Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương Z6: Giong nói kỳ la
Chương Z6: Giong nói kỳ laChương Z6: Giong nói kỳ la
Chương 76: Giọng nói kỳ lạ
Gần về sáng nhiệt độ trên biển bắt đầu xuống thấp, da thú mang theo không bao nhiêu nên họ chỉ có thể ngồi dựa vào nhau sưởi ấm.
Bà Bà lẩm bẩm lời cầu xin trong miệng, mong trời mau sáng và chuyến hành trình của họ được cập bến.
Thái Linh gục đầu xuống lắc lư trái phải, thấy vậy Ưng Phan bèn nâng đầu cô lên để cô tựa vào vai mình mà ngủ.
Bà Bà ngồi bên cạnh nhìn thấy hành động này của hắn mỉm cười nói: "Chờ đến nơi an toàn, nếu muốn cháu phải nắm bắt lấy, đừng để sau này bị kẻ khác cướp mất."
Nghe vậy Ưng Phan nhìn lại ba thú nhân đang ở trên thuyền, ba người chia nhau mỗi người một góc cuộn mình ngáy khò khò, ba đứa này, chẳng đứa nào là có ý với Thái Linh, bọn họ ngưỡng mộ cô vì sự khôn ngoan tài trí, chứ trong mắt không có tình cảm.
Ưng Phan có thể cảm nhận được nên chẳng lo lắng. Hắn mỉm cười nói với Bà Bà: "Cháu biết rôi, cảm ơn bà đã nhắc."
Tuy không lo nhưng nếu đến được vùng đất mới, tìm được chỗ ở hắn nhất định sẽ theo đuổi Thái Linh đưa cô về làm bạn đời của hắn.
Ưng Phan nhìn một bên sườn mặt Thái Linh, phân này vừa hay không có sẹo, nước da cô trắng hơn các giống cái khác một chút, nếu không bị sẹo cô sẽ rất xinh đẹp. Mũi cao, lông mi dài, dày và cong, khuôn môi rất đẹp, bờ môi căng mọng màu sắc hồng hào, càng nhìn Ưng Phan càng thấy thích, hắn vô thức nuốt nước bọt, cảm thấy nhiệt độ đang dần tăng lên, đặc biệt là ở thân dưới.
Ưng Phan hít vào một hơi thật sâu quay đầu đi nhìn vê phía hừng đông, ở kia chút ráng đỏ đã nổi lên, báo hiệu cho sự xuất hiện của mặt trời.
Gió thổi qua tai hắn mang theo tiếng rì râm của biển cùng một giọng nói."Thích cô ấy sao?"
Ưng Phan giật bắn, quay đầu nhìn về phía sau mình, không có thứ gì ngoài con thuyền của họ, mặt biển xanh và bao la như mỗi ngày, các con sóng lăn tăn đua nhau chạy qua thuyên.
Vậy tiếng nói ấy cất lên từ đâu?
Ưng Phan mím môi quay đầu lại, tự nói với chính mình - có lẽ chỉ là ảo giác.
Thái Linh bị ánh sáng làm chói mắt nên từ từ tỉnh lại, lúc phát hiện mình mượn vai người khác làm giường cô ngại ngùng nói cảm ơn.
Ưng Phan cười tươi đáp: "Lần sau muốn ngủ cứ tìm vai tôi mà dựa."
Thái Linh thẹn thùng chuyển tâm nhìn qua nơi khác, đột nhiên cô thấy một đàn chim bay trên cao hướng về một nơi.
Thái Linh hô lớn: “Nhanh, đi theo đàn chim đótI"
Giọng cô không giấu nổi niềm vui, từ hôm qua tới giờ cô mòn mỏi chờ mong một con chim, giờ xuất hiện nguyên một đàn, Tà thân quả không tuyệt đường sống của họ.
Ngay lập tức Bạch hóa hình, hào hứng đẩy thuyền gỗ lao vèo vèo theo hướng bầy chim đang bay. ...
Sau một đêm ngon giấc trong căn nhà mới, tộc trưởng Hùng Điểu bắt đầu phân phó tộc nhân của mình đi săn thú, nhưng suốt một họ lại không tìm được một con thú nhỏ nào, chỉ có mấy quả dại đem vê.
Thấy tình hình thức ăn không khả quan, tộc trưởng cho gọi nhóm Mã Điểu vào, yêu cầu bọn họ: "Để có thể trở thành thành viên chính thức của Hùng Điểu, được sống trong công trình đẹp, ta muốn các cậu thể hiện tài năng của mình, nội trong ngày hôm nay mỗi người hãy đem về ba con thú, không cần quá lớn, nhỏ vẫn được. Chỉ cần làm được như thế ta sẽ công nhận sức mạnh và sự trung thành của các cậu, từ đó cho phép các cậu sinh hoạt như một thú nhân trong bộ lạc.'
Các thú nhân Mã Điểu có hơi khó xử, họ đã thử đi săn thú trong khu rừng này nhưng không tìm được con vật nào, bây giờ tộc trưởng hùng Điểu lại đưa ra yêu cầu này, chẳng khác nào làm khó họ. Nhưng không thể không làm, dù biết mệnh lệnh này quá đáng họ vẫn phải cắn răng làm theo.
Chờ nhóm thú nhân Mã Điểu rời đi, y sư Vi lên tiếng hỏi: "Trong rừng không có động vật, tộc trưởng làm vậy chẳng khác gì tuyên bố với bọn họ, mấy người vĩnh viễn cũng không thể thành thú nhân tộc Hùng Điểu ta. Có hơi quá không?” Tộc trưởng cười nhạt: "Ta nói thế đó, nếu họ muốn thì phải tìm cách. Hùng Điểu chúng ta không cưu mang thú nhân vô dụng.'
Vi nhướng mày nhìn tộc trưởng, không nói thêm gì, một mình ra ngoài đi dạo.
Nhóm thú nhân Mã Điểu chạy một vòng quanh rừng, dù biết nơi đây không có động vật họ vẫn ráng tìm lại lân nữa, nhưng vô vọng.
Các thú nhân bất lực nhìn nhau, một thú nhân nhẫn nhịn không được quát lớn: "Rõ ràng ông ta biết, nơi này không có con môi còn bắt chúng ta đi tìm, đây chính là đang từ chối không cho chúng ta thân thiết với tộc bọn họ, dù có cho phép chúng ta trở thành thú nhân trong tộc thì ông ta vẫn cố ý bàn xích chúng ta ra ngoài. Mẹ kiếp!"
Một thú nhân khác chán nản nói: "Hay thử ra ngoài vách đá tìm xem." "Ra ngoài chúng ta sẽ chết."
Bên ngoài có khủng long, ở đây không có con mồi, đi hướng nào cũng chẳng thể hoàn thành yêu cầu của tộc trưởng Mã Điểu.
"Ra bờ hồ lớn xem sao." Một thú nhân đề nghi.
Các thú nhân khác nghe vậy cũng chỉ đánh liều, cùng đi ra ngoài bờ hồ lớn. Vị trí của họ khác nơi Vi đang đi dạo, nhưng vừa hay lại gân chỗ neo thuyền khi trước của nhóm Thái Linh.
Bọn họ đi men theo bờ biển, nhưng chẳng thể tìm thấy thứ gì. Quá chán nản các thú nhân Mã Điểu tìm chỗ nghỉ ngay trên bờ cát dưới gốc cây lớn.
Đột nhiên có một thú nhân vừa ngả lưng xuống liên bật người dậy, la toáng lên. Các thú nhân khác khó hiểu nhìn hắn. Chỉ thấy thú nhân kia đào từ dưới cát lên một tảng đá mỏng, điều đặc biệt bên trên có khác hình vẽ kỳ lạ. "Mọi người, qua đây!" Thú nhân gấp gáp gọi.
Tất cả thú nhân Mã Điểu liền xúm lại, nhìn hình vẽ bên trên tảng đá.
"Cái này là gì?"
"Nước."
Nghe câu này các thú nhân vô thức nhìn về phía hồ lớn.
"Còn vật đi bên trên nước là gì? Nó được làm từ gì?
"Hình như là gỗ, nhìn như những thanh gỗ ghép lại với nhau vậy đó."
Nhóm thú nhân tôi một câu, anh một câu, càng nói càng hăng. Đến cuối cùng họ bàn về hai công trình mà Hùng Điểu đang chiếm dụng. Hùng Điểu bảo Thần thú dựng sẵn cho họ, chờ họ tới hưởng dùng, nhưng nhóm Mã Điểu tới đó trước, ngửi được mùi thú nhân khác nên họ không hoàn toàn tin tưởng lời nói của tộc trưởng, giờ có thêm tảng đá này, họ càng chắc chắn hai công trình đó thuộc sở hữu của nhóm thú nhân khác.
"Liệu có phải nhóm thú nhân từng ở đây đã băng qua hồ lớn rồi không?”
Một thú nhân khác không cho là vậy nói: "Hay họ là một chủng tộc thú nhân đến từ bên kia hồ lớn, tới nơi này vui chơi rồi lại quay vê?"
Lời này khiến các thú nhân bùng lên một suy nghĩ mà từ trước họ chưa bao giờ dám nghĩ tới - hồ lớn không phải là điểm cuối của thế giới, nó là nơi giao nhau của một vùng lục địa khác.
Nghĩ tới đây các thú nhân Mã Điều đều hướng ánh mắt về phía hồ lớn, một trong số họ lẩm bẩm: "Chúng ta có nên thử băng qua hồ nước lớn không, đi tìm một nơi ở mới, rời xa vùng đất đau thương này và làm lại từ đầu, ở nơi đó chúng ta thử xây dựng lại bộ lạc, từ từ nuôi nó lớn mạnh hơn.”
"Nhưng chúng ta không có giống cái.
Chỉ cần có giống cái, họ sẽ không đi theo Hùng Điểu, họ có thể lần nữa xây dựng bộ lạc của mình. Nhưng không có giống cái nên họ đành phải phục thuộc vào một tộc khác mong có thể dùng giống cái tộc đó mà sinh sản đời sau, tiếp tục duy trì nòi giống cho Mã Điểu.
Lời nói này chính thức dập tắt ý muốn đi qua hồ lớn của các thú nhân Mã Điểu. Họ chôn lại tảng đá có hình vẽ rồi lủi thủi đứng lên tiếp tục tìm kiếm con mồi, mong có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Chương 76: Giọng nói kỳ lạ
Gần về sáng nhiệt độ trên biển bắt đầu xuống thấp, da thú mang theo không bao nhiêu nên họ chỉ có thể ngồi dựa vào nhau sưởi ấm.
Bà Bà lẩm bẩm lời cầu xin trong miệng, mong trời mau sáng và chuyến hành trình của họ được cập bến.
Thái Linh gục đầu xuống lắc lư trái phải, thấy vậy Ưng Phan bèn nâng đầu cô lên để cô tựa vào vai mình mà ngủ.
Bà Bà ngồi bên cạnh nhìn thấy hành động này của hắn mỉm cười nói: "Chờ đến nơi an toàn, nếu muốn cháu phải nắm bắt lấy, đừng để sau này bị kẻ khác cướp mất."
Nghe vậy Ưng Phan nhìn lại ba thú nhân đang ở trên thuyền, ba người chia nhau mỗi người một góc cuộn mình ngáy khò khò, ba đứa này, chẳng đứa nào là có ý với Thái Linh, bọn họ ngưỡng mộ cô vì sự khôn ngoan tài trí, chứ trong mắt không có tình cảm.
Ưng Phan có thể cảm nhận được nên chẳng lo lắng. Hắn mỉm cười nói với Bà Bà: "Cháu biết rôi, cảm ơn bà đã nhắc."
Tuy không lo nhưng nếu đến được vùng đất mới, tìm được chỗ ở hắn nhất định sẽ theo đuổi Thái Linh đưa cô về làm bạn đời của hắn.
Ưng Phan nhìn một bên sườn mặt Thái Linh, phân này vừa hay không có sẹo, nước da cô trắng hơn các giống cái khác một chút, nếu không bị sẹo cô sẽ rất xinh đẹp. Mũi cao, lông mi dài, dày và cong, khuôn môi rất đẹp, bờ môi căng mọng màu sắc hồng hào, càng nhìn Ưng Phan càng thấy thích, hắn vô thức nuốt nước bọt, cảm thấy nhiệt độ đang dần tăng lên, đặc biệt là ở thân dưới.
Ưng Phan hít vào một hơi thật sâu quay đầu đi nhìn vê phía hừng đông, ở kia chút ráng đỏ đã nổi lên, báo hiệu cho sự xuất hiện của mặt trời.
Gió thổi qua tai hắn mang theo tiếng rì râm của biển cùng một giọng nói."Thích cô ấy sao?"
Ưng Phan giật bắn, quay đầu nhìn về phía sau mình, không có thứ gì ngoài con thuyền của họ, mặt biển xanh và bao la như mỗi ngày, các con sóng lăn tăn đua nhau chạy qua thuyên.
Vậy tiếng nói ấy cất lên từ đâu?
Ưng Phan mím môi quay đầu lại, tự nói với chính mình - có lẽ chỉ là ảo giác.
Thái Linh bị ánh sáng làm chói mắt nên từ từ tỉnh lại, lúc phát hiện mình mượn vai người khác làm giường cô ngại ngùng nói cảm ơn.
Ưng Phan cười tươi đáp: "Lần sau muốn ngủ cứ tìm vai tôi mà dựa."
Thái Linh thẹn thùng chuyển tâm nhìn qua nơi khác, đột nhiên cô thấy một đàn chim bay trên cao hướng về một nơi.
Thái Linh hô lớn: “Nhanh, đi theo đàn chim đótI"
Giọng cô không giấu nổi niềm vui, từ hôm qua tới giờ cô mòn mỏi chờ mong một con chim, giờ xuất hiện nguyên một đàn, Tà thân quả không tuyệt đường sống của họ.
Ngay lập tức Bạch hóa hình, hào hứng đẩy thuyền gỗ lao vèo vèo theo hướng bầy chim đang bay. ...
Sau một đêm ngon giấc trong căn nhà mới, tộc trưởng Hùng Điểu bắt đầu phân phó tộc nhân của mình đi săn thú, nhưng suốt một họ lại không tìm được một con thú nhỏ nào, chỉ có mấy quả dại đem vê.
Thấy tình hình thức ăn không khả quan, tộc trưởng cho gọi nhóm Mã Điểu vào, yêu cầu bọn họ: "Để có thể trở thành thành viên chính thức của Hùng Điểu, được sống trong công trình đẹp, ta muốn các cậu thể hiện tài năng của mình, nội trong ngày hôm nay mỗi người hãy đem về ba con thú, không cần quá lớn, nhỏ vẫn được. Chỉ cần làm được như thế ta sẽ công nhận sức mạnh và sự trung thành của các cậu, từ đó cho phép các cậu sinh hoạt như một thú nhân trong bộ lạc.'
Các thú nhân Mã Điểu có hơi khó xử, họ đã thử đi săn thú trong khu rừng này nhưng không tìm được con vật nào, bây giờ tộc trưởng hùng Điểu lại đưa ra yêu cầu này, chẳng khác nào làm khó họ. Nhưng không thể không làm, dù biết mệnh lệnh này quá đáng họ vẫn phải cắn răng làm theo.
Chờ nhóm thú nhân Mã Điểu rời đi, y sư Vi lên tiếng hỏi: "Trong rừng không có động vật, tộc trưởng làm vậy chẳng khác gì tuyên bố với bọn họ, mấy người vĩnh viễn cũng không thể thành thú nhân tộc Hùng Điểu ta. Có hơi quá không?” Tộc trưởng cười nhạt: "Ta nói thế đó, nếu họ muốn thì phải tìm cách. Hùng Điểu chúng ta không cưu mang thú nhân vô dụng.'
Vi nhướng mày nhìn tộc trưởng, không nói thêm gì, một mình ra ngoài đi dạo.
Nhóm thú nhân Mã Điểu chạy một vòng quanh rừng, dù biết nơi đây không có động vật họ vẫn ráng tìm lại lân nữa, nhưng vô vọng.
Các thú nhân bất lực nhìn nhau, một thú nhân nhẫn nhịn không được quát lớn: "Rõ ràng ông ta biết, nơi này không có con môi còn bắt chúng ta đi tìm, đây chính là đang từ chối không cho chúng ta thân thiết với tộc bọn họ, dù có cho phép chúng ta trở thành thú nhân trong tộc thì ông ta vẫn cố ý bàn xích chúng ta ra ngoài. Mẹ kiếp!"
Một thú nhân khác chán nản nói: "Hay thử ra ngoài vách đá tìm xem." "Ra ngoài chúng ta sẽ chết."
Bên ngoài có khủng long, ở đây không có con mồi, đi hướng nào cũng chẳng thể hoàn thành yêu cầu của tộc trưởng Mã Điểu.
"Ra bờ hồ lớn xem sao." Một thú nhân đề nghi.
Các thú nhân khác nghe vậy cũng chỉ đánh liều, cùng đi ra ngoài bờ hồ lớn. Vị trí của họ khác nơi Vi đang đi dạo, nhưng vừa hay lại gân chỗ neo thuyền khi trước của nhóm Thái Linh.
Bọn họ đi men theo bờ biển, nhưng chẳng thể tìm thấy thứ gì. Quá chán nản các thú nhân Mã Điểu tìm chỗ nghỉ ngay trên bờ cát dưới gốc cây lớn.
Đột nhiên có một thú nhân vừa ngả lưng xuống liên bật người dậy, la toáng lên. Các thú nhân khác khó hiểu nhìn hắn. Chỉ thấy thú nhân kia đào từ dưới cát lên một tảng đá mỏng, điều đặc biệt bên trên có khác hình vẽ kỳ lạ. "Mọi người, qua đây!" Thú nhân gấp gáp gọi.
Tất cả thú nhân Mã Điểu liền xúm lại, nhìn hình vẽ bên trên tảng đá.
"Cái này là gì?"
"Nước."
Nghe câu này các thú nhân vô thức nhìn về phía hồ lớn.
"Còn vật đi bên trên nước là gì? Nó được làm từ gì?
"Hình như là gỗ, nhìn như những thanh gỗ ghép lại với nhau vậy đó."
Nhóm thú nhân tôi một câu, anh một câu, càng nói càng hăng. Đến cuối cùng họ bàn về hai công trình mà Hùng Điểu đang chiếm dụng. Hùng Điểu bảo Thần thú dựng sẵn cho họ, chờ họ tới hưởng dùng, nhưng nhóm Mã Điểu tới đó trước, ngửi được mùi thú nhân khác nên họ không hoàn toàn tin tưởng lời nói của tộc trưởng, giờ có thêm tảng đá này, họ càng chắc chắn hai công trình đó thuộc sở hữu của nhóm thú nhân khác.
"Liệu có phải nhóm thú nhân từng ở đây đã băng qua hồ lớn rồi không?”
Một thú nhân khác không cho là vậy nói: "Hay họ là một chủng tộc thú nhân đến từ bên kia hồ lớn, tới nơi này vui chơi rồi lại quay vê?"
Lời này khiến các thú nhân bùng lên một suy nghĩ mà từ trước họ chưa bao giờ dám nghĩ tới - hồ lớn không phải là điểm cuối của thế giới, nó là nơi giao nhau của một vùng lục địa khác.
Nghĩ tới đây các thú nhân Mã Điều đều hướng ánh mắt về phía hồ lớn, một trong số họ lẩm bẩm: "Chúng ta có nên thử băng qua hồ nước lớn không, đi tìm một nơi ở mới, rời xa vùng đất đau thương này và làm lại từ đầu, ở nơi đó chúng ta thử xây dựng lại bộ lạc, từ từ nuôi nó lớn mạnh hơn.”
"Nhưng chúng ta không có giống cái.
Chỉ cần có giống cái, họ sẽ không đi theo Hùng Điểu, họ có thể lần nữa xây dựng bộ lạc của mình. Nhưng không có giống cái nên họ đành phải phục thuộc vào một tộc khác mong có thể dùng giống cái tộc đó mà sinh sản đời sau, tiếp tục duy trì nòi giống cho Mã Điểu.
Lời nói này chính thức dập tắt ý muốn đi qua hồ lớn của các thú nhân Mã Điểu. Họ chôn lại tảng đá có hình vẽ rồi lủi thủi đứng lên tiếp tục tìm kiếm con mồi, mong có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận