Hẹn Hò Cùng Ngày, Ngươi Dẫn Tội Phạm Truy Nã Đến Cửa Phó Ước?

Chương 258:Cho các huynh đệ báo thù!

**Chương 258: Báo thù cho các huynh đệ!**
Nhân viên cảnh sát bên cạnh nhìn tin tức, có chút khó khăn, "Kỳ thính trưởng, đ·u·ổ·i tới bên kia ít nhất còn phải mười phút nữa."
"Nắm chặt thời gian!"
"Tuyệt đối không thể để hai vị đồng chí xảy ra chuyện, để trợ giúp cảnh lực nhanh hơn chút nữa!"
Kỳ thính trưởng lại một lần tăng cường ngữ khí, thậm chí lúc nói những lời này, mơ hồ cảm thấy lông mày giật thình thịch.
Những người khác có thể không biết Giang Hạo hiện tại quan trọng bao nhiêu, nhưng một nhân tài kiệt xuất như vậy nếu xảy ra chuyện, lãnh đạo cấp trên khẳng định phải trách tội xuống!
"Nắm chặt thời gian! Nhanh chóng đ·u·ổ·i tới trợ giúp, đều được ghi nhận công lao cá nhân!"
Những người khác nghe xong, mí mắt giật liên hồi, không lên tiếng.
Có thể đ·u·ổ·i tới trợ giúp đồng chí đều được kế công lao cá nhân?
Nghe giọng điệu này của Kỳ thính trưởng là thật sự sốt ruột, xem ra là thật sự rất lo lắng cho an nguy của Giang Hạo.
Nhưng nghĩ lại, lo lắng cũng là đúng, dù sao Giang Hạo hiện tại thật sự không tầm thường, nhân tài như vậy cần phải bảo vệ, đối với tất cả mọi người đều là chuyện tốt, nếu xảy ra chuyện...... Mọi người không dám nghĩ tiếp.
Kỳ thính trưởng hiện tại rất đau đầu!
Nếu chuyện này kết thúc thuận lợi, với cái tính cách làm việc hấp tấp này của Giang Hạo, hắn cũng không dám mạo hiểm đặt Giang Hạo ở vị trí nguy hiểm nữa, có lẽ làm chỉ đạo sẽ tốt hơn.
Nhưng cứ như vậy, năng lực cá nhân của Giang Hạo sẽ bị mai một, bản thân hắn chắc chắn cũng không muốn sự việc phát triển như vậy.
Kỳ thính trưởng phiền muộn nhìn chằm chằm màn hình, không tiếp tục suy nghĩ sâu về vấn đề này nữa.
Lúc này.
Giang Hạo tiếp tục thông qua thân xe phản chiếu để quan s·á·t trạng thái hiện tại của bọn tội phạm.
Vừa rồi b·ắn bốn tên tội phạm hiện tại đều đã ngã xuống, trái tim treo lơ lửng của hắn cũng vì vậy mà buông xuống, thừa dịp này, Giang Hạo lập tức nghiêng người nhìn về phía Lương Quyền.
Chỉ thấy Lương Quyền há hốc miệng to như quả trứng gà, kh·iếp sợ nhìn hắn.
Giang Hạo lập tức làm động tác tay với Lương Quyền.
Thấy vậy, Lương Quyền từ trạng thái kh·iếp sợ hoàn hồn, đột nhiên gật đầu, hắn hiểu rồi!
Hạo ca đây là muốn hắn bây giờ n·ổ súng về phía bên kia để thu hút sự chú ý của đ·ị·c·h nhân, hắn không phải là muốn thừa dịp mình n·ổ súng, thuận đường đi vào đối phó những tên tội phạm kia sao?
Lương Quyền có chút do dự, cầm thương lo lắng.
Nếu Hạo ca tiến vào, xảy ra vấn đề thì làm sao?
Nhưng nếu không vào, bên trong nhiều người như vậy, khẳng định sẽ tìm mọi cách để thoát ra, đến lúc đó bọn hắn sẽ nguy hiểm.
Với thương pháp của Hạo ca, tiến vào, nói không chừng thật sự có hi vọng?......
"Con đỉ!"
Nhìn bốn huynh đệ bị Giang Hạo hạ gục, một nam nhân mặt đen sì chửi rủa một câu, "Mấy tên cảnh sát này muốn c·hết à?!"
"Ca! Bên ngoài chỉ có hai người! Em xem!"
"Hai người?! Vậy còn chờ gì! Hiện tại liền ra ngoài, nhất định phải báo thù cho các huynh đệ!"
"Chúng ta đông người, bọn hắn chỉ có hai, trực tiếp xông ra ngoài g·iết!"
Người bên trong thật sự không lo lắng "m·ưu đ·ồ bí m·ậ·t" của mình bị người bên ngoài nghe thấy!
Giang Hạo ở đây ẩn nấp, nhưng những lời đó lại lọt vào tai hắn rõ mồn một, chỉ có thể kinh hô một tiếng, được lắm!
Hắn không thể mù quáng n·ổ súng.
Thanh thương mang theo bên người hiện tại chỉ có tám viên đạn, vả lại vừa rồi đã b·ắn bốn phát.
Hiện tại chỉ còn lại chút ít đạn, đối phó những người bên trong, khó làm!
Nhưng...... Nếu lấy được thương của mấy tên tội phạm c·hết kia để dùng, tình huống sẽ khác.
Ánh mắt Giang Hạo sáng lên, cảnh giác ngồi xổm xuống, thận trọng nhìn về phía vừa rồi, nhanh chóng quan s·á·t được vị trí!
Từ vị trí hiện tại của mình, đến một khẩu súng gần nhất của bốn người kia, chỉ có khoảng cách hai mét.
Nếu nói hắn thông qua khe hở bức tường này tiến lên phía trước một bước, hẳn là có thể mở rộng chút thông đạo......
Hắn không xác định...... Nhưng trước mắt không còn cách nào!
Giang Hạo lại một lần nữa nhìn về phía Lương Quyền, trực tiếp giơ thương lên, ra hiệu cho Lương Quyền mấy động tác.
Hiện tại nhất định phải Lương Quyền nổ súng trước để thu hút sự chú ý của đám người kia!
Lương Quyền sao có thể không hiểu ý Giang Hạo, nhìn hắn giơ súng lên liền biết đ·ạ·n không nhiều, nếu không chủ động xuất kích là không được!
"Ông trời ơi! Nhất định phải bảo hộ ta và Hạo ca bình an trở về nhà!"
"Con nguyện dùng một tháng bữa ăn khuya để đổi lấy sự bình an lần này!"
Lương Quyền lẩm bẩm một hồi, lập tức cùng Giang Hạo ra hiệu đếm ngược.
Năm con số!
Đếm ngược kết thúc chính là lúc hắn n·ổ súng!
Trong phòng họp tỉnh.
"Đây là hắn muốn lấy thân mạo hiểm, dự định tiến vào sao?"
"Lá gan thật lớn, cho dù thương pháp tốt, nhưng đối phương đông người, đạn dược đầy đủ, tiến vào nếu xảy ra chuyện thì làm thế nào?"
"Hiện tại bọn hắn cũng không có cách nào, tại chỗ chờ c·hết! Bất quá Giang Hạo này thật sự dám liều, vậy mà nghĩ đến việc bảo người ta yểm trợ, hắn tiến vào......"
Vẫn có người không nén được kinh ngạc, lẩm bẩm.
Kỳ thính trưởng bình tĩnh, không lên tiếng phát biểu ý kiến!
Hắn chỉ có thể nói, Giang Hạo là quá dám liều, cầu phú quý trong nguy hiểm, nếu Giang Hạo dám làm như vậy, nhất định là có lý do của hắn.......
Năm... Bốn... Ba... Hai... Một!
Lương Quyền lấy hết sức, từ phía sau đuôi xe, dời lên một chút, thậm chí mở cửa xe, đột nhiên vào ghế sau xe, dùng ghế lái làm vật yểm hộ.
"Phanh!"
Hắn trực tiếp thông qua kính chắn gió trước bị bọn tội phạm bắn thủng n·ổ súng.
"Nãi nãi ! Có gan thì ra đây một chọi một!"
"Nhìn Lương ca đây làm thịt các ngươi! Đi ra hết đây! Từng tên khốn kiếp, làm toàn việc thương thiên hại lý! Cút ra đây cho Lương ca!"
Lương Quyền mắng, thật sự rất tục tĩu!
Không tục một chút không xứng với lá gan hắn!
"Thảo! Ra đây đấu một trận!"
"Trốn bên trong làm rùa đen rút đầu! Dám b·uôn l·ậu t·huốc p·hiện chế đ·ộ·c, nãi nãi ta thay ông trời thu thập đám súc sinh các ngươi!"
Trong phòng họp tỉnh.
Mọi người căng thẳng bỗng nhiên thả lỏng không ít.
Tất cả mọi người không nghĩ tới Lương Quyền lại phun ra từng câu từng chữ, còn trôi chảy như vậy.
"Khụ khụ! Có sao nói vậy, tiểu tử này thật đúng là nắm bắt được khí thế."
"Hắn nói kiểu này, ta bỗng nhiên cảm thấy không khẩn trương, trách không được Giang Hạo mỗi lần làm nhiệm vụ đều mang theo tiểu tử này, có hắn, Giang Hạo muốn khẩn trương cũng khó."
Có người cảm thán, dù nói như vậy, nhưng vẫn không tránh khỏi một trận khẩn trương.......
"Phanh!"
Lại một phát súng!
Lương Quyền chịu đựng đau lòng, n·ổ ba phát súng về phía trước, có chút không nỡ.
Đang định xông ra b·ắn thêm phát nữa, hắn vội vàng đau lòng thu lại.
"Mẹ nó, đạn quý giá, thật không thể tùy tiện b·ắn......"
Hắn chỉ sợ đạn không còn, Hạo ca bên kia còn chưa nhặt được v·ũ k·hí của đối phương, tình cảnh của bọn hắn sẽ càng nguy hiểm!
Lúc này Giang Hạo cũng không rảnh nhìn Lương Quyền cổ vũ tinh thần, thừa dịp mấu chốt, tiến lên, nhắm chuẩn hai người, "phanh phanh" hai tiếng!
Lại một lần thành công hạ gục hai tên tội phạm, đúng lúc là hai người đứng trước bức tường!
Bạn cần đăng nhập để bình luận