Hẹn Hò Cùng Ngày, Ngươi Dẫn Tội Phạm Truy Nã Đến Cửa Phó Ước?

Chương 85:Ta có cái này sức tưởng tượng sớm viết tiểu thuyết đi!

Chương 85: Ta mà có trí tưởng tượng này thì đã sớm đi viết tiểu thuyết rồi!
“Phốc ——!” “Phốc —— phốc —— phốc!” “Phốc ——!” “Đủ rồi, các ngươi đứng xếp hàng phun ta đấy à! Từng cái một liên hoàn pháo đúng không!” Lương Quyền vội vội vàng vàng lau mặt một cái, ghét bỏ r·u·n tay hai lần, “Ta ném, nghiêm trọng nghi ngờ các ngươi cố ý!” “Khụ! Các loại... Khụ khụ! Các loại! Lương Quyền, ngươi đừng đùa chứ? Ngươi vừa mới nói tên t·ội p·hạm truy nã kia là đi chỉnh dung?” “Chỉnh dung để tránh cảnh s·á·t truy bắt?” “Kết quả chỉnh dung thành công xong, lại đến trước mặt cảnh s·á·t nhởn nhơ?!” “Cái này là cái gì với cái gì vậy! Thật hay giả vậy? Không phải, Lương Quyền, ngươi đang nói đùa với chúng ta à, làm sao có thể xảy ra loại chuyện kỳ cục này!” Mấy người đều không nhịn được ngụm nước trong miệng, vì không để cho bàn làm việc của mình bị bẩn, mấy người bọn họ nhất trí hướng về phía Lương Quyền phun tới.
Lau miệng xong, vẫn không phản ứng kịp, luôn cảm giác Lương Quyền vừa nói với bọn họ những điều kia, rõ ràng là đang trêu chọc bọn họ!
“Tiểu t·ử ngươi lại ngứa da đúng không! Ở chỗ này bịa đặt lừa gạt chúng ta, đúng rồi, Giang Hạo đâu? Chúng ta đi tìm hắn hỏi thử xem!” “Ấy ấy ấy! Ta lừa các ngươi thì có ích lợi gì?” Lương Quyền ngăn lại mấy tên này.
Chỉ riêng nhìn mấy tên này phản ứng không bình tĩnh, hắn đã cảm thấy mình trong phòng thẩm vấn biểu hiện tốt hơn nhiều, cũng không có giống mấy tên này, không bình tĩnh như thế!
Lương Quyền lau sạch sẽ nước, lại hướng bọn hắn cười nói, “Đánh cược không? Cược bữa khuya hôm nay, dám thì các ngươi qua phòng quan s·á·t nhìn xem, dù sao đều có giá·m s·át mà!” “Mặc dù nói việc này, xác thực rất kỳ cục! Nhưng... Kỳ cục mẹ nó lại càng kỳ cục hơn, kỳ cục hết chỗ nói, tên t·ội p·hạm kia trăm phần trăm là Khổng t·ử Phương, đây là hắn chính miệng thừa nhận!” Dù sao Tống Bảo Tráng và Khổng t·ử Phương, hai người cuối cùng khẳng định đều không thoát khỏi sự trừng phạt của luật p·h·áp, Khổng t·ử Phương thẳng thắn, đoán chừng cũng bởi vì không muốn c·hết dưới cái tên của mình.
Đến lúc c·hết vẫn phải mang thân ph·ậ·n của người khác, đối với Khổng t·ử Phương mà nói, chẳng có bất kỳ cái lợi gì!
“Các ngươi nói ta gạt các ngươi, nói ta bịa chuyện, các ngươi tưởng ta là tác giả tiểu thuyết chắc, muốn bịa là bịa được ngay, ta cũng không có trí tưởng tượng kỳ quái đó!” Đám người đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm Lương Quyền, thấy hắn nói một cách đương nhiên như vậy, mấy người vẫn còn hoài nghi.
Lương Quyền nói cũng đúng...... Mặc dù gia hỏa này ngày thường thích nổ, nhưng mà...... Nếu có thể bịa ra chuyện kỳ cục như vậy, đối với Lương Quyền mà nói, cũng là một thử thách không nhỏ.
“Không được! Chẳng phải chỉ là một bữa ăn khuya thôi sao? Cược thì cược!” “Ta cũng tham gia! Ta ngược lại thật muốn xem chuyện này có phải là thật hay không!” “Đi đi đi, đi phòng quan s·á·t xem quá trình thẩm vấn, ta cũng học tập một chút, đúng không?” Cả đám người chạy về phía trước.
Lương Quyền cười hắc hắc, sờ bụng rỗng, “Đêm nay, có thể ăn no một bữa rồi! Giang Hạo thật đúng là phúc tinh, ai dính dáng tới hắn xem ra đều gặp may mắn.” Nghe nói đi cùng Giang Hạo bắt Khổng t·ử Phương còn có hai người, bất quá đều không phải là cảnh s·át n·hân dân của đồn c·ô·ng an Nam Khu, mà là ở Trường Phong Trấn.
Hai nhóc kia thật may mắn, vậy mà lại ôm được đùi Giang Hạo, đi cùng Giang Hạo hưởng lây, dù người không phải bọn hắn tự tay bắt, bọn hắn khẳng định cũng có c·ô·ng hiệp trợ.
Lương Quyền hâm mộ vô cùng, vội vàng đi về phía phòng quan s·á·t, trước tiên đem bữa ăn khuya chắc chắn này tóm gọn trong tay!......
Một đám người vội vàng tới muốn xem giá·m s·át, vừa lúc đụng phải Lâm Đại Hồng và Lão Hồ.
Hai người thấy đám người này hấp tấp, liền dừng lại.
Mà đám cảnh s·át n·hân dân này, khi nhìn thấy Lâm Đại Hồng còn ở trong phòng quan s·á·t, lập tức rụt rè, nhao nhao cười với Lâm Đại Hồng.
“Sở trưởng!” Mọi người ngay cả mắt Lâm Đại Hồng cũng không dám nhìn.
Không xong rồi......
Sở trưởng ở chỗ này, đến sớm quá!
Dựa theo tính cách của sở trưởng, nhìn thấy bọn hắn lỗ mãng chạy đến đây, nhất là còn trong ca trực của mình, nhất định sẽ làm một tràng quốc tuý......
Mấy người cầu xin Lâm Đại Hồng nương tay......
Nhưng khi bọn hắn đang nơm nớp lo sợ, Lâm Đại Hồng bỗng nhiên mở miệng, nói một câu khiến mấy người hai mắt tỏa sáng.
“Trong ca trực, không ở phía trước phòng thủ, chạy đến đây làm cái gì?” “!!!” Ta ném?
Đây là sở trưởng sao?
Sao đột nhiên ôn nhu vậy?
Mọi người nhìn Lâm Đại Hồng, ánh mắt bắt đầu lấp lánh, vui vẻ nhìn Lâm Đại Hồng.
“Lâm Sở, chúng ta nghe Lương Quyền nói vài chuyện, liên quan đến việc Tống Bảo Tráng thật ra là Khổng t·ử Phương, cũng không biết là thật hay giả, nên muốn đến xem tình hình phòng thẩm vấn.” “Hừ, các ngươi thật sự nên học tập một chút!” Lâm Đại Hồng lần này không phun thêm mấy câu quốc tuý, đều bởi vì Giang Hạo hôm nay làm những việc này, tâm tình của hắn vẫn chưa hoàn hồn, vui vẻ nên lười mắng người!
Đám người giật mình, “Không phải chứ! Lâm Sở, chẳng lẽ Lương Quyền nói đều là thật à?” “Thật hay không, các ngươi tự mình nghiên cứu là được.” Lâm Đại Hồng vung tay, “Xem xong thì mau về trực ban, đừng để vị trí của mình trống không.” Hắn mang th·e·o Lão Hồ đi nhanh về phía trước.
Còn lại đám cảnh s·át, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau một lúc, đột nhiên ăn ý cùng đi vào phòng quan s·á·t.......
Ngoài sân.
Giang Hạo ngồi trong xe cảnh s·á·t của sở, đang nói chuyện điện thoại với người nhà.
Sau khi rút tiền ở ngân hàng Từ Xuân Phong, hắn trực tiếp chuyển về nhà mười ngàn, kỳ thật không nhiều, nhưng cũng là một chút tâm ý của Giang Hạo.
Số tiền còn lại hắn dự định giữ lại, Lâm Chỉ Tình cho hắn nhà và xe, hắn cũng nên mua chút quà đáp lễ, đưa tiền cho Lâm Chỉ Tình thì có vẻ không t·h·í·c·h hợp, dù sao chút tiền ấy của hắn, trong mắt Lâm Chỉ Tình cũng không đáng là bao.
“Giang Hạo, con thu xếp thời gian đi gặp một cô bé đi, mẹ đã hỏi giúp con rồi.” Ban đầu hai mẹ con nói chuyện rất ấm áp, chuyện nhà đơn giản nói qua một chút, nhưng đột nhiên lại nhắc tới chuyện gặp gỡ cô gái, Giang Hạo sửng sốt.
Cái gì?
Gặp cô gái?
Hắn ngây người mấy giây, sau đó nhanh chóng phản ứng, cái gì mà gặp cô gái chứ, kia chính là tìm đối tượng hẹn hò cho hắn chứ còn gì nữa!
“Mẹ, con có bạn gái rồi, mẹ đừng bày trò này nữa.” “Con có bạn gái? Làm sao có thể! Con có bao nhiêu ý đồ xấu, mẹ còn không rõ sao!” “...... Không phải chỉ có ruột già và ruột non thôi sao, còn có thể có ý đồ xấu gì nữa, thật sự không lừa mẹ, con có đối tượng rồi, mẹ còn làm trò này với con, không đàng hoàng.” Giang Hạo đau đầu, tuyệt đối không nghĩ tới mẹ ruột của hắn lại thẳng thắn như vậy.
Nhưng mặc kệ Giang Hạo nói thế nào, đối phương dường như cũng không tin lời hắn.
“Được được được, con nói con có bạn gái đúng không?” “Đúng! Chuẩn không cần chỉnh!” Giang Hạo nghe vậy, lập tức cảm thấy đối phương đã từ bỏ ý định giới thiệu cho hắn, nhưng trận mừng rỡ này chỉ kéo dài một lúc.
“Thật sự nha! Con nghe lời mẹ, mặc kệ con có bạn gái hay không, con cứ đi gặp mặt, nói rõ ràng với cô ấy, mẹ thấy cô ấy điều kiện tốt mới giới thiệu cho con!” “Mẹ không ở Giang Thành, không có cách nào giúp con nói, con phải tự mình đi từ chối.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận