Hẹn Hò Cùng Ngày, Ngươi Dẫn Tội Phạm Truy Nã Đến Cửa Phó Ước?

Chương 478:Còn có thể nói đùa không thành

**Chương 478: Còn có thể nói đùa hay sao?**
Đặng Nhiên mang theo ánh mắt không chắc chắn nhìn Giang Hạo, "Ngươi thật sự không đi cùng mọi người sao?"
Giang Hạo ngược lại là nghe được trong giọng nói của Đặng Nhiên có sự kinh ngạc, cười nhìn hắn một chút, "Còn có thể nói đùa hay sao?"
"..."
Xác nhận Giang Hạo thật sự không đi, Đặng Nhiên dùng một loại ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn.
Không biết nhìn bao lâu, lúc này mới đứng lên, vừa đứng lên vừa lắc đầu, vừa cảm khái, "Cũng không biết mặt trời mọc đằng nào mà ngươi lại còn có thể vào vị trí làm việc."
"Vậy ta dẫn người tới, ngươi có chuyện gì thì liên lạc với ta."
Trước khi đi, Đặng Nhiên vẫn không quên nhắc nhở một phen.
Giang Hạo ừ à mấy tiếng, tự mình bật máy tính lên, xem những tin tức mà hôm qua Đặng Nhiên gửi cho mình, từng chút một chăm chú xem.
Nhất Khang và Giang Thành không giống nhau, dù sao cũng gần biên giới, hơn nữa còn tương đối lạc hậu, đại bộ phận tội phạm muốn xuất cảnh đều sẽ nghĩ đến việc trốn sang bên này. Cho dù bên này có cảnh sát biên phòng trông coi, mỗi ngày đều tuần tra, nhưng bọn chúng có rất nhiều phương pháp để chạy ra khỏi cảnh.
Mà những thành thị khác mỗi ngày cũng sẽ gửi rất nhiều tư liệu tội phạm trốn sang bên này, phần lớn tư liệu tội phạm mang đến bên này đều biểu hiện bọn chúng hơn phân nửa là do cố ý g·iết người, b·ắt c·óc, ă·n c·ắp văn vật, c·ướp b·óc...
Những người này một khi b·ị b·ắt, bình thường đều là năm năm trở lên, thậm chí là mười năm trở lên.
Trong này có đến ba, bốn nghìn người... Nhìn mà Giang Hạo thấy đau đầu...
Hắn đưa tay b·ó·p xương mũi, tiếp tục nhìn chằm chằm vào máy tính, nhìn những bức ảnh chi chít này, lắc đầu, nhất cổ tác khí tiếp tục làm.
Người đi ngang qua cổng phòng làm việc này thấy Giang Hạo vẫn còn trong văn phòng, kinh ngạc, nhịn không được dừng lại, nhìn Giang Hạo kinh ngạc nói, "Đội trưởng Giang! Sao anh lại ngồi trong phòng làm việc!"
"Sao thế?" Giang Hạo nghe giọng điệu kinh ngạc kia, không khỏi ngẩng đầu nhìn, "Sao ai thấy ta ở đây cũng đều rất ngạc nhiên vậy."
"Không phải, là..." Người đứng ở cửa ngẩn người, không khỏi sờ ót cười ngây ngô hai tiếng, "Không phải bởi vì anh rất ít khi ngồi ở đây sao, mọi người đều ra ngoài làm nhiệm vụ, hiếm khi thấy anh ở đây..."
Hắn ho nhẹ một tiếng, "Đội trưởng Giang, nếu anh có việc gì cần giúp đỡ, nhất định phải nhớ kỹ gọi tôi, tôi ở ngay bên cạnh!"
Giang Hạo ừ một tiếng, ánh mắt vẫn rơi vào màn hình máy tính.
Hắn nhìn chăm chú, người đứng ở cổng rất hiếu kỳ, nhưng tò mò thế nào đi nữa cũng không tiện vào xem, đành phải thu hồi ý nghĩ đi ra ngoài.
"Kỳ lạ, hôm nay đội trưởng Giang vậy mà không ra ngoài, có phải sáng nay bắt Lâm Viễn Minh mệt mỏi rồi không?"
"A?"
Mấy tiểu nhị đang ăn cơm khô, nghe người này nói như vậy, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn đối phương lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Giờ từng người nghe Giang Hạo ở văn phòng không ra ngoài, liền như là gặp ma, kinh ngạc ghê gớm.
"Đội trưởng Giang ở văn phòng?"
"Có phải anh nhìn lầm không? Đội trưởng Giang làm sao có thể ở văn phòng!"
"Còn có thể lừa cậu sao? Đội trưởng Giang đúng là ở văn phòng! Cũng không biết trước máy vi tính nghịch cái gì, nhìn rất chăm chú."
Mấy người lải nhải nói chuyện bát quái, vô cùng chăm chú và hào hứng...
Sáng sớm hôm sau, Giang Hạo vẫn như thường lệ, ăn cơm xong xuôi, trực tiếp cầm máy bay không người lái cảnh dụng đi vào sân nhỏ bên này, dùng máy bay không người lái này bắt đầu tuần tra.
Máy bay không người lái mang theo âm thanh của luồng khí thu hút sự chú ý của những người khác, nhưng hôm nay bọn họ rõ ràng bình tĩnh hơn hôm qua rất nhiều, dù sao đã từng thấy Giang Hạo điều khiển máy bay không người lái như thế nào. Chỉ có hai ba người bưng bát chạy ra, vừa uống cháo, vừa xem máy bay không người lái trong sân.
Lão Hoàng nằm ở cổng vừa cắn xương cốt, vừa vẫy đuôi, vừa gật gù đắc ý nhìn máy bay không người lái trên trời, bên này ăn được hai miếng, bên kia lại nhìn trúng hai mắt.
Giang Hạo báo cáo chuẩn bị một phen, trước mắt có thể dùng máy bay không người lái tuần tra ở rất nhiều nơi.
Dựa theo một số điều khoản, máy bay không người lái cảnh dụng sau khi trải qua cho phép, mới có thể tiến vào vài chỗ tuần tra, không được cho phép thì không thể đến khu dân cư tiến hành tuần tra.
Giang Hạo thao túng máy bay không người lái, trong bảng hệ thống nhập vào tên tội phạm thứ hai cần bắt.
Nhưng kết quả tìm ra cho thấy tên tội phạm này cách bọn họ đã rất xa, người đã đến ngoại cảnh, khoảng cách một hai trăm km, hơn phân nửa là tối hôm qua đã trốn thoát.
Vậy nên cảnh sát h·ình s·ự muốn bắt tên tội phạm này cần phải tay không mà về, hoặc là cùng nước láng giềng tiến hành một phen trao đổi liên hệ, để bọn họ hiệp trợ bắt. Bất quá dưới tình huống bình thường, cảnh sát các nước láng giềng đều không làm việc cho dù có nhờ giúp đỡ, cũng rất ít khi nhận được hồi đáp.
Lần lục soát thứ hai cứ như vậy thất bại, sau đó tiến vào thời gian cooldown lần thứ hai.
Giang Hạo cũng không nóng nảy, vẫn điều khiển máy bay không người lái ở đây chậm rãi ung dung tuần tra, dù sao cũng đã ra một chuyến, không bằng cầm máy bay không người lái tuần tra một vòng xem sao.
Ngay lúc hắn chuẩn bị rời đi, chợt phát hiện trên màn hình xuất hiện một gương mặt quen thuộc!
Giang Hạo trong nháy mắt dừng lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt trên màn hình, trong đầu hiện lên một khuôn mặt nào đó mà hắn đã ghi nhớ ngày hôm qua!
Người này không phải là một trong những tên tội phạm đã ă·n c·ắp văn vật ở tỉnh sát vách rồi bỏ trốn sao?
Bởi vì là ă·n c·ắp văn vật, Giang Hạo tương đối có hứng thú, cho nên đã xem kỹ, hắn không thể nhầm, vụ án t·r·ộ·m c·ướp văn vật đó có giá trị lên tới hàng tỷ!
Cho dù số văn vật b·ị t·r·ộ·m c·ướp cuối cùng đã trở về, nhưng những tên tội phạm đằng sau đều đã bỏ trốn, tìm lâu như vậy, không ngờ người này lại trốn đến Nhất Khang.
Giang Hạo nhìn chằm chằm một hồi, không lập tức ra tay bắt người này, cũng không gọi những người khác tới hỗ trợ, mà là tiếp tục điều chỉnh độ cao của máy bay không người lái lên cao, duy trì khoảng cách hơn 100 mét, trên không trung đ·u·ổ·i theo tên tội phạm này.
Thông qua màn hình lớn, có thể thấy tên tội phạm này ăn một chút điểm tâm, sau đó đi vào một siêu thị, khi đi ra, trong tay đã mang theo rất nhiều túi lớn túi nhỏ.
Giang Hạo nheo mắt, nhìn chằm chằm người trong màn hình mang theo nhiều đồ đạc lên một chiếc xe gắn máy, hắn cũng lập tức thao túng máy bay không người lái bay cao hơn một chút.
Thông qua quay chụp từ trên cao, có thể thấy người này đi về phía ngoại thành, mua nhiều đồ như vậy, xem ra trong túi người này vẫn còn chút tiền.
Để tránh tội phạm phát hiện máy bay không người lái của mình, Giang Hạo cố gắng để máy bay không người lái bay cao hơn một chút, thỉnh thoảng thông qua lá cây, cùng tia sáng để che giấu máy bay không người lái của hắn...
"Đi, dừng ở đây."
Nam nhân ngồi ở ghế sau xe gắn máy nheo đôi mắt chuột, nhắc nhở người lái xe một câu, "Dừng xe, bao nhiêu tiền?"
"Ngươi xuống xe ở đây? Không cần ta đưa ngươi lên sao? Đưa ngươi lên ta sẽ giảm giá cho!"
"Ta nói dừng xe ở đây thì xuống xe ở đây! Ngươi đừng nói nhảm nhiều, dừng xe!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận