Hẹn Hò Cùng Ngày, Ngươi Dẫn Tội Phạm Truy Nã Đến Cửa Phó Ước?

Chương 241:Cho ta đại ca nhị ca tống chung đâu!

**Chương 241: Đưa tang cho đại ca, nhị ca của ta đây!**
Lúc này, bên cạnh cây đại thụ kia rất náo nhiệt.
Nghĩ tới chuyện đào hố không thoải mái, nhưng không ngờ đào hố lại mệt mỏi đến vậy!
Bốn người, một người là lão đại không cần làm việc, còn ba người kia thì cầm xẻng sắt bán mạng đào.
"Mẹ nó... Thật không phải là việc người làm!"
"Sớm biết thế này đã ném xuống biển rồi!"
"Ném xuống biển?" Vị đại ca không có trợ lý kia khẽ cười một tiếng, tay run run châm điếu thuốc, "Xem ra ngươi lên cơn rồi, không sợ bị cảnh sát phát hiện sao?"
"Mau đào hố đi! Người đã giải quyết xong, chỉ chờ các ngươi đào hố xong thôi!"
Nói đến đây, hắn chậm rãi cầm điếu thuốc tàn trong tay xuống, nghiêng mắt nhìn hai người nằm trên mặt đất, nhẹ nhàng ném tàn thuốc còn lại lên mặt hai người này.
Vốn dĩ hai người còn đang ở đây ô ô nghẹn ngào, đã làm thì làm cho xong, ngay vừa rồi dứt khoát giải quyết luôn hai người này.
Đến bây giờ bọn hắn nào còn cơ hội nói chuyện?
Ba người nghe xong, không dám chậm trễ thời gian nữa, lập tức trả lời, "Vâng! Lập tức làm ngay!"
Mười phút sau.
Cái tên có ý đồ chạy trốn kia đã không còn thở, chạy đến mức toàn thân thịt ngon như nhũn ra.
Hắn đi đứng loạng choạng, nhìn thấy phía trước còn một chút khoảng cách, có thể nói là rất gần nhưng hắn cũng không muốn tiếp tục chạy về phía trước, trực tiếp cả người vô lực lăn về phía trước một vòng, ngã xuống, ngủ luôn...
"Chết tiệt..."
Với bộ dạng này của hắn bây giờ, còn nghĩ đến chuyện trở về lấy tiền rồi bỏ trốn?
Không có một tia hy vọng!
Hiện tại, không có xe kéo hắn đi, hắn khó mà có thể bắt đầu lại. Cảnh sát tới thì tới, nếu như tìm được, hắn nhận mệnh, nếu như không tìm được, vậy hắn nhất định là được lão thiên gia chiếu cố!
"Ai, thích thế nào thì thế."
Lão Trần nhắm mắt lại, ngáp một cái mệt mỏi.
Khi hắn lật người, mở mắt lần nữa, trong nháy mắt bị người ghé sát trước mặt làm giật nảy mình.
Một gương mặt xa lạ ghé sát trước mặt hắn! Theo dõi hắn!
"Ngươi...!?"
"Ngươi chính là Lão Trần à, Trần Thiếu Tương có đúng không?"
Giang Hạo ngồi xổm ở bên đầu Lão Trần, cười vỗ vỗ mặt người này, "Không chạy nữa à?"
"Ngươi... Có phải Lý Đạt Giang, thằng ranh con kia bán đứng ta không?!"
"Nha, còn chưa nói mà ngươi đã biết, xem ra các ngươi rất hiểu rõ nhau."
"Sao lại nằm xuống rồi, ngươi chạy tiếp đi, ta cho ngươi nửa giờ thì thế nào?"
"Ngươi..." Trần Đào trợn mắt, có cảm giác bị Giang Hạo vũ nhục.
"Ngươi muốn bắt thì bắt đi! Dù sao ta hiện tại cũng chạy không nổi nữa rồi!"
"Đi, Quyền Nhi, còng tay hắn lại đi."
Giang Hạo phất tay, gọi người đi về phía trước.
Lương Quyền "hắc" một tiếng, "ba" một cái còng tay gia hỏa này lại, nhìn tay hắn bị còng đến mức lộ ra vẻ chật chội, Lương Quyền mắng một câu, "Còng tay còn không khóa được móng heo của ngươi, nhìn xem ăn nhiều mỡ đến thế nào!"
Không khóa được cũng phải cố mà khóa!
Trần Bằng đầu chậm rãi toát ra ba dấu chấm hỏi lớn.
Mẹ nó, sao cảm giác như lại bị vũ nhục? Lần vũ nhục này còn rõ ràng hơn! Vẫn chưa có ai dám ngay trước mặt hắn nói hắn béo!
Giang Hạo không ngờ việc truy bắt gia hỏa này lại nhanh hơn trong tưởng tượng của bọn hắn rất nhiều.
Nhưng nhìn thể hình của Trần Bằng... EMMM... Với thể hình này của hắn, xác thực đuổi theo hắn không phải là chuyện khó khăn gì.
"Mang người đi thôi."
Đi về phía trước cũng có thể trở lại căn cứ quân sự kia, bên này chính là một vòng tròn, đi đường nào cũng không khác biệt nhiều.
Giang Hạo mang theo đội ngũ tiếp tục xuất phát...
"Chuyển vị trí tốt chưa, nhanh lên! Đừng chậm trễ thời gian!"
"Phốc!"
Người kia hung hăng nhổ một ngụm, cảm thấy miệng đầy đất cát, ghét bỏ nhìn người bị hắn ném xuống hố, thậm chí còn nhịn không được đạp một cái!
"Được rồi, vị trí cũng chuyển xong rồi, đợi chút nữa ta lên trên, ngươi lại lấp đất xuống, đừng có gấp, đại ca, chờ ta một chút!"
Người trong hố vội vàng trèo lên.
Chỉ thấy người kia thuận lợi đi lên, vị đại ca kia làm bộ muốn đạp một người khác xuống.
Ngay lúc này, phía sau truyền đến một trận tiếng động.
"Hạo ca, bên này thật có thể trở lại bên kia sao? Hình như không bằng đoạn đường ta vừa rồi tới a."
"Không đâu, ta xem bản đồ rồi, khoảng cách đều giống nhau."
Bảy tám người đi về phía trước, áp giải một gã Trần Đào bước đi khó khăn vì thân hình to béo.
Khi bốn người đang đào hố chôn người kia nghe được tiếng động mà quay đầu lại nhìn về phía Giang Hạo bọn hắn, đôi bên đều đột nhiên dừng lại.
Trong chớp mắt, mẹ nó, tựa như bị người thi triển 'quỳ hoa điểm huyệt thủ' một dạng, căn bản không động đậy được!
Người vừa mới từ trong hố bò dậy, đột nhiên giật mình, thậm chí cảm thấy mắt mình có phải có vấn đề gì không, vội vàng dụi mắt.
"Ảo giác?"
"Ta dựa vào!"
"Không phải ảo giác! Mẹ nó thật sự là cảnh sát a!"
"Ca, ca! Là cảnh sát!"
"..."
Vốn dĩ chân đã đưa ra, dự định bắt đầu đạp người, ai ngờ lại đụng phải Giang Hạo bọn hắn... Nhìn một thân đồng phục cảnh sát này... Hắn yên lặng thu chân lại.
"Cái kia... Đồng chí cảnh sát, chúng ta đây là đang đưa tang cho đại ca, nhị ca của ta, ngạch, các ngươi sẽ tin tưởng chúng ta chứ?"
Giang Hạo lâm vào trầm tư...
Kỳ thật bọn hắn căn bản không biết bên này có một vụ án như vậy, chỉ là muốn đi theo con đường này trở về mà thôi.
Đưa tang cho đại ca, nhị ca?
Các ngươi nói xem chúng ta có tin không?
Lương Quyền và những cảnh sát hình sự khác cùng đi tới, đều ăn ý nhìn về phía Giang Hạo, nhịn không được giơ ngón tay cái với Giang Hạo.
Đi theo Hạo ca của bọn hắn ra ngoài, thật không có chuyện tay không trở về!
Hiện tại đám tiểu nhị đội cảnh sát hình sự, đều biết cục văn hóa bọn hắn tại sao lại thích đội trưởng như vậy! Mới vừa tới đã có thu hoạch lớn, ai mà không thích chứ!
Giang Hạo cười ha ha một tiếng, nhìn bốn tên kia, "Đụng phải chúng ta, cảm động không?"
"A... A... Ha ha!"
Bốn người khóe miệng co giật, miễn cưỡng cười!
"Không... Không dám động..."
Hoàn toàn không dám động!
"Vậy còn không mau bỏ đồ vật trong tay xuống, lập tức ngồi xổm xuống!"
Giang Hạo trong nháy mắt trở mặt!
Bốn người kia cũng run lên hai cái.
Đi theo Giang Hạo cùng tới cảnh sát hình sự, cũng trong khoảnh khắc đó móc súng ra, chĩa vào bốn người kia.
Mắt thấy họng súng đều chĩa vào mặt bọn hắn, mẹ nó ai còn dám đứng đấy!
"Ta ngồi xổm! Ta ngồi xổm! Không cần nổ súng!"
"Chúng ta ngồi xổm!"
Bốn người vội vàng hấp tấp, "ba" một cái ném đồ vật trong tay đi, cuống quýt ngồi xổm xuống, ôm chặt đầu mình.
Mẹ nó... Còn tưởng rằng hôm nay tới Giang Thành làm những người này, Giang Thành sẽ trở thành thiên đường thứ hai của bọn hắn.
Thật không ngờ hiện tại thật sự thành thiên đường, vừa mới ra tay, liền đụng phải cảnh sát?
Bọn hắn thậm chí còn không dám tin tưởng có một ngày bọn hắn làm chuyện loại này, vậy mà lại trực tiếp bị cảnh sát phát hiện, hơn nữa t·h·i t·h·ể ngay bên cạnh!
Giờ này khắc này.
Trần Đào bị còng tay, đang mơ màng đứng ở một bên hóng chuyện.
Hắn thật sự không ngờ có một ngày hắn, mẹ nó, cũng có thể trở thành người chứng kiến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận