Hẹn Hò Cùng Ngày, Ngươi Dẫn Tội Phạm Truy Nã Đến Cửa Phó Ước?

Chương 231:Hôm nay trúng tà? Từng cái đều muốn khóc?

Chương 231: Hôm nay bị ma nhập à? Sao ai cũng muốn khóc?
Phản ứng của mọi người, đương nhiên đều được Văn Đào cùng các lãnh đạo khác thu hết vào mắt.
Kỳ thính trưởng mỉm cười, nhìn mấy vị cục trưởng bên cạnh trêu chọc, "Không ngờ mọi người lại tán thành Giang Hạo như vậy."
"Người có thực lực đi đến đâu cũng sẽ được công nhận, huống chi mọi người đều không phải không biết trong nhiệm vụ lần này, cậu ta đã cống hiến lớn đến thế nào."
Mấy vị lãnh đạo nhìn nhau cười một tiếng.
Văn Đào tiếp tục, "Xem ra mọi người đều đã biết là ai, các ngươi không nhìn lầm, chính là đồng chí Giang Hạo của chúng ta! Biểu hiện cá nhân xuất sắc của cậu ấy đã được không ít lãnh đạo để mắt, Mã bộ trưởng của chúng ta còn đặc biệt khen ngợi cá nhân đồng chí Giang Hạo, trao tặng cậu ấy phần thưởng đặc biệt công huân hạng nhất và danh hiệu vinh dự mũi nhọn của đội quân ch·ố·n·g k·h·ủ·n·g· ·b·ố!"
"Phần thưởng này của đồng chí Giang Hạo đã đến tận tay cậu ấy, hơn nữa còn do chính Mã bộ trưởng của chúng ta tự mình trao tặng!"
Trừ một số ít lãnh đạo và người của đồn c·ô·ng an Nam khu, ở đây vẫn còn rất nhiều người lần đầu tiên biết chuyện này!
Đặc biệt công huân hạng nhất?!
Danh hiệu vinh dự?!
Lại còn là Mã bộ trưởng tự mình trao tặng?!
Đây là vinh dự cỡ nào? Đẳng cấp này, chỉ sợ cả đời bọn họ cũng không cách nào đạt được!
Toàn bộ phòng họp vang lên một tràng âm thanh xôn xao, ngay sau đó, là tiếng vỗ tay vang dội còn lớn hơn so với vừa rồi!
"Tr·ải qua hội ý của lãnh đạo, hiện quyết định bổ nhiệm đồng chí Giang Hạo làm đội trưởng đội h·ình s·ự Cục C·ô·ng An thành phố Giang Thành!"
"Xin mời đồng chí Giang Hạo lên đài!"
Trước khi đứng lên, Giang Hạo k·é·o k·é·o cổ áo, đảm bảo không có chỗ nào sai sót, sau đó mới trong tiếng vỗ tay đi lên đài.
Kỳ thính trưởng cũng vào lúc này đi lên đài, từ trong tay một cảnh s·á·t khác nh·ậ·n lấy quyết định bổ nhiệm.
Giang Hạo vừa kính lễ xong, quyết định bổ nhiệm liền được Kỳ thính trưởng trao tận tay Giang Hạo, "Giang Hạo à, cậu nhìn xem, trong phòng họp không ít đồng chí đều là cảnh s·á·t h·ình s·ự của đội h·ình s·ự thành phố, bọn họ đối với việc cậu làm đội trưởng này không có bất kỳ ý kiến gì."
Kỳ thính trưởng nghiêng người nhìn xuống dưới đài, "Các đồng chí đội h·ình s·ự thành phố, các cậu có hoan nghênh đội trưởng mới không?"
"Vu Hồ ~!"
"Hoan nghênh!"
"Ha ha!"
Kỳ thính trưởng bị sự nhiệt tình của mọi người lây nhiễm, rõ ràng là hỏi các đồng chí đội h·ình s·ự thành phố, ai ngờ toàn bộ cảnh s·á·t trong phòng họp dường như đều đang đáp lại ông.
Ông tiếp tục nhìn về phía Giang Hạo, "Cậu à, phải tiếp tục cố gắng, hy vọng cậu có thể khiến cho bức tường lịch sử của tỉnh c·ô·ng an chúng ta có thêm nhiều vinh dự!"
"Tốt nhất, chính là đặc biệt công huân hạng nhất."
"Ha ha ha!"
Mấy lãnh đạo phía dưới đều nhìn ra ý đồ của Kỳ thính trưởng, vui vẻ cười một tiếng.
Mọi người sao lại không có cùng suy nghĩ như Kỳ thính trưởng chứ, đều hy vọng Giang Hạo có thể giành thêm nhiều vinh dự.
Nhưng phàm là đồng chí cảnh s·á·t tỉnh Quảng Đông bọn họ giành được nhất đẳng công, đặc biệt công, đều sẽ được ghi lại trên bức tường vinh dự lịch sử của tỉnh c·ô·ng an.
Giang Hạo một mình trực tiếp ghi mấy vinh dự quan trọng lên trên bức tường kia.
"Rõ!" Giang Hạo vô cùng bình tĩnh đáp lại, "Cháu sẽ cố gắng! Tiếp tục nỗ lực!"
"Chuyện trên máy bay, vẫn phải chờ xét duyệt một thời gian, chắc phải đợi một chút, cậu đừng sốt ruột."
"Không sao ạ!"
Giang Hạo cười cười, có công lao bắt hắn khẳng định sẽ vui vẻ, nhưng nếu còn chưa được xét duyệt, Giang Hạo cũng sẽ không sốt ruột, dẫu sao nó chắc chắn sẽ thuộc về hắn, không vội vàng gì chuyện trước mắt.
Mười phút sau.
Hội nghị kết thúc, mọi người lần lượt giải tán.
Lương Quyền cẩn thận che chở phần thưởng nhị đẳng công của mình, không quên chặn Giang Hạo lại, "Hạo ca, cơm chân giò đi thôi!"
"Cơm chân giò?" Lâm Đại Hồng nghe xong, nhíu mày, "Thằng nhóc, cậu định dẫn Giang Hạo đi ăn cơm chân giò à?"
"Lâm, Lâm Sở, cái này... Gần đây chi tiêu có chút lớn! Thật sự không được, tôi mời Hạo ca ăn cơm chân giò phần cao cấp?"
"Tôi nói là, sao cậu lại không rủ tôi?!"
Lâm Đại Hồng hừ lạnh một tiếng, "Tôi cũng đi! Ăn xong rồi về sở."
Ai lại ghét bỏ việc hắn dẫn Giang Hạo đi ăn cơm chân giò chứ, cơm chân giò chính là niềm đam mê cả đời của dân làm công Quảng Đông tốt đẹp này!
Lương Quyền đột nhiên thở phào một hơi, còn tưởng Lâm Sở ghét bỏ món cơm chân giò này, không ngờ lại!
Mấy người mang theo những người khác trong sở cùng đi ăn một bữa cơm chân giò, trực tiếp đặt bao hết cả chỗ, ban đầu nói Lương Quyền mời khách, cuối cùng lại thành Lâm Đại Hồng trả tiền.
Lâm Đại Hồng:??? Tôi không phải đến ăn ké sao? Sao lại thành người trả tiền?......
Hai giờ chiều hôm đó.
Lúc trở lại sở, mọi người dường như đều có chút buồn bã, quyết định bổ nhiệm Giang Hạo được đưa xuống, cũng đồng nghĩa với việc lần này Giang Hạo thật sự phải đến cục thành phố.
Hơn nữa không chỉ có Giang Hạo đi, Lương Quyền cũng đi theo, nghe nói Lâm Sở hiện tại cũng nh·ậ·n được tin muốn đến cục thành phố, chỉ là còn chưa đồng ý mà thôi.
Đều ở chung một tháng, hơn nữa bọn hắn muốn ôm đùi còn chưa được ôm bao nhiêu lần, mẹ nó giờ lại đi!
Từng người thở dài.
"Thở dài cái gì? Cơm chân giò chưa no à?" Lâm Đại Hồng nhìn từng người, "Không phải chỉ là khoảng mười cây số thôi sao, cũng không phải một ngàn cây!"
"Đùi sắp đi rồi......"
"Đáng giận, mấu chốt là tên gia hỏa này lại còn thật sự ôm đùi đi!"
Một người chỉ vào Lương Quyền hận nghiến răng nghiến lợi!
Lương Quyền cười hắc hắc một tiếng, thử trượt một cái tr·ố·n sau lưng Giang Hạo, "Tôi đi lái xe cho Hạo ca của tôi!"
"Các cậu không nói." Mã đội trưởng lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Lâm Đại Hồng, "Nghe nói Lâm Sở cũng muốn đến cục thành phố."
Hắn kỳ thật đối với Lâm Đại Hồng có một loại tình cảm không giống bình thường, không đơn thuần là quan hệ cấp dưới đối với cấp trên, tuy rằng sư phụ này không có nh·ậ·n, nhưng trong lòng Mã đội trưởng, Lâm Đại Hồng đã là sư phụ của hắn.
"Lâm Sở, cậu thật sự muốn đi à?!"
Mười anh em trong sở, toàn bộ đều vào lúc này nhìn về phía Lâm Đại Hồng.
Muốn nói thời gian ở trong sở này lâu nhất, ngoại trừ lão Hồ, thì chính là Lâm Đại Hồng, Lâm Đại Hồng có thể nói là đã chứng kiến những người này vào sở, cho đến tận bây giờ!
Hắn đến cục thành phố có thể tiếp tục để mắt tới Giang Hạo, đó là chuyện vui.
Nhưng không có nghĩa là hắn nỡ đám nhóc thối này trong sở!
Nhìn từng người đều vào lúc này nhìn về phía hắn, Lâm Đại Hồng lão hán này lại trong lòng lộp bộp chìm xuống, bị bọn hắn làm cho xúc động!
"Cái này, còn chưa quyết định mà!"
"Đừng có dùng vẻ mặt đó nhìn tôi, làm như kiểu tôi sắp c·h·ế·t không bằng."
"Ha ha!"
Hắn cố ý đùa mọi người cười.
Nhưng phát hiện mọi người hình như đều không cười, thậm chí mắt còn đỏ lên, càng làm cho Lâm Đại Hồng ngây ngẩn cả người.
"Hôm nay bị ma nhập à? Sao ai cũng muốn khóc một lần vậy?"
"Lương Quyền đã khóc một lần, các cậu còn làm theo à?"
"Thôi được rồi, vui vẻ lên chút, tôi đến cục thành phố các cậu không vui à? Nếu các cậu có vấn đề gì cần giúp đỡ, bất cứ lúc nào đến cục thành phố tìm tôi và Giang Hạo, thật sự không được, gặp Lương Quyền cũng được."
Lời này, cũng chính là Lâm Đại Hồng thật sự muốn rời khỏi đồn c·ô·ng an.
Mọi người đều hiểu rõ.
Mã đội trưởng đã trưởng thành, cảm xúc cũng giấu rất tốt, trước tiên cười nói, "Đi, về sau Lâm Sở các cậu đừng ngại tôi phiền là được."
"Mã đội, nếu anh đến mà Lâm Sở cùng Hạo ca không để ý tới anh, tôi khẳng định sẽ dẫn anh đến văn phòng của Lâm Sở, t·r·ộ·m lá trà của hắn cho anh mang về cho lão Hồ uống!" Lương Quyền hạ giọng, quang minh chính đại m·ưu đ·ồ bí m·ậ·t, "Đảm bảo không để Lâm Sở phát hiện!"
"Thằng nhóc, cậu m·ưu đ·ồ bí m·ậ·t có hơi lớn tiếng rồi đó?"
"Ha ha!"
Mọi người cười một tiếng, bầu không khí buồn bã trong nháy mắt tan biến không ít.......
Cục Thành Phố Giang Thành.
Văn Đào thấy người mình phái đi nghe ngóng tin tức đã trở về, lập tức hạ giọng, "Nhanh, thăm dò được gì rồi? Lâm Đại Hồng có đồng ý đến không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận