Hẹn Hò Cùng Ngày, Ngươi Dẫn Tội Phạm Truy Nã Đến Cửa Phó Ước?

Chương 7:Molly đều ra xe , trong sở vẫn là lão thiết bị?!

**Chương 7: Molly đều ra xe rồi, trong sở vẫn là thiết bị cũ?!**
Cùng lúc đó.
Tại đồn công an Nam Khu, Lão Hồ sau khi nhận được tin tức của Lâm Đại Hồng, vẫn luôn thấp thỏm chờ đợi.
"Cộc cộc cộc!"
"Chỉ đạo viên, xe cảnh sát trong sở lại hỏng rồi, cứ thế này thì sửa cũng không tốt, hay là tôi đi xin cấp trên đổi xe mới?"
"Cái này, đồ vật trong sở đúng là phải thay mới rồi, ta đều dùng đã bao nhiêu năm."
Nhân viên cảnh sát đứng ở cổng lẩm bẩm.
Hắn từ khi vào trong sở đến giờ, đã được tám năm!
Tám năm trước, mấy món đồ cũ kỹ trong sở đã có từ đó, nhân thủy quả, điện thoại đều từ năm đến mười năm, đã thay mới rất nhiều rồi!
Thậm chí ngay cả Molly cũng đã ra xe!
Mẹ nó, trong sở bọn hắn vẫn còn dùng đồ cổ!
Lão Hồ nghe xong, khóe miệng giật giật, "Lại hỏng rồi à?"
"Không phải hai ngày trước mới báo sửa sao! Sao lại hỏng nữa rồi?"
"Cho nên ạ..." Nhân viên cảnh sát sờ ót, lúng túng nói, "Đến lúc phải thay rồi."
"..."
Lão Hồ mặt mày khó xử.
Hắn quay đầu nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang ngồi uống trà, thấy người kia vẫn khí định thần nhàn uống trà, Lão Hồ đành ưỡn mặt nói, "Lãnh đạo à, ngài xem, điều kiện trong sở tôi thực sự không..." tốt...
"Lão Hồ, không phải là không thể đổi, kinh tế đang khó khăn, các cậu muốn đổi, cũng phải lập được công lao."
Áo sơ mi trắng cười híp mắt đặt chén trà xuống, "Việc gì cũng chưa làm được, đã muốn đổi thiết bị trong sở, vậy thì không hợp tình hợp lý, đúng không? Chỗ nào cũng như nhau thôi."
"Ta chỉ xem công lao mà nói chuyện."
Đến rồi!
Lão Hồ còn chưa nói hết câu, đã bị áo sơ mi trắng chặn họng!
"Trong sở các cậu mới có nhân viên cảnh sát thực tập bắt được t·ội p·hạm truy nã cấp A sao?"
"Nếu chuyện này là thật, báo cáo lên trên, đảm bảo sẽ đổi xe cảnh sát cho các cậu."
"Cái gì?!"
Nhân viên cảnh sát ở cổng ngây ngẩn cả người.
Nhân viên cảnh sát thực tập bắt được t·ội p·hạm truy nã cấp A?
Thật hay giả?
Hắn đến đây nhiều năm như vậy, đừng nói đối tượng truy nã cấp A, cấp B cũng chưa bắt được, có trời mới biết hắn nằm mơ cũng muốn lập công, vì dân trừ hại!
Không ngờ lại nghe được tin một nhân viên thực tập bắt được t·ội p·hạm truy nã? Lại còn là cấp A?!
Nói đùa sao!
Giờ phút này, một người đàn ông trung niên khác mặc áo sơ mi trắng, đứng im, rõ ràng đã nghe được những lời bọn họ nói.
Nhân viên cảnh sát đứng ở cổng vội lùi sang một bên, chào hắn, "Văn cục."
Người đàn ông trước mặt chính là cục trưởng Cục Công an thành phố Giang Thành, Văn Đào.
Văn Đào "ừ" một tiếng, sau đó đi tới.
Lão Hồ quay lại chào hỏi Văn Đào, mà Văn Đào thì chào hỏi áo sơ mi trắng, dù sao cũng là lãnh đạo cấp tỉnh.
Hắn không khỏi hỏi lại, "Đồn công an các cậu có nhân viên cảnh sát thực tập bắt được t·ội p·hạm truy nã sao?"
Lão Hồ cười cười, "Lâm Sở nói với tôi, người này còn chưa mang về, nghe nói còn là cấp A."
"..."
Đồn công an bắt được t·ội p·hạm truy nã cấp A...!?
Nhân viên cảnh sát thực tập bên cục công an của hắn còn chưa bắt được!
Văn Đào và Lâm Đại Hồng vốn luôn so kè, không ngờ lần này, cục công an của hắn lại bị đồn công an vượt mặt, làm cho hắn không biết giấu mặt vào đâu!
Vài giây sau, Văn Đào cười nói, "Không ngờ nhân viên cảnh sát thực tập của đồn công an các cậu lại có chút bản lĩnh, nhân tài như vậy, không ở lại cục công an của ta một thời gian sao?"
Lão Hồ cười, không trả lời.
Ai mà không biết Văn Đào và Lâm Đại Hồng những năm gần đây luôn ngấm ngầm so kè với nhau.
Văn Đào muốn đào người của Lâm Đại Hồng, hắn nào dám đáp ứng!
Giờ phút này, mọi người ở đây đều muốn được tận mắt chứng kiến Giang Hạo, người bắt được t·ội p·hạm truy nã, rốt cuộc là người thế nào, ai còn tâm trạng đi chứ!
...
Nhà ga xe lửa.
Lúc bị Giang Hạo bắt, Hoàng Mao Lưu Thiết Trụ liền giảo biện: "Ngươi là ai! Có ý gì!"
Âm thanh đột ngột này lập tức thu hút không ít người qua đường.
Dù mọi người có vội vàng về nhà hay đi đường, những người có tính hóng hớt vẫn không nhịn được dừng lại quan sát tình hình.
"Chuyện gì thế!"
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Người này kỳ quái thật, sao lại giữ người khác lại?"
"Mọi người đừng gây gổ ở tàu điện ngầm!"
Hai người này làm vậy lại thu hút sự chú ý của nhân viên nhà ga.
Giang Hạo vẫn nắm chặt lấy Hoàng Mao, thậm chí khi Hoàng Mao phản kháng, dần dần tăng thêm lực tay.
Hắn hiện tại giữ Hoàng Mao cũng giống như bóp chết một con kiến, đơn giản như vậy.
Bị siết chặt cổ tay, Vương Thiết Trụ cũng nhận ra có gì đó không ổn, cổ tay hắn như sắp gãy, cơn đau buốt thấu tim!
"Cảnh sát phá án! Ngươi có liên quan đến tội trộm cắp, đã bị bắt!"
"Cảnh sát chó má gì! Ta có làm gì đâu, ngươi túm ta làm gì!"
Vương Thiết Trụ đau đến mức mặt mày tái mét như gan heo, lập tức giảo biện.
Sắp chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng?
Lời này vừa dứt, những người qua đường bị mất điện thoại di động đều biến sắc, lập tức nhìn về phía Giang Hạo.
"Ta nói không phải ta, ngươi có chứng cứ gì?"
"Ái chà... Thằng nhóc này là học sinh à? Sao lại đi trộm đồ?"
"Hắn thật sự là cảnh sát à?"
"Ta cảm thấy chắc chắn là vậy! Khí chất này không lẫn vào đâu được! Chỉ là, cảnh sát này sao lại kết luận chắc chắn là hắn trộm đồ..."
"A! Hắn có dao!"
Lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, đột nhiên đối phương từ trong túi lấy ra một con dao nhỏ!
Nhân viên công tác nhà ga thoáng nhìn thấy, tim như ngừng đập.
Xong rồi, tên này làm sao mang được dao vào nhà ga...
Một con dao nhỏ xuất hiện, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo!
Giang Hạo cũng không ngờ tên này lại mang theo dao nhỏ bên người, mũi dao đang chĩa về phía hắn.
"Đi chết đi!"
Vương Thiết Trụ hung ác nói một câu.
Giang Hạo đột nhiên né tránh, ý đồ dùng tay còn lại giữ Vương Thiết Trụ.
Nhưng dù Vương Thiết Trụ đã bị Giang Hạo giữ một tay, sức phản kháng vẫn rất lớn.
Hắn muốn bắt lấy tay còn lại của Vương Thiết Trụ, không dễ dàng...
"Tốt nhất ngươi nên bỏ thứ trong tay xuống, nếu ngươi tập kích cảnh sát, tội càng thêm nặng!"
Giang Hạo thất thần cảnh cáo một câu.
Vương Thiết Trụ nghiến răng nghiến lợi, thậm chí khi nghe Giang Hạo nói câu đó, tay hắn còn run lên hai lần.
Hai ngày trước hắn mới từ đồn công an ra, gần đây nghe người trong nghề nói gây án ở đây sẽ không bị bắt.
Trên thực tế, hắn cũng đã gây án ở đây mấy ngày.
Nhờ vào lượng người qua lại lớn, hắn đúng là không bị bắt, thậm chí còn rất thích nơi này!
Vốn định làm một thời gian rồi đổi chỗ, không ngờ lại bị Giang Hạo bắt được!
Giờ người đã bị bắt, hắn còn sợ gì nữa?
Vương Thiết Trụ hung ác trừng mắt, "Đi chết đi! Dù sao cũng là một lần chết, muốn chết ta cũng kéo theo một kẻ đệm lưng!"
Hắn đây là quyết tâm muốn Giang Hạo cùng chịu tội với mình!
Trong chớp mắt, dao lại một lần nữa chĩa về phía Giang Hạo.
Con dao vung loạn trên không trung nhắm thẳng vào cổ, mặt của Giang Hạo...
"Ta đã cho ngươi cơ hội."
Giang Hạo nghiến răng, đột nhiên bẻ ngược tay còn lại của Vương Thiết Trụ!
"Rắc" một tiếng!
Âm thanh thanh thúy vang lên trong đám người.
Theo đó là tiếng kinh hô của người qua đường!
"Cảnh sát đồng chí! Cẩn thận!"
Bị Giang Hạo bẻ tay, Vương Thiết Trụ đã làm thì làm tới cùng, trực tiếp đâm mạnh mũi dao vào cánh tay Giang Hạo!
Con dao này thực sự đâm vào cánh tay Giang Hạo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận