Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 120: Thuần ngưa

Chương 120: Thuần ngưaChương 120: Thuần ngưa
Chương 120: Thuân ngựa
Trong ánh sáng vàng ấm áp của buổi chiêu mùa hạ, từ trong một khoảng rừng rậm, một nhóm thú nhân có cánh bay ra, tiến sát lại gân nhóm thú ngựa đang thiu thiu ngủ.
Tiếng động lớn đánh thức thú ngựa, theo phản xạ chúng chạy toán loạn khắp nơi, lao vào rừng cây, bất ngờ có mấy con bị vấp dây ngã, những con chạy theo sau ngã chồng lên người con trước.
Ngã đau lại đè lên nhau khiến thú ngựa không thể đứng lên ngay được, quấy đạp lung tung đánh vào cơ thể đồng loại, càng khiến bọn chúng không đứng lên nổi.
Thái Linh không cho người xông lên ngay, cô lựa thời cơ tóm những con bị đạp đến mức không thể cựa quậy nổi, trói gô bốn chân chúng lại tha ra khỏi nơi hỗn loạn. Một số con máu chiến đều bị các thú nhân có cánh xử lý, hoặc mũi tên làm bị thương.
Đến khi trời tối, toàn bộ ổ ngựa đã bị tiêu diệt, các thú nhân lạc loài lần đầu chiến đấu theo hình thức này vô cùng bất ngờ, bọn họ tự tay tiêu diện một ổ ngựa lớn, loài thú này khi trước chỉ cần nhìn thấy họ liên bỏ chạy hoặc né thật xa, thì giờ đây không cần quá nhiều công sức đã tóm gọn cả ổ.
Phí lân đầu tiên tham gia săn bắt kiểu này cũng không giấu nổi sự hào hứng, trước kia đi săn thú hắn chỉ biết xông vào đánh giết con mồi, nào biết dùng bấy, bây giờ đã khác, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hắn học được cách quan sát, đưa ra kế hoạch, thiết kế bẫy rập, cuối cùng là đưa con mồi và chỗ chết một cách nhanh gọn, và nhẹ nhàng không gây tổn thương cho chính mình.
Thú nhân Tà thần quá khôn ngoan, họ vượt xa sự hiểu biết của hắn, khi trước trở thành thú nhân Tà thân là nỗi sợ hãi, thì giờ Phí lại thấy trở thành thú nhân Tà thần chính là điêu may mắn, sự khôn ngoan và quyết định sáng suốt.
Trời tối, lửa trại được đốt lên, toàn bộ thú ngựa đều bị trói vào cây lớn không thể chạy. Mọi người ăn uống no say mừng một buổi đi săn thành công.
Vương đưa bát canh hầm đến cho Triều hào hứng kể cho bạn đời nghe cuộc đi săn vĩ đại nhất trong đời mình.
"Em biết không, sau khi nhận được thông tin nhóm Thái linh đã thiết kế xong bấy rập, Ưng Phan ra hiệu cho bọn anh hành động, bay lên cao và sàn xuống dùng móng vuốt cào vào lưng thú ngựa, sau đó lùa chúng tản ra tứ phía, đuổi vào rừng."
Càng nói mắt Vương càng sáng.
"Lũ thú ngựa vất phải dây ngã nhào ra đất, con này nối tiếp con kia chồng lên nhau rồi tự tổn thương nhau đến độ không thể đứng lên nổi, nhiều con còn bị đạp đến ngất xỉu, sau đó mọi người chỉ việt lôi ra và trói lại. Con nào bạo hơn muốn tấn công hay bỏ chạy đều bị các thú nhân hạ gục. Cuộc đi săn với số lượng thú nhân và thú ngựa chênh lệch lớn thành công một cách nhanh chóng còn không có thương vong, đã vậy chẳng mất sức quá nhiều..."
Thấy bạn đời hăng say kể, Triều cũng muốn được tham gia với bọn họ, cô nói với Vương: "Nếu chúng ta đem cách này nói cho bộ lạc, mọi người có tin không?”
Vương im lặng, lát sau hắn đáp: "Tin hay không không quan trọng, quan trọng đây là cách của thú nhân Tà thần, chúng ta sao có thể ăn cướp của họ được.
Triều gật đầu, cô suy nghĩ cạn quá, bọn họ giúp đỡ hai vợ chồng cô, cô lại còn muốn lấy cách săn thú của họ cho bộ lạc thật là quá quắt.
Triều thở dài: "Thật đáng tiếc, nếu tộc chúng ta có thể giao lưu làm quen với thú nhân Tà thần thì tốt biết bao, như vậy có thể học được cách săn thú của họ, còn cả cách làm nhà này nữa."
Vương rất thích căn nhà này, hắn chưa bao giờ được ngủ ở một nơi ấm áp, cao ráo mát mẻ, lại không cần phải lo sợ các loài thú dữ tấn công bất ngờ, một nơi như thế này chẳng khác nào thế giới của thần, các bộ lạc nếu không làm quen với Tà thần thì biết khi nào mới đuổi kịp họ.
Vương cương quyết nói: "Chờ hết bệnh trở về anh phải khuyên tộc trưởng tới giao lưu với bộ lạc Tà thân mới được.
Triều cũng đồng ý với hắn. Nhưng điêu họ không ngờ, lúc này đây bên ngoài rừng chết bắt đầu xuất hiện một lời đồn. Có hai chủng lào thú nhân bị thân thú ghét bỏ là Tà thân và thú nhân lạc loài, nếu ở gần hai chủng thú nhân này sẽ nhiễm ô uế, cuối cùng dẫn đến diệt vong, từng có một vùng đất lớn bên kia hô nước lớn, bị diệt vong chỉ vì chứa chấp thú nhân Tà thần, cho nên ai quen biết với thú nhân Tà thần sẽ sớm ngày bị diệt vong.
Hiện giờ các thú nhân Tà thần vẫn không biết điều này, họ đang nỗ lực cho cuộc sống của mình.
Sau khi thu vê một đàn hơn hai trăm con ngựa, Thái Linh tách ra còn nhỏ và lớn, con nhỏ cô đem nhốt lại nuôi lớn, mấy con này chỉ cần sống với con người một thời gian sẽ quen không cần huấn luyện nhiều.
Thái Linh quan sát hơn trăm con ngựa hung tợn trước mặt, quay đầu hỏi các thú nhân đi theo mình muốn học cách thuần ngựa.
“Mọi người có sợ bị thương, sợ bị thú ngựa đạp không?”
Các thú nhân đều lắc đầu.
Thái Linh hài lòng, bắt đầu chỉ từ bước cơ bản, làm xong thì giao cho thú nhân thực hành. Các thú nhân đều lấy ngựa để thuần, khi họ tản ra để lộ ra tiểu thú nhân hôm trước nói với cô sở thích thuần thú.
Cậu bé mở to mắt trông mong nhìn Thái Linh. Ngựa quá lớn, cậu lại nhỏ Thái Linh không muốn cậu gặp nguy hiểm nên khuyên cậu bé đi về.
Nhưng cậu bé không chịu, còn lớn tiếng nói: "Em sẽ làm được, chị chưa thấy em làm mà sao có thể đuổi em về như thế?"
Thấy thái độ của cậu bé, Thái Linh tính đưa tới một con ngựa nhỏ cho cậu chơi, nào ngờ cậu bé từ chối, còn đưa ra một vụ cá cược: "Nếu em thuần được một con ngựa lớn, chị có thể đáp ứng một yêu cầu của em không?' Thấy đứa nhỏ cương quyết như vậy Thái Linh không đành lòng, cô chấp nhận, còn tự nói với chính mình, cùng lắm cô sẽ cẩn thận bảo vệ thằng bé.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ là chỉ sau vài động tác thằng bé đã khiến một con ngựa hung bạo trở nên ngoan ngoãn, còn cọ vào má cậu như thể thân thiết lắm. Trong khi đó ối thú nhân vẫn đang vật lộn với chú ngựa mình chọn được.
Cậu bé nhìn Thái Linh cười tươi rói.
Thái Linh gật gù không tiếc lời khen tặng: "Em giỏi lắm, giờ thì nói yêu cầu của mình đi."
Cậu bé vuốt ve con ngựa vừa thuần được, ấp úng nói: "Em muốn... chị đặt cho em... một cái tên... hay như tên của anh Khung Hồng Dương ấy."
Thái Linh bất ngờ, cô tưởng yêu câu của cậu bé phải cao lắm, nào ngờ chỉ có thế. Thái Linh mỉm cười ngồi xuống đối mặt với cậu hỏi: "Tên em là gì?"
Nghĩ lại cô thấy mình cũng vô tâm, gặp nói chuyện với thằng bé mấy lần mà không chịu hỏi tên nó, bây giờ mới mở lời.
May mà cậu bé không giận, cười đáp: "Em là Thỏ."
Nói xong cậu bé ngại ngùng đáp nhỏ: "Do em hay chơi với mấy chú thỏ nên được đặt tên như thế."
'Em thích tên này không?"
Thỏ lắc đầu: "Không thích, nghe hèn lắm."
Thái Linh bật cười, một đứa bé đã biết phân biệt hèn nhát và dũng mãnh xem ra không tệ.
Cô đổi cách hỏi: "Vậy em thích đặt tên mình như thế nào?"
Tên của một người nên đặt theo sở thích của họ, Thái Linh tôn trọng điều này. Thỏ suy nghĩ một hồi rồi chỉ vào con ngựa đứng bên cạnh mình: "Em muốn tên mình oai phong và uy vũ như chú ngựa này.'
Con ngựa nghe cậu nhắc tới mình liên thở phì phì, vươn lưỡi liếm má Thỏ khiến cậu bé cười khanh khách.
Thái Linh dựa vào sở thích của cậu, nói: "Ngựa chạy rất nhanh, nên em lấy tên mình là Phi đi, Phi chính là chạy.'
Hai mắt Phi sáng lên: "Hay quá, Phi, nhưng hình như có hơi ngắn, tên của anh Khung Hồng Dương dài lắm, em cũng muốn dài như vậy."
Thái Linh bật cười, cô lại hỏi: "Em còn nhớ tên cha mẹ mình không?”
Phi là một tiểu thú nhân mồ côi, cậu sống dựa vào sự giúp đỡ của các thú nhân lạc loài khác.
Phi trâm ngâm một lát rồi lắc đầu: “Trong lúc mẹ mang thai em, cha đã bị dã thú giết chết, mẹ sau khi gắng gượng sinh em ra cũng qua đời. Em được một thú nhân già nhặt về nuôi nấng, nên không biết tên cha mẹ mình là gì.
"Vậy tên của thú nhân già nhặt em về nuôi, em nhớ không?”
Nhắc tới thú nhân già Phi hơi buồn, người nuôi cậu bé lớn lên đã qua đời từ lâu vì đói.
Cậu cố kìm lại nước mắt nói: "Ông ấy tên là Thạch.”
"Vậy từ giờ họ của em là Thạch tên gọi là Phi. Như vậy người ông đã chết của em có thể theo em mãi, sau này sinh con, em cũng lấy chữ Thạch này đặt vào tên con cái mình, như vậy có thể khiến cho ông sống mãi cùng với con cháu của em và cả em nữa. Em thấy thế nào?"
Phi không hiểu hết lời Thái Linh nói, nhưng cậu bé biết nếu mang theo chữ Thạch trong tên mình, thì chứng tỏ ông, người đã nuôi lớn cậu cũng sẽ dõi theo cậu mãi.
Thạch Phi bỗng òa khóc, vừa khóc vừa hô tên mình: "Thạch Phi... hức hức... ông ơi cháu có tên rồi... là Thạch Phi... Thạch Phi đó ạ.'
Thái Linh vuốt ve mái tóc cậu bé xem như an ủi. Thạch Phi sau khi khóc một trận liên ngại ngùng nhảy lên lưng chạy đi.
Buổi chiều hôm đó khi cô quay lại kiểm tra tiến độ thuần hóa ngựa, phát hiện hơn một trăm con đều đã ngoan ngoãn, nghe mọi người nói đều là do Thạch Phi làm, cậu còn đặt tên cho từng con ngựa mình thuần hóa.
Thái Linh không ngờ cậu bé lại giỏi đến vậy, cô gọi Thạch Phi tới giao cho cậu nhiệm vụ cao cả là chăm sóc toàn bộ con ngựa trong bộ lạc của họ.
Thạch Phi cao hứng, nhóc thấy mình còn nhỏ mà đã được giao nhiệm vụ, liền ngẩn cao đầu vuốt lông cho từng chú ngựa.
Các thú nhân lớn tuổi nhìn thấy vậy vô cùng ghen tị, đặc biệt là tên của cậu bé, nó được Thái Linh đặt tên cho, gọi hay muốn chết, họ cũng muốn được đặt tên nhưng không dám nhờ do bản thân mình chưa có công trạng gì.
Các thú nhân đều âm thầm nói với chính mình, phải tìm hiểu tài năng của mình sau đó nhờ Thái Linh đặt tên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận