Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 95: Muối biển (2)

Chương 95: Muối biển (2)Chương 95: Muối biển (2)
Chương 95: Muối biển (2)
Trưa hôm đó không thú nhân Nhật Điểu nào rời khỏi bờ biển, họ đang chờ nhìn xem quá trình nước bốc hơi tạo ra muối. Cách thức làm muối kỳ lạ này của Thái Linh họ chẳng mấy tin tưởng.
Bảo Long hơi lo lắng, rón rén đi tới bên cạnh Thái Linh hỏi cô: "Cách này được không đấy?"
Thái Linh bình tính gặm trái cây: "Được, anh không tin tôi à?”
Bảo Long cười trừ, không trả lời.
Thái Linh nhìn trời nói: "Tâm bốn giờ chiều là có thể thu hoạch."
Bảo Long cũng nhìn trời, hỏi: "Bốn giờ chiều là cái gì vậy?"
Thái Linh lười giải thích, chỉ bảo: "Cứ nhìn theo tôi là biết bốn giờ ngay."
Bảo Long nhìn theo cô thật, nhìn đến nổi Thái Linh khó chịu phải đuổi hắn đi. Lạc Nhật ngồi dựa lưng vào thân cây không nói gì, chỉ khép hờ mắt chờ đợi. Thái độ này của hắn khiến Thái Linh thở phào, miễn là kẻ câm đầu không chất vấn thì mấy người còn lại cũng không dám làm gì cô.
Thời gian dần trôi đi, nước cũng sắp bốc hơi hết, các thú nhân thay phiên nhau đi kiểm tra, ban đầu còn cười cợt Thái Linh, nhưng đến chiều khi họ quay lại sắc mặt nghiêm trọng như thể nhìn thấy gì đó ghê gớm lắm vậy.
Bảo Long tò mò chạy ra ngoài, lúc quay lại hắn la toáng lên: "Tôi nhìn thấy muối, một lớp màu trắng bám trên bề mặt lá.
"Thật hả?"
Các thú nhân Nhật Điểu nối nhau chạy ra bờ biển, Thái Linh và Tà Khuyết vẫn bất động, bởi họ đã lường trước được chuyện này. Cô nhìn trời xác định, giờ có lẽ đã bốn giờ đến lúc cào muối đem về rồi. Lạc Nhật thấy cô đứng lên cũng rời vị trí.
Thấy hắn bình tĩnh như vậy, cô hỏi: "Anh tin tưởng tôi sẽ làm ra muối à?”
Hắn không nói gì, chỉ dẫn đầu đi về phía nhóm thú nhân trong tộc đang nhốn nháo cả lên.
Hắn đi tới mọi người tự động tách ra nhường đường cho hắn vào nhìn xem.
"Tộc trưởng có vị mặt." Có thú nhân hô lên.
"Chỉ có mặn không chát, cũng không dính tạp vật." Có thú nhân câm muối cười ngu.
"Thân kỳ quá!" Có thú nhân nhịn không được cảm thán.
Lạc Nhật ngồi xuống kiểm tra, đúng như Thái Linh nói, muối làm ra từ nước biển, trắng và không có vị chát.
Hắn quay đầu gọi Thái Linh: "Cô qua đây chỉ cách thu hoạch đi." Khi Thái Linh đi tới các thú nhân Nhật Điểu nhìn cô đầy thán phục, hoàn toàn khác cái vẻ nghi ngờ trước đó.
"Chúng ta đã nói sai về cô ấy rồi!"
"Sao cô ấy tài thế nhỉ?"
"Đúng vậy, vừa chữa bệnh, còn biết cách ăn cá vàng, giờ thì tạo ra muối, rốt cuộc bộ lạc nào đã sinh ra giống cái tài năng thế này."
Lạc Bình đứng trong đám người hơi mỉm cười, lẩm bẩm: "Xem như cô giỏi."
Thái Linh bước qua đám người, không để tâm thái độ ban đầu, hay bây giờ của họ, nhiệt tình chỉ mọi người cách thu gom muối, còn nói: "Muối chỉ có thể phơi vào mùa nắng nóng, nhiệt độ càng cao thu hoạch càng nhanh. Nhớ là phơi lượng nước mỏng thôi đừng quá dày, tốt nhất là lấy muối trong ngày sẽ trắng nhất. Cách bảo quản muối thì cứ bỏ vào bao da thú để nơi khô ráo là được." "Sao cô có thể nghĩ ra cách này vậy?" Có thú nhân lên tiếng hỏi.
Thái Linh cười đáp: "Vô tình phát hiện ra thôi.
Một thú nhân già hơi ái ngại nhìn cô: "Cô nói cho chúng tôi, bộ lạc của cô có trách không?”
Muối hay bột mặt là vật quý giá, các bộ lạc đều giữ khư khư không dại gì cho người ngoài biết, nhưng Thái Linh lại nói ra khá dễ dàng, nên họ lo bộ lạc của cô sẽ trách cô.
Chưa chờ Thái linh trả lời, Bảo Long đã gào lên: Không sao, bộ lạc trách phạt không nhận cô, cứ qua đây chọn đại một giống đực lấy làm chồng chúng tôi sẽ chăm sóc cô.'
"Đúng đó!" Các thú nhân bất ngờ đồng ý, lân này không ai e dè vết sẹo xấu xí của cô.
Tà Khuyết nhảy ra gào lớn: "Không được, chị ấy sẽ không cưới thú nhân nào hết, chị ấy có người thương rồi."
Thái Linh nghe vậy cũng ngạc nhiên, người thương của cô là ai thế nhỉ, chính chủ cô đây còn chưa biết sao Tà Khuyết đã rõ.
Khi cô tính hỏi thì Lạc Nhật lại lên tiếng: "Là ai?"
Giọng hắn nghe không được vui, nhưng Thái linh không để ý.
Tà Khuyết lớn tiếng nói: "Người đó vô cùng mạnh mẽ, không giống các thú nhân nơi này, anh ấy rất tuyệt vời."
Thái Linh cũng tò mò không biết Tà Khuyết đang nhắc đến ai.
Bảo Long chen vào: "Mạnh bằng tộc trưởng bọn này không?"
Tà Khuyết hứ mạnh đáp: "Đương nhiên, còn hơn hắn ta nữa cơ."
Lạc Nhật nhíu mày nhìn Thái Linh, chỉ thấy cô cứ im lặng nhìn Tà Khuyết, hắn hơi không vui, nghĩ bụng, có lẽ cô đang muốn đi tìm thú nhân đó, bèn nói: "Mạnh vì sao lại để bị lạc hai người?"
Câu nói này khiến Tà Khuyết câm nín, cô bé trừng mắt nhìn lạc Nhật không biết đáp lại thế nào.
Thái Linh thấy con bé sắp xù lông, vội chạy tới dỗ Tà Khuyết, cười nói với mọi người xung quanh: "Đừng lo, phương pháp này tộc chúng tôi không cố ý giấu, chỉ cần là người tốt chúng tôi sẵn sàng chia sẻ, nước biển mênh mông, Tà thần đâu chỉ ban cho mỗi tộc chúng tôi, nên mọi người không cân lo lắng, cứ lấy mà dùng."
Lời của cô khiến các thú nhân Nhật Điểu càng tò mò hơn với nhóm thú nhân cùng tộc của cô, trong lòng họ bộ lạc Tà thân của Thái Linh chắc chắn rất phát triển và toàn là những thú nhân bao dung, rộng lượng.
Nhưng họ đâu biết bộ lạc của Thái Linh chỉ có mấy người mà thôi. ... Ưng Phan, Mã Vẫằn và Bạch đi thẳng vào rừng tìm đến chỗ có tiếng nói, liền trông thấy Kim đang cùng một giống cái nằm trên đá nhìn trời nói chuyện phiếm.
Bạch nheo mắt, tay ngứa ngáy. Bọn họ lặn lội bơi trong nước đêm lạnh lẽ để đi tìm tên này, sợ hắn có chuyện, tên này ngược lại rất ung dung ngồi đây tám chuyện với người đẹp, không bị giam cầm hay chịu tổn thương.
"Có cần cứu hắn không?" Bạch lên tiếng, không hề kìm âm lượng cố ý để người trên tảng đá nghe thấy.
Kim nghe được bật người dậy, khi nhìn thấy các thú nhân trong nhóm hắn cười lớn, hớn hở đi lại chỗ họ.
Mã Văn bỗng vung nắm đấm về phía hắn, Kim không phòng bị ăn ngay một cú.
Hắn ôm má la lên: "Cậu làm gì đó, sao lại tự nhiên đánh người?” Mã Văn không nói gì xông vào tẩu hắn một trận, mãi cho tới khi đánh hắn nằm bẹp trên đất Mã Văn mới phun ra lời vàng ngọc: "Bọn này lặn lội đi tìm cậu, cậu thì hay rồi, nhớ tất cả vẫn ở đây nhởn nhơ hưởng thụ!"
Kim quá oan ôm mặt gào lớn: “Cậu nghĩ gì thế hả, tôi muốn đi tìm mọi người, nhưng sao có thể đi đây, cứ ra ngoài là bị các giống cái khác đuổi đòi bắt về, nếu không có cô ấy, có lẽ con tôi đã ra đời từ lâu rồi!"
Lúc này giống cái ở cùng Kim mới lên tiếng, cô trông nhút nhát, cười làm hòa nói: “Mọi người có gì từ từ nói, chớ động thủ, kinh động đến chủ của rạn san hô gần đây, mấy người sẽ bị tẩy não hết đấy."
Các thú nhân nhìn cô nhìn một sinh vật lạ, tộc Bích Ngư không ngờ còn tôn tại một giống cái như này.
"Thủ lĩnh chúng ta nên làm gì với cô ta đây?" Bạch hỏi. "Trói lại trước đã.'
Kim vội hét lên bảo vệ giống cái: "Đừng thủ lĩnh cô ấy là người tốt, đừng làm hại cô ấy."
ưng Phan liếc hắn, quát: "Cậu không câm miệng là tôi xử cô ta thật đó."
Khi này Kim mới không la ó lên nữa, ôm mặt ngoan ngoãn đứng dậy đi tới trước mặt các anh em tạ lỗi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận