Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 115: Mời tới rừng chết chơi
Chương 115: Mời tới rừng chết chơiChương 115: Mời tới rừng chết chơi
Chương 115: Mời tới rừng chết chơi
Thái Linh sau khi giao bài cho ba giống cái, liền đi tới chỗ Ưng Phan, nói cho hắn biết mọi chuyện đã được giải quyết xong. Ưng Phan mỉm cười nhìn cô, hơi liếc qua cái lêu nhỏ kia.
Thấy hắn cứ nhìn, Lạc Nhật tưởng Ưng Phan không biết làm bèn nói: "Anh muốn lấy công thức làm lầu đất không?”
Ưng Phan vội lắc đầu, cười nói: "Không cân, ngược lại tôi có lời mời, sau khi chúng tôi ổn định chỗ ở trong rừng chết, mời các anh ghé qua chỗ chúng tôi chơi, để mọi người trong tộc cảm ơn ân cứu mạng Thái Linh và Tà Khuyết của các anh."
Lạc Nhật rất muốn đến chỗ ở của Thái Linh, nhìn xem tộc Tà thân có thể làm được gì trong rừng chết, nếu khi ấy họ khó khăn, hắn lần nữa tung ra cành ô liu chắc chắn sẽ khiến Tà thần phải mang ơn, sau này có làm gì cũng tiện. Càng nghĩ càng vui, Lạc Nhật gật đầu đồng ý.
Sau khi tạm biệt nhau xong, Vương hóa hình mang theo bạn đời của mình bay theo Thái Linh.
Trên đường đi Thái Linh tò mò hỏi Ưng Phan: "Sao lại mời Nhật Điểu đến chỗ chúng ta?"
Ưng Phan híp đôi mắt thú trả lời: "Kết thêm bạn."
Thái Linh gật gù, bọn họ hiện tại quá yếu, nên kết bạn để tăng thêm đồng minh ở vùng đất mới, như vậy mới có thể bám rễ lâu, ăn sâu cho tới khi thành người bản địa, lúc ấy thì không cần phải đi lấy lòng ai hết.
Cô vuốt nhẹ bộ lông thú mượt mà của Ưng Phan, nghĩ tới thái độ của hắn đối với Lạc Nhật, nhìn như kình địch, vậy mà Ưng Phan vẫn có thể bỏ xuống hiêm khích, để kết bạn, đúng là thú nhân có tư chất của người lãnh đạo, biết cái nào nên cái nào không, ân oán cũng không cao bằng lợi ích tương lai, rất tốt.
Sau khi Thái Linh rời đi, Lạc Nhật cũng mang theo toàn bộ tộc nhân của mình quay về khu đất trước kia. Ngay khi họ vừa vào khu vực mình thường săn thú liên bắt gặp thú nhân của tộc Tí Điểu, đang đi săn ở đây.
Ngay khi nhìn thấy những thú nhân Nhật Điểu xuất hiện, bọn họ hoảng hốt.
Lạc Nhật không vui, chẳng nói nhiều, ra lệnh cho các thú nhân mạnh khỏe trong tộc mình xông lên đánh đuổi Tí Điểu khỏi khu rừng.
Các thú nhân Tí Điểu vội vàng hóa hình, thành những con chuột khổng lồ màu trắng có cánh bay vút lên cao, chạy trốn chất.
Lạc Nhật nhìn cây cối trong rừng bị tàn phá không vui, ra lệnh cho thú nhân của mình đi một vòng tuân tra, gặp thú nhân tộc nào liền báo cho bọn họ biết Nhật Điểu đã về.
Các thú nhân Tí Điểu mang theo thương tích quay về, ngay khi hóa hình liền nhịn không được hô hoán.
"Không hay rồi các thú nhân Nhật Điểu đã trở lại."
Nghe vậy các thú nhân Tí Điểu có mặt đều không tin, bệnh ngoài da của các thú nhân Nhật Điểu rất nặng, cơ hội sống sót gân như bằng không, sao bây giờ có thể trở lại.
Một thú nhân già nhịn không được trách cứ: "Mấy cậu hoa mắt hả, bây giờ chắc thú nhân Nhật Điểu đã chết gần hết rồi, chứ làm gì còn ai mà quay về!"
Thú nhân vừa bị đánh xong vội vàng kể lại đầu đuôi câu chuyện, một kẻ trong số họ đột nhiên gào lên:
"Các thú nhân Nhật Điểu không quấn da thú, cơ thể họ bình thường, không còn thú nhân nào bị bệnh."
Câu này vừa vang lên, các thú nhân xung quanh đều không thể tin, vội vàng hỏi lại lân nữa.
"Cậu nói thật?"
"Tôi đánh nhau với họ mà, cơ thể không có nốt mụn, hay dịch mủ, vô cùng sạch sẽ khỏe mạnh, không giống thú nhân bị bệnh."
"Mau đem chuyện này nói cho tộc trưởng." Các thú nhân già thúc dục.
Mấy bộ lạc xung quanh đây, không ai có sức mạnh bằng Nhật Điểu, khi trước để có thể lôi kéo sự Nhật Điểu làm đồng minh, tộc trưởng Tí Điểu đã hứa hôn con gái cho Lạc Nhật, nhưng sau đó khi thấy bên đó có thú nhân mắc bệnh về da liên vội vàng hủy hôn, rồi hứa gả con gái cho tộc thú nhân Ngư Điểu, hôn lễ còn hai ngày nữa sẽ tổ chức, bây giờ Nhật Điểu trở về, các thú nhân già e sợ bên đó sẽ làm khó tộc mình, khiến cuộc liên hôn với Ngư Điểu bất thành.
Tộc trưởng Tí Điểu sau khi nghe tin cũng hốt hoảng, để xác định xem Nhật Điểu có đúng là chữa hết bệnh về da, hắn vội vàng mang theo người đi tới thăm hỏi. ...
Thái Linh theo chân Ưng Phan vào rừng chết, những chuyện của Nhật Điểu cô không biết cũng chẳng quan tâm.
Di chuyển mất hai ngày, cuối cùng họ cũng đến được nơi các thú nhân trong nhóm đang ở, từ xa nhìn thấy chóp nhà quen thuộc, Thái Linh bỗng thấy sống mũi mình cay cay.
Cuối cùng ở thế giới này đã có một chỗ để cô trở vê, có một nơi dành cho cô, có một nơi cô có thể gọi là nhà.
Cô nằm xuống ôm chặt cổ Ưng Phan nói: "Chúng ta về nhà rồi."
Ưng Phan đáp lời cô: "Đúng vậy, chúng ta về rồi."
Theo sau họ là Vương. Hắn và bạn đời chưa bao giờ nghĩ sẽ đặt chân vào rừng chết. Vương mang theo tâm trạng lo lắng đi theo Thái Linh, hắn đã nghĩ đến vô số kịch bản xấu nhất, lên tinh thân cho các cuộc đụng độ với thú dữ, nhưng thứ chờ hắn lại không như hắn tưởng.
Bay vào rừng chết, Ưng Phan mang họ di chuyển trên không rồi dừng chân khi trời vào trưa và tối. Buổi tối có vài loài thú tới làm phiên đều bị Ưng Phan cùng Thái Linh hợp tác nhẹ nhàng giải quyết.
Thú nhân rất sùng bái kẻ mạnh, nhưng điều khiến hắn kinh ngạc hơn chính là Thái Linh, cô làm ra cung tên mang bên người, hỗ trợ bắn từ xa, hạ gục không ít thú dữ.
Lần đầu tiên trong đời Vương nhìn thấy có giống cái hỗ trợ cho thú nhân chiến đấu, còn hỗ trợ rất hiệu quả, khiến Triều đang què chân cũng phải nhấp nhổm muốn được tung hoành như Thái Linh.
Ngày đầu tiên trôi qua bình an, cuộc hành trình tiếp tục, đến hôm nay họ đã tới được nơi cần tới mà không bị mất cọng tóc nào,
Nếu giờ hắn ra ngoài kể lại chuyến hành trình đi vào rừng chết không mất một cọng tóc cho nhóm bạn trong khe núi nghe, chắc sẽ bị cười nhạo.
Đây là trải nghiệm tuyệt vời nhất của Vương trong mấy năm qua, cả đời này có lẽ hắn không thể nào quên được.
Cứ tưởng hành động của Thái Linh đã đủ làm hắn choáng, cho tới khi hạ cánh xuống đất, nhìn ba công trình trước mặt, Vương gân như chết sững.
Nơi này là nơi nào?
Thứ trước mặt là gì vậy?
Thái Linh và Ưng Phan cùng bước lên nhà, phía sau Vương không ởi theo, Thái Linh bèn quay lại gọi hắn ôm người lên cùng.
Vương vội vàng bế Triều đi lên, từng bước chầm chậm đi lên bậc thang, đôi chân hắn từ từ rời khỏi mặt đất, lân đầu tiên hắn không cần leo cây, không cần bay hay nhảy đã rời khỏi mặt đất, từ từ đi lên cao hơn, bàn chân lấm bẩn đạp lên nên gỗ ấm áp sạch sẽ, Vương có cảm giác mình đang chà đạp thứ đẹp đẽ.
Hắn không dám ôm triều vào bên trong, bởi khung cảnh trong kia làm hắn choáng ngợp.
Không gian bên trong vừa rộng vừa thoáng, có gió lùa vào mát rượi, không nóng bức như ở ngoài, cho dù có ngôi dưới bóng cây dày tán cũng chẳng cảm nhận được không khí như này.
Thái Linh đi tới: "Anh mang Triều vào đây, mấy ngày tới anh cứ ở đây đi, khi nào chân Triêu đi lại được, tôi sẽ bảo thú nhân mang hai người ra khỏi rừng chết."
Vương gật đầu theo bản năng, giờ phút này hắn nào còn tâm trí để nghe Thái Linh nói gì, toàn bộ ý thức đều bận quan tâm đến công trình tuyệt mĩ mà mình đang đứng.
Triều sau khi được đặt xuống, liền níu tay Thái Linh hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
Thái Linh mỉm cười đáp: "Đây là nhà sàn, một loại công trình nhà ở của tộc Tà thần."
Thái Linh nói dối không chớp mắt: "Tộc tà thân chúng tôi không sống trong hang động, chỉ sống trong các ngôi nhà. Loại nhà này chống được mưa, gió, thậm chí là tuyết, mùa hè rất mát.
Triều nghe cô nói mắt và miệng không khép lại nỗi vì quá đỗi ngạc nhiên, sau cùng không có từ nào để diễn tả sự sùng bái của cô dành cho tộc Tà thần, Triều nói: "Tà thân các cô giỏi quái"
Thái Linh mỉm cười dặn họ yên tâm nghỉ ngơi, sau đó đi tới nhập bọn với Bà Bà và các thú nhân.
Cô vừa ngồi xuống, Ưng Phan liền đem chuyện các thú nhân Lang Điểu, và lạc loài gia nhập nói cho cô nghe.
"Riêng thú nhân Mã Điểu, thì anh cần phải tiến hành một lần kiểm tra, sau đó mới quyết định có cho họ gia nhập hay không?”
Các thú nhân bên cạnh nhìn nhau, trong mắt đây ý cười khi nghe Ưng Phan xưng anh với Thái Linh, cái từ này chỉ dành cho người mà thú nhân thích hoặc là anh em trong nhà, khi thú nhân chủ động đổi xưng hô với một giống cái không cùng huyết thống với mình, thì cũng chính là đang tuyên bố với các thú nhân khác, hắn muốn giống cái đó làm vợ, cũng thông báo để các thú nhân biết giống cái này đã được để mắt tới. Chỉ có Thái linh ngây ngốc vẫn chưa hiểu, việc đổi xưng hô của Ưng Phan thể hiện cho điều gì, cô để hắn gọi khiến các thú nhân hiểu lầm rằng cô cũng có ý với Ưng Phan, cho tới khi cô nói.
"Anh làm vậy là đúng rồi, từ bây giờ trở đi, nhận thú nhân nào chúng ta đều phải kiểm tra nghiêm ngặt, đặt lòng trung thành lên đầu tiên không thể nhận bậy, tôi sẽ nghĩ ra nghi thức gia nhập và những luật lệ để họ tuyên thờ vào ngày gia nhập. Các anh chọn một ngày đi."
Nghe cô xưng tôi với Ưng Phan, các thú nhân lập tức dành cho hắn ánh nhìn đầy tội nghiệp.
Hành trình chinh phục giống cái, mang cô về ổ của mình của Ưng Phan xem ra vẫn còn rất dài.
Chương 115: Mời tới rừng chết chơi
Thái Linh sau khi giao bài cho ba giống cái, liền đi tới chỗ Ưng Phan, nói cho hắn biết mọi chuyện đã được giải quyết xong. Ưng Phan mỉm cười nhìn cô, hơi liếc qua cái lêu nhỏ kia.
Thấy hắn cứ nhìn, Lạc Nhật tưởng Ưng Phan không biết làm bèn nói: "Anh muốn lấy công thức làm lầu đất không?”
Ưng Phan vội lắc đầu, cười nói: "Không cân, ngược lại tôi có lời mời, sau khi chúng tôi ổn định chỗ ở trong rừng chết, mời các anh ghé qua chỗ chúng tôi chơi, để mọi người trong tộc cảm ơn ân cứu mạng Thái Linh và Tà Khuyết của các anh."
Lạc Nhật rất muốn đến chỗ ở của Thái Linh, nhìn xem tộc Tà thân có thể làm được gì trong rừng chết, nếu khi ấy họ khó khăn, hắn lần nữa tung ra cành ô liu chắc chắn sẽ khiến Tà thần phải mang ơn, sau này có làm gì cũng tiện. Càng nghĩ càng vui, Lạc Nhật gật đầu đồng ý.
Sau khi tạm biệt nhau xong, Vương hóa hình mang theo bạn đời của mình bay theo Thái Linh.
Trên đường đi Thái Linh tò mò hỏi Ưng Phan: "Sao lại mời Nhật Điểu đến chỗ chúng ta?"
Ưng Phan híp đôi mắt thú trả lời: "Kết thêm bạn."
Thái Linh gật gù, bọn họ hiện tại quá yếu, nên kết bạn để tăng thêm đồng minh ở vùng đất mới, như vậy mới có thể bám rễ lâu, ăn sâu cho tới khi thành người bản địa, lúc ấy thì không cần phải đi lấy lòng ai hết.
Cô vuốt nhẹ bộ lông thú mượt mà của Ưng Phan, nghĩ tới thái độ của hắn đối với Lạc Nhật, nhìn như kình địch, vậy mà Ưng Phan vẫn có thể bỏ xuống hiêm khích, để kết bạn, đúng là thú nhân có tư chất của người lãnh đạo, biết cái nào nên cái nào không, ân oán cũng không cao bằng lợi ích tương lai, rất tốt.
Sau khi Thái Linh rời đi, Lạc Nhật cũng mang theo toàn bộ tộc nhân của mình quay về khu đất trước kia. Ngay khi họ vừa vào khu vực mình thường săn thú liên bắt gặp thú nhân của tộc Tí Điểu, đang đi săn ở đây.
Ngay khi nhìn thấy những thú nhân Nhật Điểu xuất hiện, bọn họ hoảng hốt.
Lạc Nhật không vui, chẳng nói nhiều, ra lệnh cho các thú nhân mạnh khỏe trong tộc mình xông lên đánh đuổi Tí Điểu khỏi khu rừng.
Các thú nhân Tí Điểu vội vàng hóa hình, thành những con chuột khổng lồ màu trắng có cánh bay vút lên cao, chạy trốn chất.
Lạc Nhật nhìn cây cối trong rừng bị tàn phá không vui, ra lệnh cho thú nhân của mình đi một vòng tuân tra, gặp thú nhân tộc nào liền báo cho bọn họ biết Nhật Điểu đã về.
Các thú nhân Tí Điểu mang theo thương tích quay về, ngay khi hóa hình liền nhịn không được hô hoán.
"Không hay rồi các thú nhân Nhật Điểu đã trở lại."
Nghe vậy các thú nhân Tí Điểu có mặt đều không tin, bệnh ngoài da của các thú nhân Nhật Điểu rất nặng, cơ hội sống sót gân như bằng không, sao bây giờ có thể trở lại.
Một thú nhân già nhịn không được trách cứ: "Mấy cậu hoa mắt hả, bây giờ chắc thú nhân Nhật Điểu đã chết gần hết rồi, chứ làm gì còn ai mà quay về!"
Thú nhân vừa bị đánh xong vội vàng kể lại đầu đuôi câu chuyện, một kẻ trong số họ đột nhiên gào lên:
"Các thú nhân Nhật Điểu không quấn da thú, cơ thể họ bình thường, không còn thú nhân nào bị bệnh."
Câu này vừa vang lên, các thú nhân xung quanh đều không thể tin, vội vàng hỏi lại lân nữa.
"Cậu nói thật?"
"Tôi đánh nhau với họ mà, cơ thể không có nốt mụn, hay dịch mủ, vô cùng sạch sẽ khỏe mạnh, không giống thú nhân bị bệnh."
"Mau đem chuyện này nói cho tộc trưởng." Các thú nhân già thúc dục.
Mấy bộ lạc xung quanh đây, không ai có sức mạnh bằng Nhật Điểu, khi trước để có thể lôi kéo sự Nhật Điểu làm đồng minh, tộc trưởng Tí Điểu đã hứa hôn con gái cho Lạc Nhật, nhưng sau đó khi thấy bên đó có thú nhân mắc bệnh về da liên vội vàng hủy hôn, rồi hứa gả con gái cho tộc thú nhân Ngư Điểu, hôn lễ còn hai ngày nữa sẽ tổ chức, bây giờ Nhật Điểu trở về, các thú nhân già e sợ bên đó sẽ làm khó tộc mình, khiến cuộc liên hôn với Ngư Điểu bất thành.
Tộc trưởng Tí Điểu sau khi nghe tin cũng hốt hoảng, để xác định xem Nhật Điểu có đúng là chữa hết bệnh về da, hắn vội vàng mang theo người đi tới thăm hỏi. ...
Thái Linh theo chân Ưng Phan vào rừng chết, những chuyện của Nhật Điểu cô không biết cũng chẳng quan tâm.
Di chuyển mất hai ngày, cuối cùng họ cũng đến được nơi các thú nhân trong nhóm đang ở, từ xa nhìn thấy chóp nhà quen thuộc, Thái Linh bỗng thấy sống mũi mình cay cay.
Cuối cùng ở thế giới này đã có một chỗ để cô trở vê, có một nơi dành cho cô, có một nơi cô có thể gọi là nhà.
Cô nằm xuống ôm chặt cổ Ưng Phan nói: "Chúng ta về nhà rồi."
Ưng Phan đáp lời cô: "Đúng vậy, chúng ta về rồi."
Theo sau họ là Vương. Hắn và bạn đời chưa bao giờ nghĩ sẽ đặt chân vào rừng chết. Vương mang theo tâm trạng lo lắng đi theo Thái Linh, hắn đã nghĩ đến vô số kịch bản xấu nhất, lên tinh thân cho các cuộc đụng độ với thú dữ, nhưng thứ chờ hắn lại không như hắn tưởng.
Bay vào rừng chết, Ưng Phan mang họ di chuyển trên không rồi dừng chân khi trời vào trưa và tối. Buổi tối có vài loài thú tới làm phiên đều bị Ưng Phan cùng Thái Linh hợp tác nhẹ nhàng giải quyết.
Thú nhân rất sùng bái kẻ mạnh, nhưng điều khiến hắn kinh ngạc hơn chính là Thái Linh, cô làm ra cung tên mang bên người, hỗ trợ bắn từ xa, hạ gục không ít thú dữ.
Lần đầu tiên trong đời Vương nhìn thấy có giống cái hỗ trợ cho thú nhân chiến đấu, còn hỗ trợ rất hiệu quả, khiến Triều đang què chân cũng phải nhấp nhổm muốn được tung hoành như Thái Linh.
Ngày đầu tiên trôi qua bình an, cuộc hành trình tiếp tục, đến hôm nay họ đã tới được nơi cần tới mà không bị mất cọng tóc nào,
Nếu giờ hắn ra ngoài kể lại chuyến hành trình đi vào rừng chết không mất một cọng tóc cho nhóm bạn trong khe núi nghe, chắc sẽ bị cười nhạo.
Đây là trải nghiệm tuyệt vời nhất của Vương trong mấy năm qua, cả đời này có lẽ hắn không thể nào quên được.
Cứ tưởng hành động của Thái Linh đã đủ làm hắn choáng, cho tới khi hạ cánh xuống đất, nhìn ba công trình trước mặt, Vương gân như chết sững.
Nơi này là nơi nào?
Thứ trước mặt là gì vậy?
Thái Linh và Ưng Phan cùng bước lên nhà, phía sau Vương không ởi theo, Thái Linh bèn quay lại gọi hắn ôm người lên cùng.
Vương vội vàng bế Triều đi lên, từng bước chầm chậm đi lên bậc thang, đôi chân hắn từ từ rời khỏi mặt đất, lân đầu tiên hắn không cần leo cây, không cần bay hay nhảy đã rời khỏi mặt đất, từ từ đi lên cao hơn, bàn chân lấm bẩn đạp lên nên gỗ ấm áp sạch sẽ, Vương có cảm giác mình đang chà đạp thứ đẹp đẽ.
Hắn không dám ôm triều vào bên trong, bởi khung cảnh trong kia làm hắn choáng ngợp.
Không gian bên trong vừa rộng vừa thoáng, có gió lùa vào mát rượi, không nóng bức như ở ngoài, cho dù có ngôi dưới bóng cây dày tán cũng chẳng cảm nhận được không khí như này.
Thái Linh đi tới: "Anh mang Triều vào đây, mấy ngày tới anh cứ ở đây đi, khi nào chân Triêu đi lại được, tôi sẽ bảo thú nhân mang hai người ra khỏi rừng chết."
Vương gật đầu theo bản năng, giờ phút này hắn nào còn tâm trí để nghe Thái Linh nói gì, toàn bộ ý thức đều bận quan tâm đến công trình tuyệt mĩ mà mình đang đứng.
Triều sau khi được đặt xuống, liền níu tay Thái Linh hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
Thái Linh mỉm cười đáp: "Đây là nhà sàn, một loại công trình nhà ở của tộc Tà thần."
Thái Linh nói dối không chớp mắt: "Tộc tà thân chúng tôi không sống trong hang động, chỉ sống trong các ngôi nhà. Loại nhà này chống được mưa, gió, thậm chí là tuyết, mùa hè rất mát.
Triều nghe cô nói mắt và miệng không khép lại nỗi vì quá đỗi ngạc nhiên, sau cùng không có từ nào để diễn tả sự sùng bái của cô dành cho tộc Tà thần, Triều nói: "Tà thân các cô giỏi quái"
Thái Linh mỉm cười dặn họ yên tâm nghỉ ngơi, sau đó đi tới nhập bọn với Bà Bà và các thú nhân.
Cô vừa ngồi xuống, Ưng Phan liền đem chuyện các thú nhân Lang Điểu, và lạc loài gia nhập nói cho cô nghe.
"Riêng thú nhân Mã Điểu, thì anh cần phải tiến hành một lần kiểm tra, sau đó mới quyết định có cho họ gia nhập hay không?”
Các thú nhân bên cạnh nhìn nhau, trong mắt đây ý cười khi nghe Ưng Phan xưng anh với Thái Linh, cái từ này chỉ dành cho người mà thú nhân thích hoặc là anh em trong nhà, khi thú nhân chủ động đổi xưng hô với một giống cái không cùng huyết thống với mình, thì cũng chính là đang tuyên bố với các thú nhân khác, hắn muốn giống cái đó làm vợ, cũng thông báo để các thú nhân biết giống cái này đã được để mắt tới. Chỉ có Thái linh ngây ngốc vẫn chưa hiểu, việc đổi xưng hô của Ưng Phan thể hiện cho điều gì, cô để hắn gọi khiến các thú nhân hiểu lầm rằng cô cũng có ý với Ưng Phan, cho tới khi cô nói.
"Anh làm vậy là đúng rồi, từ bây giờ trở đi, nhận thú nhân nào chúng ta đều phải kiểm tra nghiêm ngặt, đặt lòng trung thành lên đầu tiên không thể nhận bậy, tôi sẽ nghĩ ra nghi thức gia nhập và những luật lệ để họ tuyên thờ vào ngày gia nhập. Các anh chọn một ngày đi."
Nghe cô xưng tôi với Ưng Phan, các thú nhân lập tức dành cho hắn ánh nhìn đầy tội nghiệp.
Hành trình chinh phục giống cái, mang cô về ổ của mình của Ưng Phan xem ra vẫn còn rất dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận