Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 101: Găp lai (2)

Chương 101: Găp lai (2)Chương 101: Găp lai (2)
Chương 101: Gặp lại (2)
Rất ít bộ lạc sống gần biển, đa số đều cư trú sâu trong rừng nơi có nhiều động vật lớn và cây cối đa dạng, vì vậy chạy cả buổi sáng Thái Linh cũng không gặp được thú nhân nào khác.
Bờ biển của vùng đất này rất dài, có khá nhiều núi đá nhỏ mọc lên chặn lối đi, có khi còn bị núi ngăn trở. Muốn băng qua cần phải vượt núi, may mắn Bái Xẻo rất khỏe, leo đèo lội suối đối với nó không thành vấn đề.
Bái Xẻo thì ổn, nhưng Bảo Long không ổn, hắn bay theo cô gân như không nghỉ ngơi, đến trưa đã thấm mệt, không còn cách nào Thái Linh đành phải dừng lại, vị trí họ nghỉ chân là trong rừng.
Bảo Long đi săn thú, Thái Linh muốn thay đổi bữa ăn bèn mang Bái Xẻo cùng đi, lúc trông thấy gà rừng hai mắt cô phát sáng. Bảo Long thấy cô thèm thuồng loại thịt thú đó bèn bảo: "Không bắt được, loài thú này tuy nhỏ nhưng tốc độ cực nhanh, trong rừng thú nhân không bao giờ đuổi kịp nó."
Thái Linh nghĩ tới cung tên, cô tranh thủ lúc Bảo Long đi săn thú lớn làm cung tên sau đó cùng Tà Khuyết bắt đầu đi săn, ẩn nấp, chờ thời cơ, gương cung, khóa mục tiêu và hạ gục nó, Thái Linh làm vô cùng trơn tru.
Sau khi săn được một con gà, cô đi xung quanh mở dị năng tìm kiếm thực vật để nấu cùng. Cô tìm được gừng, và một loại quả màu trắng nhìn như quả nho, nhưng khi hái xuống nghiền nát vị nước của nó ngọt lợ như bột ngọt.
Thái Linh dựa vào dị năng nên biết được nó không có độc, cô quyết định dùng làm gia vị để nấu gà.
Khi Bảo Long quay lại, hắn kinh ngạc phát hiện Thái Linh bắt được gà, loại thú mà có chạy đứt hơi chưa chắc hắn đã săn được một con.
Hắn hỏi: "Sao cô bắt được nó hay vậy?"
Thái Linh mỉm cười chỉ cung tên: "Tôi dùng vũ khí đi săn.'
"Vũ khí đi săn? Cô làm bằng cách nào?" Hắn nhìn cung tên, hai mắt phát sáng ngó nghiêng. Thứ này được làm từ cây tre, nhẹ tênh trông không có tính sát thương, sao Thái Linh có thể biến nó thành vũ khí đi săn được chứ?
"Cô đừng lừa tôi." Hắn không tin.
Thái Linh mỉm cười đáp: "Anh muốn xem không?”
"Đương nhiên."
Thái Linh nhìn con gà được làm sạch, bên cạnh là thịt thú do Bảo Long mang về, thức ăn mặn đã có, nhưng vẫn chưa có rau ăn kèm, Thái Linh không thích một bữa ăn chỉ có toàn thịt.
Cô đứng dậy, đi tìm rau dại tiện thể mang Bảo Long, để hắn nhìn xem tác dụng của cung tên.
Bọn họ để đồ ăn lại cho Bái Xẻo canh chừng, nó là động vật ăn cỏ nên không thèm đếm xỉa đến thịt thú, hơn nữa họ cũng không đi xa nên chắc không sao.
Hai người đi vào rừng, rất nhanh liền nhìn thấy một bầy gà, loại thú này khó bắt, tốc độ sinh sản cũng nhanh, nên rất dễ bắt gặp chúng trong rừng.
Thái Linh làm động tác 'suyt' với Bảo Long, tìm vị trí, gương cung bắn.
Vút.
Mũi tên bay ra ngoài, tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp, chính xác hạ gục con môi.
Bầy gà thấy bạn mình ngã xuống, gào lên âm ï, chạy tứ tán.
Bảo Long nhìn xem cả quá trình không dám chớp mắt một giây nào, thời gian hạ gục con mồi của Thái Linh cực nhanh, còn không tốt sức.
"Cô..." Miệng Bảo Long run run.
Thái Linh chạy nhanh đi nhặt con gà bị cô bắn xuyên cổ, rồi nói với Bảo Long: "Muốn hạ gục được con mồi nhanh nhất, cần bắn trúng điểm yếu của nó. Cung tên bằng tre rất yếu, nên phải chọn vị trí thật cẩn thận. Nếu tôi bắt vào thân con gà, chắc chắn không thể hạ gục nó trong một phát bắn, chỉ có thể nhắm vào cổ nó."
Bảo Long nhìn cổ gà, vị trí đó rất nhỏ, chỉ bằng cổ tay thú nhân. Nơi Thái Linh đứng bắn cung cách khá xa chỗ tụ tập của bầy gà, vậy mà cô vẫn có thể nhắm chuẩn, đúng là thần kỳ.
"Cô tài thật đấy!" Bảo Long khen.
Thái Linh lắc đầu: "Tài năng gì đâu, vì không có sức mạnh nên tôi phải nghĩ cách.
Bảo Long xách con gà hộ cô, hỏi thêm: "Ở bộ lạc Tà Thần, tất cả giống cái đều biết đi săn à?"
Tà Khuyết đang đi bên cạnh chen miệng vào: "Đương nhiên, em còn có thể săn cá dưới nước, chỉ cần một cái xiên gỗ em sẽ xử lý được chúng ngay."
Bảo Long trừng mắt nhìn Tà Khuyết, còn vươn tay đo đạc chiều cao của con bé, bằng tuổi này các tiểu thú nhân giống đực trong bộ lạc bọn họ còn chưa thể đi săn, mà con bé này lại tự hào bảo thân săn được cá dưới nước, hơi không đáng tin.
Bảo Long xoa đầu Tà Khuyết nói: “Anh không tin, chờ khi nào em săn trước mặt anh, anh mới tin.'
Tà Khuyết hất bay tay Bảo Long, khinh thường đáp: "Anh muốn xem à, được thôi, chờ tìm đến nơi có suối hoặc hồ cạn, em làm cho mà xem."
Thấy Tà Khuyết tự tin, Bảo Long bắt đầu lo sợ, nếu giống cái và tiểu giống cái cũng săn được đồ ăn, vậy bộ lạc Tà thân, thú nhân sẽ làm gì?
Càng nghĩ Bảo Long càng cảm thấy áp lực, thú nhân sống cùng giống cái quá tài giỏi, không giỏi hơn, chắc chắn sẽ bị chê cười, ý định muốn kết thân với tộc thú nhân Tà thần khi trước của họ, xem ra rất khó.
Bảo Long thở dài: "Từ trước tới giờ, tôi cứ nghĩ thú nhân chỉ cần mạnh mẽ săn được nhiều con thú là được, giờ gặp cô, tôi có cảm giác thú nhân mạnh mẽ thôi là không đủ.”
Thái Linh mỉm cười hỏi: "Vậy thú nhân cần phải làm gì mới thấy đủ?"
Bảo Long lắc đầu: "Tôi không biết."
Thái Linh vỗ vai hắn. "Thật ra sức mạnh không phải là thứ quyết định tất cả, nếu chỉ có sức mạnh mà không có trí tuệ, sẽ rất khó tồn tại được lâu."
"Trí tuệ là gì?" Bảo Long hứng thú.
Thái Linh thở dài, nhỡ mồm nói ra giờ không biết giải thích thế nào, cô chỉ qua loa đáp: “Chờ sau này có cơ hội tôi sẽ chỉ cho, giờ quay lại xử lý con môi đi, Bái Xẻo không phải là thú nhân, rất dễ bị con thú khác tấn công."
Nhắc đến thức ăn Bảo Long mới không hỏi thêm nữa.
Hai người họ nhanh chân rời đi, mà không hay biết rằng cả quá trình săn thú của họ đã thu vào một đôi mắt màu tím quỷ dị. Sau khi nhóm Thái Linh rời đi, hắn cũng nhẹ nhàng đi theo bọn họ....
Ưng Phan cùng nhóm thú nhân theo chân các thú nhân lạc loài đi tới nơi an toàn, nghỉ ngơi. Bọn họ hợp tác săn thú, cùng nhau dùng bữa.
Nhóm thú nhân Phí, sau nhiều ngày không được ăn uống đàng hoàng giờ như những thú nhân bị bỏ đói lâu ngày, ăn ngấu nghiến không ngừng.
Các thú nhân lạc loài nhìn thấy cảnh này liền tò mò hỏi vê vùng đất trước kia của họ. Ưng Phan không nhắc tới luật thú nhân Tà thần, hắn chỉ đề cập tới chuyện núi lửa nuốt chửng vùng đất của họ.
Nghe kể các thú nhân lạc loài vừa hoảng sợ vừa thương tiếc cho họ.
Tảo hỏi: "Vậy bây giờ mọi người tính định cư ở đây luôn à?"
Ưng Phan gật đầu: "Mọi người có biết vùng đất nào chưa có thú nhân cư ngục không, chúng tôi muốn định cư lâu dài ở đây."
Các thú nhân lạc loài lắc đầu: "Rất hiếm, đa số vùng đất tốt đều đã có bộ lạc sinh sống, chỉ còn nơi này."
Ưng Phan nhìn xung quanh, rừng cây rậm rạp, các tán lá rộng che khuất ánh sáng nên khá âm u, đất ẩm không thích hợp sinh sống, nhưng nếu không có nơi nào để đi ở đây cũng không tệ.
Lộc lên tiếng: "Chỗ này là rừng chết, nơi đây không thích hợp để sinh sống lâu dài, mọi người là thú nhân bình thường, có thể đến nương nhờ các tộc thú nhân khác, nhưng điều kiện là phải từ bỏ tộc loài của mình, đi theo tộc loài của các bộ lạc."
Ưng Phan nhíu mày, hắn không muốn gia nhập bộ lạc nào hết, luật lệ của kẻ khác thường sẽ không dành cho những người bên ngoài như họ, chỉ có tự lập nên bộ lạc mới có thể có tự do đích thực.
Hắn âm thâm đưa ra quyết định, cùng lắm sẽ ở lại nơi này, nhưng việc trước mắt là tìm kiếm Thái Linh và Tà Khuyết.
Trước khi đi tìm họ, hắn cần phải giải quyết nhóm thú nhân đi theo mình.
Hắn quay qua nhìn nhóm Phí, lên tiếng: "Tôi đã đưa mấy người lên bờ, bây giờ mấy người nên đi thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận