưa về phía mình, Giang Hạo thuận thế nắm lấy tay hắn, kéo mạnh về phía trước, sau đó bắt lấy cánh tay hắn, nhấc lên, lật ngược, "bốp"! Trực tiếp quật ngã hắn xuống đất!
Một cú vật qua vai, khiến cho viên thiếu úy kia ngã lăn ra, kêu la thảm thiết.
Những sĩ quan khác cũng không ngờ Giang Hạo lại chủ động ra tay, càng không ngờ anh ta lại dám quật người của họ xuống đất?!
Vị thiếu tướng đứng ở giữa vô cùng khẩn trương, nhìn người đang kêu la trên mặt đất, rồi lại nhìn chằm chằm về phía Giang Hạo, "Cậu đang làm cái gì vậy? Cậu dám ra tay với người của chúng tôi?"
"Đúng là điên rồi! Lập tức gọi cục trưởng của các cậu đến đây nói chuyện với chúng tôi!"
"A!"
Lương Quyền thực sự là nhìn không quen bộ dạng làm ra vẻ của tên thiếu tướng này, thấy hắn ta còn chỉ tay năm ngón với Giang Hạo, liền gõ vào đầu hắn một cái!
"Còn ra vẻ! Nói nhảm nhiều như vậy làm gì!"
"Ông có nói nhiều lời vô ích thì cũng không bằng đem giấy tờ tùy thân của các ông ra cho chúng tôi xem một chút! Ngay cả giấy tờ tùy thân cũng không muốn xuất trình, còn ở đây tự cao tự đại?"
Anh ta còn có thể nhìn ra vấn đề, thì huống chi là người thông minh tuyệt đỉnh như Hạo ca của anh ta!
Hành động của Giang Hạo, lời nói của Lương Quyền, đã khiến A Văn, cùng với những cảnh sát hình sự khác phát hiện ra điểm đáng ngờ. Bây giờ suy nghĩ lại, bắt người này xuất trình giấy tờ tùy thân, đối phương lại một mực không lấy ra, đã chứng minh là có mờ ám.
A Văn nhìn những anh em khác, "Đừng lãng phí thời gian, nghe lời đội trưởng, trước tiên cứ còng bọn chúng lại!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận