Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 170: Cách dược sư tri kẻ cứng đầu

Chương 170: Cách dược sư tri kẻ cứng đầuChương 170: Cách dược sư tri kẻ cứng đầu
Chương 170: Cách dược sư trị kẻ cứng đầu
Ưng Phan đi tới chỗ các thú nhân bị thương đang tạm trú lại, từ đằng xa hắn trông thấy có ánh lửa. Ban nãy có thú nhân báo cáo với hắn, nhóm thú nhân bị thương không ăn tối, cũng không thắp lửa xua đuổi thú hoang, giờ xem ra tinh thân sống của bọn họ đã quay trở lại.
Hắn lại gân thêm một chút, liền trông thấy các thú nhân đến từ bộ lạc của mình vội vã giúp đỡ nhóm bị thương rút cung tên và băng bó lại.
Trong quá trình đó mấy giống cái không quên nói vài lời để tẩy trắng cho bộ lạc của mình.
"Thật ra bộ lạc chúng tôi đâu muốn gây chiến, nhưng cũng do bọn anh, tự nhiên đi tới hùng hồn chỉ vào chúng tôi đòi đánh đòi giết, anh nói thử xem, nếu là chúng tôi đến nơi ở của các anh đòi đánh đòi giết thì các anh sẽ làm gì, không giết chết chúng tôi ngay tức thì mới lạ.
Các thú nhân nghe vậy liên gân cổ chống chế.
"Ai bảo tộc nhân các cô là thú nhân Tà thần!"
Lạc Bình đi theo Thái Linh một thời gian, còn học được chữ nên bây giờ từng lời ăn tiếng nói của cô đều có trước có sau.
Nghe vậy cô đáp lại thú nhân đó: "Mấy anh kỳ lạ thật đấy, tên bộ lạc người ta là Tà thân, thì mấy anh lại đi nghe xúi bậy nói người ta là thú nhân ô uế, thú nhân như này như kia, thú nhân có thể hủy diệt được cả một vùng đất. Mấy anh nói thử tôi nghe xem nào, Tà thân là xấu à, chỗ chúng ta đã bao giờ nghe về Tà thân chưa?"
Các thú nhân im lặng, nơi đây không có Tà thân, các thú nhân chưa từng nghe và biết về vị này.
Lạc Bình chốc thêm một câu: "Chẳng phải từ lúc Vi tới nói vê Tà thân mọi người mới biết đó sao."
Câu nói này đúng là không sai, bấy lâu nay bọn họ ở gân Vi, lại do hiệu ứng đám đông nên ai cũng nghĩ lời Vi nói là đúng, hôm nay được các giống cái thông não, cẩn thận nghĩ lại, hình như thú nhân Tà thân cũng không khác họ là mấy, thậm chí còn lợi hại hơn, nhưng số lượng không đông đảo làm sao có thể hủy diệt cả một vùng lãnh thổ lớn được chứ.
Bỗng một thú nhân khác lên tiếng: "Cô nói Tà thần không hủy diệt được một vùng đất, nhưng cô nhìn xem vũ khí của họ đi, quá lợi hại."
Lạc Bình không hề lo lắng hay sợ hãi, cô bình tính đáp: 'Vũ khí này còn chưa giết chết các anh sao có thể hủy được cả một vùng đất kia chứ." Các thú nhân nhìn nhau, đúng là chưa ai trong số họ chết cả, hiện giờ vết thương được băng bó lại, cơn đau giảm dần, tinh thân của họ cũng tỉnh táo hơn.
"Sống hay chết thật ra là do suy nghĩ của mỗi người các cậu mà thôi."
Bỗng Ưng Phan lên tiếng.
Âm thanh của hắn khiến các thú nhân sợ hãi, đổ dồn ánh mắt dè chừng vê phía hắn.
Ưng Phan dùng ánh mắt sắc bén nhìn vê phía bọn họ nói: "Bộ lạc Tà thân đã từng sống ở bên kia biển lớn, nhưng chúng tôi bị chèn ép đủ đường bởi các bộ lạc bên đó, từng có một thú nhân trong tộc chúng tôi bị chính bộ lạc của Vi thiêu sống. Nhân số Tà thần rất ít không đánh lại được các bộ lạc khác, không còn cách nào khác chúng tôi phải vượt biển để tìm vùng đất mới. Khi tới nơi này, chúng tôi gặp được thú nhân tộc Nhật Điểu, họ cho chúng tôi biết vùng đất bên ngoài đã có chủ sở hữu, chỉ còn lại rừng chết, nên chúng tôi đi vào đây, tự diệt thú dữ xây dựng nhà cửa mà ở, không hề có ý tranh giành với ai cả. Còn nữa năm xưa vì muốn thoát khỏi tay bộ lạc Hùng Điểu dược sư của chúng tôi đã dùng phương thức chữa vết thương gãy tay gấy chân trao đổi để bảo toàn mạng sống cho bộ lại chúng tôi cho nên cách chữa thương của Vi không phải là do thần ban cho cô ta, mà là do bộ lạc chúng tôi đưa cho.
Các thú nhân nghe được một phiên bản câu chuyện khác, không tin tưởng lắm.
Lúc này Thúy vợ của Vương thuộc Kê Điểu khi trước lên tiếng: "Tộc trưởng của chúng tôi nói đúng đấy, dược sư Tà thân không chỉ biết cách chữa gãy tay gãy chân, mà còn biết cách chữa trị những cái chân gãy biến dị lâu năm."
Nói rồi cô đứng lên hô lớn: "Trong đây có ai thuộc thú nhân Kê Điểu không nhỉ, mọi người có nhận ra tôi không? Tôi là Thúy vợ của Vương đây, khi trước chân tôi bị gấy còn biến dị rất xấu xí, nhờ có dược sư Tà thần mà nay tôi đi đứng lành lặn như này."
Các thú nhân Kê Điểu có mặt lên tiếng làm chứng.
Các giống cái đang theo Thái Linh học y thuật cũng lên tiếng.
"Y thuật của bộ lạc Tà thân được mở lớp dạy cho bất kỳ ai muốn học, vết thương gãy chân, gãy tay đối với chúng tôi chỉ là vết thương tâm thường mà thôi.
Các thú nhân nghe vậy liên không tin ôn ào bảo họ nói khoác.
Lạc Bình nào sợ đứng lên hô lớn: "Kim, anh qua đây bẻ gấy chân thú nhân vừa nói không tin cho tôi, tôi sẽ chữa cho anh ta.
Thú nhân nghe vậy sợ hãi run lên, thấy Kim đi tới anh ta vội vàng xua tay từ chối.
Lạc Bình không chịu, cương quyết nói: "Anh chẳng phải không tin chúng tôi không chữa được sao, nếu vậy thì phải để chúng tôi thử chứ!"
Anh ta tuy sợ nhưng vẫn không chịu thua, hét lớn: "Thử thì phải thử lên người của tộc nhân các cô chứ, nếu thử lên người tôi khi ấy cô không chữa được lại tìm cách giết chết tôi luôn thì sao?"
Lạc Bình cười khinh đáp: "Nếu tôi chữa cho thú nhân trong tộc mình, anh ta khỏi mấy người lại nói là do chúng tôi dở trò thì sao, cho nên anh hy sinh chút đi.
Kim mỉm cười nhìn Lạc Bình, hắn thật ra khá ưng cách này, đứa nào nghi ngờ y thuật của dược sư Tà thần, cứ bẻ gãy tay gấy chân rồi cứu cho nó chừa.
Kim đi tới nói: 'Ráng chịu chút.' Hắn cầm lấy chân thú nhân thẳng thừng bẻ gấy.
Rắc.
"ÁI"
Tiếng hét thảm khiến những thú nhân xung quanh sợ đến tái mặt, ai cũng im lặng không dám lên tiếng.
Sau khi chân của thú nhân bị bẻ gãy, Lạc Bình bình tĩnh chữa trị cho hắn, còn không quên nói: "Từ hôm nay trở đi sẽ có người canh chừng anh, tránh cho anh làm vết thương nặng thêm."
Thú nhân đó rất muốn chửi Lạc Bình, nhưng sợ cô bực lại ra lệnh bẻ thêm một chân của hắn, nên chỉ đành nín nhịn nuốt cục tức vào trong.
Đến nửa đêm hầu như các thú nhân đều đã được chữa trị, các giống cái quay lại bộ lạc, Ưng Phan sắp xếp thêm thú nhân đến đây rồi quay vê.
Thái Linh đã ngủ, hắn cũng vội lên giường ôm lấy bạn đời cùng chìm vào giấc ngủ sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận