Hẹn Hò Cùng Ngày, Ngươi Dẫn Tội Phạm Truy Nã Đến Cửa Phó Ước?

Chương 142:Tự do hành

Chương 142: Tự do hành động
Trận chiến này thực sự đã làm Giang Hạo giật nảy mình.
Khá lắm, đời này hắn chưa từng nghe qua một tiếng kêu nào lại chỉnh tề đến như vậy, nhìn đám gia hỏa này, từng người một đều như đang nhìn chằm chằm vào miếng thịt, chăm chú nhìn hắn, Giang Hạo cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Nhưng!
Hiện tại chuyện cấp bách không phải là cái này, đã đến địa bàn của người khác, làm bất cứ việc gì cũng cần lên tiếng chào hỏi.
"Đội trưởng, Giang Hạo, đồn công an Nam Khu, Giang Thành đã đến!"
"Giang Hạo, mọi người không phải lần đầu gặp mặt, biết rõ hơn thì đừng làm mấy trò này nữa!"
"Nghe nói dạo gần đây ngươi gặp nhiều chuyện vui, ta ở Trường Phong Trấn mà mỗi ngày đều có thể thấy tin tức liên quan đến ngươi."
Vương Hạo không khỏi hâm mộ, ánh mắt có chút phức tạp.
Tiểu tử này bị điều đến đồn công an Nam Khu cho tới hôm nay, mới qua bao lâu? Ấy vậy mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Giang Hạo đã dựa vào bản lĩnh của mình, khắc sâu cái tên của hắn vào trong đầu không ít cảnh sát ở Giang Thành.
Tiểu tử này, đơn giản là nghịch thiên!
Nếu không phải Giang Hạo, hắn mẹ nó, hôm nay làm sao có thể thấy đội phản đào của mình lại có nhiều người như vậy, cũng thật may nhờ có tiểu tử này, cho hắn một cơ hội được "nổ" một phen.
Lần sau ra ngoài cùng các huynh đệ uống rượu, nhất định phải đem chuyện ngày hôm nay kể đi kể lại mới được.
Giang Hạo cười sảng khoái, cũng phải, Đội trưởng Vương nói rất có lý!
Lời khách sáo xã giao, trước mặt người quen thì không cần nói, nhưng hôm nay không phải có thêm không ít bạn mới sao?
"Đúng rồi, Đội Vương, lần này hành động sắp xếp thế nào, tự do hành động hay là...?"
Đám người nghe xong, nhao nhao dùng ánh mắt sốt ruột nhìn Giang Hạo.
Ai có thể đi theo Giang Hạo cùng nhau khai triển nhiệm vụ, vậy thì phải xem ai đời trước đã tu luyện được phúc phận lớn đến nhường nào!
"Chuyện này..." Vương Hạo trầm ngâm, nghiêng người nhìn đám người mới tới.
Vốn thuộc về đồn công an Trường Phong Trấn, Tiểu Hắc cùng Hoàng Bình Nam lúc này không lên tiếng, hai người đứng ở bên này, chờ đợi Vương Hạo an bài.
Bọn họ biết, đi theo Hạo ca nhất định có canh để húp, nhưng! Bọn họ khẳng định không thể trực tiếp la hét đòi cùng Giang Hạo làm nhiệm vụ, mục đích như vậy lộ liễu quá.
Nếu có thể đi theo Giang Hạo, vậy khẳng định là tốt nhất!
Vương Hạo đánh giá tình hình, bình thường khi làm nhiệm vụ, đều là 2-4 người một tổ, dựa theo tình hình trước đây mà phân chia, vậy khẳng định ít nhất có hai người cùng Giang Hạo chấp hành nhiệm vụ.
Nhưng trước mắt, ở đây có gần bốn mươi người.
Ý nghĩ của những người này khi đến Trường Phong Trấn, hắn cũng hiểu rõ, ai cũng muốn cùng Giang Hạo, đó là điều không thực tế, nhưng làm đội trưởng, hắn khẳng định không thể thiên vị.
Để ai cùng Giang Hạo một tổ, cũng đều không thích hợp...
Nhưng Giang Hạo lại cần người hỗ trợ... Tiểu tử này bắt người còn nhanh hơn cả tốc độ ghi chép của người phụ trách giam giữ.
Vương Hạo không lên tiếng, chân mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết mấy con ruồi.
Những người khác không ngốc, cũng có thể nhìn ra Vương Hạo giờ này khắc này rất xoắn xuýt, đau đầu, mọi người vẫn dùng ánh mắt sốt ruột nhìn Giang Hạo và Vương Quân.
Hiện trường im lặng hồi lâu, Vương Hạo bỗng nhiên lên tiếng, "Giang Hạo, cậu vẫn như trước đây, tự do hành động đi!"
"Nếu ta cứ cứng rắn bắt cậu tổ đội, đối với bọn họ mà nói, có thể bọn họ sẽ cho rằng không công bằng, đồng thời ta cũng lo lắng sẽ trói buộc cậu."
"Nhưng! Trong quá trình cậu hành động, nếu cậu phát hiện vấn đề gì, cần trợ giúp, cậu có thể gọi bất kỳ ai ở đây đến hỗ trợ!"
Vương Hạo hắn nói xong lời này, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm!
Ai cũng muốn ôm đùi, hắn không thể làm cho tất cả mọi người đều đi theo Giang Hạo, đã không thể làm tất cả mọi người vui vẻ hài lòng, vậy thì không cần tổ đội, để Giang Hạo tự do lựa chọn!
Nghe vậy, những người có mặt ở đây, không ai không thở phào nhẹ nhõm!
Tất cả những người đang mong đợi cùng Giang Hạo trong một đội ngũ hành động, đều thả lỏng trái tim, ai cũng muốn cùng Giang Hạo lập công, nhưng không ai muốn mình thất bại.
Vừa sợ anh em sống không tốt, lại sợ anh em vụng trộm lái xe sang, bọn họ không được chọn, tốt thôi, vậy mọi người cùng nhau công bằng chấp hành nhiệm vụ, để Giang Hạo tự thân vận động!
Giang Hạo cũng có chút kinh ngạc trước quyết định của Vương Hạo.
Không nghĩ tới Vương Hạo lại thẳng thắn như thế, không có tư lợi mà đem mình phân vào trong đội ngũ nhân viên cảnh sát của đồn công an Trường Phong Trấn.
Như vậy cũng tốt, tự do hành động, hắn sẽ thoải mái hơn.......
"Thật là biết tính toán, bàn tính gõ vang như vậy, mấy lão già này làm cảnh sát làm gì, không đi làm kế toán thì đáng tiếc!"
Lâm Đại Hồng nhìn tin tức trong nhóm giao lưu của các sở trưởng, không ngừng tặc lưỡi, "Đánh vào bàn tính của đồ đệ ta, Lão Hồ, ông xem này!"
"Tôi còn tưởng ông đã biết rồi." Lão Hồ vui vẻ nhận điện thoại, "Lúc bọn họ gọi điện hỏi ông Giang Hạo đi đâu, tôi liền biết rồi, không ngờ ông lại chậm chạp như vậy."
"Nhưng ông cứ yên tâm đi, dù bọn họ có ôm đùi thế nào, chủ lực quân vẫn là Giang Hạo thôi."
"Mấy cái công lao hỗ trợ, không đáng là gì."
"Cũng không biết Giang Hạo có thể trong lần hoạt động này giành được thành tích như thế nào."
"Đây chính là hoạt động toàn tỉnh đó."
Mặc dù không cùng nhau khai triển hành động, nhưng, đúng là có thể từ việc bắt người, quét sạch các điểm chứa chấp của mỗi người mà nhìn ra được năng lực cá nhân, cùng hiệu quả khai triển hoạt động.
Bên ngoài không có bảng xếp hạng, trên thực tế, sẽ có không ít người tiến hành một cuộc xếp hạng ngầm cho những cảnh sát tham gia này.
Lâm Đại Hồng khoát tay, "Không lo lắng."
"Ồ!" Lão Hồ không khỏi trêu chọc Lâm Đại Hồng, "Lúc cậu ta mới tới, sao ông không nói như vậy?"
"Mới tới còn chưa quen, sao có thể so với bây giờ?"
Lâm Đại Hồng cười híp mắt thưởng trà, "Ông xem, Lý Văn Ba này tặng trà cho Giang Hạo, cũng thực không tồi, đoán chừng tốn của hắn cả tháng tiền lương, thế mà hắn lại đem trà tặng Giang Hạo, Giang Hạo a, thật sự là có tài!"
Mười hai giờ trưa hôm đó.
Nam Trạm người ra vào tấp nập, các chuyến tàu hỏa từ Giang Thành đều dừng ở đây, mà các chuyến tàu đi hướng những thành phố khác cũng không ít chuyến xuất phát trong khoảng thời gian này.
Giang Hạo ở tầng hai Nam Trạm, quan sát tình hình tầng một.
Chỉ riêng chỗ hắn quan sát được đã có mấy đội cảnh sát phản đào, càng không cần nói đến những người ẩn nấp ở nơi khác.
Những người này di chuyển trong đám người, thật sự sợ những tên trộm kinh nghiệm phong phú kia phát hiện, đến giờ, bọn trộm này còn dám động thủ? Sẽ không, cho dù sau đó bị bắt, không có tang vật, bọn chúng cũng sẽ không thừa nhận!...
Bên ngoài nhà ga.
Lương Quyền nhìn Tiểu Hắc, Hoàng Bình Nam, cùng mấy cảnh sát phản đào khác đi theo mình, "Các huynh đệ, tới tới tới, mượn ít đồ."
"Muốn tiền thì không có, muốn mạng thì có một!"
"Ta dựa vào, Lương Quyền, cậu đi ra chấp hành nhiệm vụ, còn muốn quản bọn ta mượn đồ?"
"Huynh đệ, đừng có nói ta hành động bắt không được người, cậu mượn được tiền rồi cũng không có tâm tình tiêu đâu!"
"Gì mà vay tiền, ai quản các cậu vay tiền."
Lương Quyền chỉ vào đồ vật bên hông mình, "Đem còng tay của các cậu cho ta mượn trước."
"Mượn còng tay?!"
Tiểu Hắc và Hoàng Bình Nam đồng thời lên tiếng, nheo mắt.
Khá lắm, chẳng trách nói Lương Quyền đi theo Giang Hạo đã có ăn ý, bọn họ mới đi đến đây bao lâu, Lương Quyền liền giúp Giang Hạo mượn còng tay?
Hai người bọn họ không phải chưa từng cùng Giang Hạo đi ra ngoài làm nhiệm vụ, đương nhiên biết tốc độ bắt trộm của Giang Hạo nhanh đến mức không hợp thói thường như thế nào!
Nhưng mấy cảnh sát khác lại buồn bực.
"Cho chúng ta mượn còng tay, người còn chưa bắt được, cậu đã bắt đầu mượn rồi?"
"Đúng vậy, Lương Quyền, cậu cũng nôn nóng quá, vạn nhất chúng ta bắt được trước, cũng cần dùng vật này chứ!"
"Các cậu không tin ta đúng không!" Lương Quyền mở to hai mắt, "Các cậu cho ta mượn, đến lúc đó Hạo ca cần dùng, các cậu khẳng định có công lao hỗ trợ, các cậu mượn còn không cho mượn?!"
"Không cho mượn!"
"Thật sự không cho mượn?!"
Lương Quyền, Tiểu Hắc, Hoàng Bình Nam kinh ngạc nhìn mấy cảnh sát nói không cho mượn.
Đến lúc đó... Không phải bọn họ nổ đâu, chỉ là mấy người này không bao lâu nữa, thật sự sẽ hối hận vì không đưa còng tay cho bọn họ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận