Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 143: Đêm mưa
Chương 143: Đêm mưaChương 143: Đêm mưa
Chương 143: Đêm mưa
Ưng Phan kéo bà vào nhà, không kịp chờ bà rót chén nước vội nói hết mọi chuyện Thái Linh viết ra giấy cho Bà Bà nghe.
Nghe xong Bà Bà như vỡ lẽ ra điều gì đó, thổn thức: "Thảo nào Thái Linh thông minh như thế, thì ra là do đến từ thế giới khác, cô ấy chắc chắn là phúc tinh mà Thần gửi tới cho chúng ta."
Ưng Phan nghe được câu này, gật đầu như giã tỏi: "Đúng vậy, nếu không sao lại có thể xuyên từ một nơi xa như vậy tới đây, còn đến một cách ngẫu nhiên nữa."
Bà Bà tán đồng, nhưng chuyện quan trọng bây giờ là làm sao để tách linh hồi Thái Linh Miêu Điểu đã chết kia ra khỏi thân xác cô ta, để Thái Linh có thể bình an sống mãi với họ.
Bà Bà cũng không quan tâm đến Thái Linh Miêu Điểu, đơn giản cô ta không hề tham gia vào bất kỳ quá trình nào với họ, người giúp họ, cùng họ đi qua bao gian khó tủi nhục chính là Thái Linh, bà và thú nhân Tà thần chỉ cần Thái Linh chứ không cần giống cái nhút nhát xấu xí kia.
"Bà có thể hỏi Tà thần núi không? Hiện giờ cả bộ lạc chỉ mình bà mới có thể giao tiếp được với thân." Ưng Phan đề nghị.
Bà Bà thấy được chút ít dự kiến, cho nên chỉ có bà mới giúp được hắn lúc này.
Bà Bà hiểu cảm giác của Ưng Phan, cũng lo lắng một ngày bộ lạc này sẽ đánh mất cô, khi ấy không biết bà sẽ làm gì với Thái Linh Miêu Điểu kia.
Bà Bà nhắm mắt lại, có gắng đè nỗi bất an trong lòng xuống, nói với Ưng Phan:
"Được, cháu về đi, bà sẽ cầu nguyện với thân xem thế nào, chuyện này tạm thời đừng nói ra ngoài tránh cho Thái Linh gặp phải chuyện gì không hay."
"Vâng, cháu biết rồi."
Nói chuyện xong với Bà Bà, Ưng Phan vội vàng bay về nhà, ở bên Thái Linh, cô nấu cơm hắn vào bếp đứng phụ cô còn canh chừng cô, chỉ cần cô có một hành động khác thường thôi hắn sẽ hỏi cô là ai?
Thái Linh thấy Ưng Phan lo được lo mất như vậy, hơi ân hận vì đã nói thẳng với anh mà không lòng vòng thêm một chút. Cô ôm lấy bạn đời trấn an hắn, Ưng Phan không muốn nghe hắn hôn cô, hôn tới mức chỉ trong chập tối hôm đó Thái Linh không thể nào đếm được Ưng Phan và mình hôn nhau bao nhiều lân, hàm của cô có cảm giác không thể nào ngậm lại được rất khó chịu, nhưng khi nhìn tới khuôn mặt buồn bã lo lắng của Ưng Phan, Thái Linh chỉ đành chiều hắn, vuốt ve cùng hắn ôm hôn để trấn an cảm xúc của Ưng Phan.
Ban đêm trên giường gỗ Ưng Phan không ngừng chạm vào da thịt Thái Linh, hai người không mảnh vải che thân nằm ôm nhau.
Thái Linh ngại tới mức mặt đỏ như gấc, ánh mắt ngập nước không dám nhìn thẳng vào Ưng Phan. Còn người bạn đời của cô thì đang chu du khắp thân thể cô, hôn cắn không ngừng, mỗi nơi miệng lưỡi Ưng Phan đi qua đều để lại hơi nóng như lửa, Thái Linh nhịn không được cất tiếng rên rỉ không ngừng.
Vật cứng rắn bên dưới của Ưng Phan nhô cao, nhưng hắn không cho vào, hắn sợ lúc mình tiến vào trong linh hồn đáng ghét của Thái Linh Miêu Điểu sẽ chiếm xác, thay thế người bạn đời hắn yêu làm việc yêu thích với hắn, Ưng Phan cứ nghĩ tới đó là không chịu được, vì thế trong lúc hôn khắp cơ thể bạn đời hắn luôn gọi tên Thái Linh. "Thái Linh, là em đúng không, làm em đúng không?”
Thái Linh thở hổn hển, hiểu Ưng Phan vì sao lại gọi như thế, cô ngắt quảng đáp: "Vâng... là em... vẫn là em... ưm... Ưng Phan... em....
Ưng Phan để lại vô số dấu vết trên cơ thể cô, không ngại nơi bí ẩn của cô, chôn đầu vào nơi đó, không ngừng đẩy lưỡi cho cô sự sảng khoái và kích thích.
Thái Linh nghĩ tới sự nhẫn nhịn của Ưng Phan liền đau lòng, cô không muốn bạn đời của mình phải chịu đựng bất kỳ chuyện gì, kể cả vấn đề thể xác bên ngoài không được thỏa mãn. Chờ tới khi Ưng Phan rời khỏi nơi nhạy cảm của cô, chỗ ấy ướt đẫm.
Ưng Phan liếm môi, nuốt hết chất trắng trên môi, nhìn Thái Linh với ánh mắt đầy quyến rũ.
Thái Linh yếu ớt vươn hai tay muốn hắn ôm cô. Ưng Phan cưng chiều cúi xuống để tay cô vòng qua cổ mình, môi chạm vào môi cô, đưa mùi hương của cô vào bên trong khoang miệng, để Thái Linh cùng chơi đùa thưởng thức.
Thái Linh dù được hôn vẫn không quên đẩy bạn đời mình ngã xuống giường, hai bên hoán đổi vị trí cho nhau.
Cô khó khăn lắm mới rời khỏi đôi môi nam tính cuồng nhiệt, thở hổn hển nói: "Giờ đến lượt em giúp anh nhé!"
Ưng Phan đỏ mắt nhìn cô, gọi: "Thái Linh, là em ư?”
Thái Linh mỉm cười không đáp, hôn một đường từ hầu kết thẳng xuống vật nam tính của hắn.
Cô quỳ giữa hai chân Ưng Phan, nói: "Chỉ có em mới dám làm chuyện này vì anh, cô ta không thể"
Nói rôi cô dùng miệng ngậm lấy vật mạnh mẽ của Ưng Phan, dùng chút kỹ năng mèo cào mình từng đọc qua trong các cuốn truyện nóng bỏng, ra sức lấy lòng Ưng Phan.
Ưng Phan không thể chống cự lại hành động của bạn đời, tiếng thở dốc trâm khàn liên tục vang lên,
Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, gió đập vào cửa gỗ vang lên tiếng lạch cạch, nhưng trong phòng không khí ngày càng nóng lên, cho tới đêm khuya trên giường mới dần yên tĩnh lại.
Hai con người không có gì ngăn cách, da thịt chạm vào nhau, ôm nhau thật chặt cùng chìm vào giấc ngủ.
Chương 143: Đêm mưa
Ưng Phan kéo bà vào nhà, không kịp chờ bà rót chén nước vội nói hết mọi chuyện Thái Linh viết ra giấy cho Bà Bà nghe.
Nghe xong Bà Bà như vỡ lẽ ra điều gì đó, thổn thức: "Thảo nào Thái Linh thông minh như thế, thì ra là do đến từ thế giới khác, cô ấy chắc chắn là phúc tinh mà Thần gửi tới cho chúng ta."
Ưng Phan nghe được câu này, gật đầu như giã tỏi: "Đúng vậy, nếu không sao lại có thể xuyên từ một nơi xa như vậy tới đây, còn đến một cách ngẫu nhiên nữa."
Bà Bà tán đồng, nhưng chuyện quan trọng bây giờ là làm sao để tách linh hồi Thái Linh Miêu Điểu đã chết kia ra khỏi thân xác cô ta, để Thái Linh có thể bình an sống mãi với họ.
Bà Bà cũng không quan tâm đến Thái Linh Miêu Điểu, đơn giản cô ta không hề tham gia vào bất kỳ quá trình nào với họ, người giúp họ, cùng họ đi qua bao gian khó tủi nhục chính là Thái Linh, bà và thú nhân Tà thần chỉ cần Thái Linh chứ không cần giống cái nhút nhát xấu xí kia.
"Bà có thể hỏi Tà thần núi không? Hiện giờ cả bộ lạc chỉ mình bà mới có thể giao tiếp được với thân." Ưng Phan đề nghị.
Bà Bà thấy được chút ít dự kiến, cho nên chỉ có bà mới giúp được hắn lúc này.
Bà Bà hiểu cảm giác của Ưng Phan, cũng lo lắng một ngày bộ lạc này sẽ đánh mất cô, khi ấy không biết bà sẽ làm gì với Thái Linh Miêu Điểu kia.
Bà Bà nhắm mắt lại, có gắng đè nỗi bất an trong lòng xuống, nói với Ưng Phan:
"Được, cháu về đi, bà sẽ cầu nguyện với thân xem thế nào, chuyện này tạm thời đừng nói ra ngoài tránh cho Thái Linh gặp phải chuyện gì không hay."
"Vâng, cháu biết rồi."
Nói chuyện xong với Bà Bà, Ưng Phan vội vàng bay về nhà, ở bên Thái Linh, cô nấu cơm hắn vào bếp đứng phụ cô còn canh chừng cô, chỉ cần cô có một hành động khác thường thôi hắn sẽ hỏi cô là ai?
Thái Linh thấy Ưng Phan lo được lo mất như vậy, hơi ân hận vì đã nói thẳng với anh mà không lòng vòng thêm một chút. Cô ôm lấy bạn đời trấn an hắn, Ưng Phan không muốn nghe hắn hôn cô, hôn tới mức chỉ trong chập tối hôm đó Thái Linh không thể nào đếm được Ưng Phan và mình hôn nhau bao nhiều lân, hàm của cô có cảm giác không thể nào ngậm lại được rất khó chịu, nhưng khi nhìn tới khuôn mặt buồn bã lo lắng của Ưng Phan, Thái Linh chỉ đành chiều hắn, vuốt ve cùng hắn ôm hôn để trấn an cảm xúc của Ưng Phan.
Ban đêm trên giường gỗ Ưng Phan không ngừng chạm vào da thịt Thái Linh, hai người không mảnh vải che thân nằm ôm nhau.
Thái Linh ngại tới mức mặt đỏ như gấc, ánh mắt ngập nước không dám nhìn thẳng vào Ưng Phan. Còn người bạn đời của cô thì đang chu du khắp thân thể cô, hôn cắn không ngừng, mỗi nơi miệng lưỡi Ưng Phan đi qua đều để lại hơi nóng như lửa, Thái Linh nhịn không được cất tiếng rên rỉ không ngừng.
Vật cứng rắn bên dưới của Ưng Phan nhô cao, nhưng hắn không cho vào, hắn sợ lúc mình tiến vào trong linh hồn đáng ghét của Thái Linh Miêu Điểu sẽ chiếm xác, thay thế người bạn đời hắn yêu làm việc yêu thích với hắn, Ưng Phan cứ nghĩ tới đó là không chịu được, vì thế trong lúc hôn khắp cơ thể bạn đời hắn luôn gọi tên Thái Linh. "Thái Linh, là em đúng không, làm em đúng không?”
Thái Linh thở hổn hển, hiểu Ưng Phan vì sao lại gọi như thế, cô ngắt quảng đáp: "Vâng... là em... vẫn là em... ưm... Ưng Phan... em....
Ưng Phan để lại vô số dấu vết trên cơ thể cô, không ngại nơi bí ẩn của cô, chôn đầu vào nơi đó, không ngừng đẩy lưỡi cho cô sự sảng khoái và kích thích.
Thái Linh nghĩ tới sự nhẫn nhịn của Ưng Phan liền đau lòng, cô không muốn bạn đời của mình phải chịu đựng bất kỳ chuyện gì, kể cả vấn đề thể xác bên ngoài không được thỏa mãn. Chờ tới khi Ưng Phan rời khỏi nơi nhạy cảm của cô, chỗ ấy ướt đẫm.
Ưng Phan liếm môi, nuốt hết chất trắng trên môi, nhìn Thái Linh với ánh mắt đầy quyến rũ.
Thái Linh yếu ớt vươn hai tay muốn hắn ôm cô. Ưng Phan cưng chiều cúi xuống để tay cô vòng qua cổ mình, môi chạm vào môi cô, đưa mùi hương của cô vào bên trong khoang miệng, để Thái Linh cùng chơi đùa thưởng thức.
Thái Linh dù được hôn vẫn không quên đẩy bạn đời mình ngã xuống giường, hai bên hoán đổi vị trí cho nhau.
Cô khó khăn lắm mới rời khỏi đôi môi nam tính cuồng nhiệt, thở hổn hển nói: "Giờ đến lượt em giúp anh nhé!"
Ưng Phan đỏ mắt nhìn cô, gọi: "Thái Linh, là em ư?”
Thái Linh mỉm cười không đáp, hôn một đường từ hầu kết thẳng xuống vật nam tính của hắn.
Cô quỳ giữa hai chân Ưng Phan, nói: "Chỉ có em mới dám làm chuyện này vì anh, cô ta không thể"
Nói rôi cô dùng miệng ngậm lấy vật mạnh mẽ của Ưng Phan, dùng chút kỹ năng mèo cào mình từng đọc qua trong các cuốn truyện nóng bỏng, ra sức lấy lòng Ưng Phan.
Ưng Phan không thể chống cự lại hành động của bạn đời, tiếng thở dốc trâm khàn liên tục vang lên,
Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, gió đập vào cửa gỗ vang lên tiếng lạch cạch, nhưng trong phòng không khí ngày càng nóng lên, cho tới đêm khuya trên giường mới dần yên tĩnh lại.
Hai con người không có gì ngăn cách, da thịt chạm vào nhau, ôm nhau thật chặt cùng chìm vào giấc ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận