Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 126: Hop chợ
Chương 126: Hop chợChương 126: Hop chợ
Chương 126: Họp chợ
Lạc Nhật nghe những lời Lạc Bình nói, ngoài mặt trông như thể hắn không quan tâm, nhưng trong lòng thì đầy lo lắng, sau một ngày một đêm long đong, cuối cùng hắn quyết định tự mình đi một chuyến tới vùng đất khi trước họ sống trong những ngày đang mắc bệnh, nơi đó hắn cho Ưng Phan, chắc giờ đã có thú nhân tới sinh sống.
Lạc Nhật không thông báo với ai, một mình lén quay lại đó, khi đến nơi hắn kinh ngạc phát hiện có một công trình kỳ lạ mọc trên vùng đất ấy, hắn lại gần liền gặp một nhóm thú nhân lạ.
Họ nhìn thấy hắn đầy dè chừng.
Lạc Nhật lên tiếng trước: "Mọi người là nhóm thú nhân do Ưng Phan thuộc tộc Tà thân đưa tới đúng không?”
Một thú nhân đại diện cho nhóm Mã Điểu bước ra gật đầu: "Đúng rồi, anh là aI?"
"Tôi là thú nhân từng sinh sống ở đây, là người cho Ưng Phan vùng đất này."
Thú nhân đó hơi lo lắng: "Anh quay tới đây có việc gì sao?”
Ưng Phan nhìn chằm chằm khối công trình sau lưng họ.
Thấy hắn nhìn thú nhân mã Điểu vội nói: "Đó là nhà sàn, do thú nhân Tà thần chỉ cho chúng tôi làm."
Lạc Nhật ngạc nhiên, Tà thân còn biết cách dựng công trình thế này, xem ra hắn vẫn chưa hiểu hết tài trí của Tà thân.
Lạc Nhật đem những gì Lạc Bình nói hỏi họ, các thú nhân Mã Điểu nhìn nhau, họ đã hứa với thú nhân Tà thần không nhắc tới chuyện này, sao các thú nhân nơi này lại biết điêu đó, là ai đã truyên ra những lời này.
Khoảng thời gian ở với nhóm Tà thần, các thú nhân mã Điểu tuy không tham gia vào bộ lạc Tà thần nhưng vẫn rất tôn trọng và biết ơn họ, nên giờ đây nghe có người nói xấu thú nhân Tà thần, họ lập tức đính chính.
"Thú nhân Tà thân khi trước đúng là không tốt, nhưng đó là do luật lệ cũ, hơn nữa vùng đất bên kia diệt vong không phải do họ, cách làm vật lướt trên nước là của thú nhân Tà thần, cái đó gọi là Thuyền, họ không ăn cắp của ai cả."
Các thú nhân Mã Điểu còn thật thà thuật lại chuyện bộ lạc Hùng Điểu từng cướp cách làm nhà của thú nhân Tà thân, kể cả bức tranh mà nhóm Ưng Phan để lại trên đó có hình vẽ con thuyền, chính nó đã cứu những thú nhân còn lại của vùng đất bên kia.
"Nghĩ lại thì chính thú nhân Tà thần đã cứu vớt những con người còn sống ở vùng đất bên kia, họ là ân nhân của các tộc thú nhân bên đó chứ sao có thể gọi là kẻ hủy diệt cả vùng đất. Anh nghe ai nói thì giúp đính chính lại. Chúng tôi khi trước đã làm khổ họ quá nhiều, giờ chẳng biết lấy gì để đền tội."
Thú nhân mã Điểu nói xong cúi gằm mặt, vô cùng ăn năn.
Lạc Nhật nghe được câu chuyện này cực kỳ thương xót cho Thái Linh, ấn ký sâu hoắm ở ấn đường kia thì ra từng là vết thương đáng sợ đến thế. Hắn nhíu mày khó hiểu, một giống cái tài năng như cô cùng các thú nhân Tà thân giỏi giang đến vậy, sao lại bị buộc là kẻ ô uế, những thú nhân bên vùng đất kia nghĩ cái gì vậy, bây giờ bên này lại xuất hiện những lời đồn vô căn cứ đó, chứng tỏ những kẻ từng có hiêm khích hoặc cực ghét Tà thần đã tới đây.
Lạc Nhật nhìn về phía ngọn núi cao nơi mà Hạc Điểu đang cư ngụ. Rất có thể thú nhân kia đã đến được núi của Hạc Điểu, chỉ mong Hạc Điểu khôn ngoan đừng để kẻ xấu dắt mũi.
"Chúng ta có nên báo cho các thú nhân Tà thần không?"
Một thú nhân mã Điểu hỏi.
Dù sao các thú nhân Tà thân đã giúp họ có vùng đất này, có nhà, cuộc sống bây giờ rất dễ chịu ngoại trừ việc không có giống cái để duy trì nòi giống.
"Nên báo, nhưng làm sao để vượt qua khu rừng nguy hiểm mới là vấn đề."
Một thú nhân mạnh dạn xung phong: "Để tôi đi cho, chúng ta phải trả lại ân do thú nhân Tà thân ban cho."
Các thú nhân đồng ý, thú nhân xung phong bay đi. ...
Bảo Long quay về bộ lạc, vừa hạ cánh hắn xông thẳng đến chỗ ở của Lạc Nhật, hét lớn: "Tộc trưởng mau đi tới bộ lạc Tà thần, xin họ cách xây nhà nhanh lên!"
Lạc Nhật nhìn hắn đầy khó chịu, đầu đuôi không nói rõ lại cứ bô bô cái miệng. Lạc Nhật quát: 'Im miệng, có gì từ từ nói, còn nữa be bé cái miệng thôi.' Dạo này Nhật Điểu đang nằm trong sự chú ý của không ít bộ lạc, nên mọi hành động của họ đều bị giám sát, chỉ cần có động tĩnh bất thường rất dễ bị bắt thóp.
Bảo Long biết sai vội vàng ngồi xuống, nhỏ tiếng nói lại những gì mình nhìn thấy cho Lạc Nhật nghe.
Nghe xong Lạc Nhật vô cùng xúc động, không ngờ Thái Linh lại có thể dễ dàng cho phép họ nói ra cách chữa bệnh, còn đồng ý chỉ Nhật Điểu cách làm nhà nếu họ đến giao lưu.
Lạc Nhật nghĩ tới những lời đồn đang bay đầy trời mấy ngày nay, hắn biết mình nên đến gặp Thái Linh nói cho cô biết tình hình, tiện đó cũng mang thú nhân hai tộc giao lưu một chuyến, nhưng trước khi đi hắn phải bố cáo cách chữa bệnh ngoài da ra ngoài, các thú nhân đều cân cái này.
Lạc Nhật bình thường chỉ im lặng trông không có vẻ gì là quan tâm đến người khác, nhưng hắn rất để ý tình hình xung quanh, cũng cực kỳ quan tâm đến sự tôn vong của các thú nhân tộc khác, nên chỉ cần được cho phép nhất định hắn không giấu.
Hắn gọi Lạc Bình tới nói cho cô ý của Thái Linh. Lạc Bình khi trước hống hách bao nhiêu thì giờ lại chín chắn bấy nhiều, từ khi đi theo Thái Linh học cách chữa bệnh, cô không còn bồng bột như xưa. Khi nghe anh trai nói Thái Linh cho phép họ nói ra ngoài cô cảm động đến rơi lệ, còn lắp bắp nói.
"Chúng ta thật may mắn vì đã gặp cô ấy, nếu như cô ấy có thể trở thành thú nhân trong tộc chúng ta thì tốt quá."
Rồi cô nhìn anh trai, tức giận mắng: "Anh đó, em thừa biết khi trước anh có ý với chị ấy, nhưng sao không theo đuổi, chẳng lẽ anh còn nhớ tới cuộc hôn nhân với con gái tộc trưởng Tí Điểu? Em không cho phép, thứ giống cái chỉ biết bỏ chạy khi tộc chúng ta suy tàn chẳng đáng thú về đây, anh quên cô ta đi, dù anh có rước vê em cũng chẳng gọi cô ta là chị dâu đâu."
Nói xong không chờ Lạc Nhật đáp lại, cô bỏ đi một mạch khiến Lạc Nhật muốn giải thích cũng không biết nói từ đâu và nói thế nào.
Hắn lắc đầu cười khổ, hắn thích Thái Linh thì có thể làm gì, Ưng Phan gì đó bên cạnh cô không phải là thú nhân yếu ớt, hắn dù không bay giỏi nhưng vẫn chẳng để thua Lạc Nhật, chỉ cần một cuộc đua nhỏ, thú nhân liên đoán được đối thủ của mình ở đẳng cấp nào.
Nhưng nghĩ tới Thái Linh, Lạc Nhật không cam lòng, nhân cuộc thăm này hắn phải nói cho cô biết tình cảm của mình, đồng thời cũng nên sử dụng luật lệ nơi này để giành thứ mình muốn về tay.
Lạc Bình lựa chọn một vài tộc thú nhân cô có thiện cảm chỉ có họ cách chữa trị bệnh ngoài da. Khi được hỏi lấy cách này ở đâu, Lạc Bình thận trọng đáp.
"Đây là cách của một dược sư bí ẩn, người đó rất giỏi."
Mọi người lân đầu nghe thấy danh xưng này cảm giác hơi lạ, nhiều người còn nghi ngờ, dược sư chính là y sư tài ba trong lời đồn xuất hiện ở bộ lạc Hạc Điểu kia.
Khi nghe họ nói ra suy đoán, Lạc Bình không vui quát: "Dược sư đó không có liên quan đến Hạc Điểu, mọi người đừng suy đoán lung tung.
Các thú nhân không vui vì thái độ của Lạc Bình, sau khi lấy được cách chữa trị nhiều người không tin, nhưng cũng có người bạo gan thử, kết quả cuối cùng khiến họ bất ngờ, bệnh về da được chữa khỏi, khi này các bộ lạc khác mới lũ lượt làm theo.
Tí Điểu đứng một bên quan sát cảm thấy không vui, vì hiện tại danh tiếng của thú nhân Nhật Điểu đã tăng cao không còn giống như trước.
Cùng lúc này hội chợ mỗi năm một lân được tổ chức trước mùa mưa, cuối mùa hè của lục địa diễn ra, nơi tổ chức chính là vùng đất rộng mép con sông lớn chảy qua khu rừng lớn.
Lạc Nhật muốn tới chỗ Thái Linh thì cần có quà, hắn bèn lùi ngày lại tranh thủ đến chợ để trao đổi chút đồ.
Lúc hắn mang người của bộ lạc mình đi tới, trong chợ các thú nhân đang tranh nhau mua dược liệu chữa bệnh về da.
Lạc Nhật đi qua giang hàng cao cấp của Hạc Điểu, một cảm giác không thích hợp chiếm lấy tâm trí hắn.
Các năm trước gian hàng của Hạc Điểu luôn có vô số thú nhân vây quanh, họ tới đây để đổi dược liệu và nhiều thứ khác, nhưng năm nay hơi vắng.
Điều này cũng dễ hiểu, bởi năm nay các tộc đều biết cách để tìm thuốc chữa bệnh ngoài da, có nhiều tộc còn đem ra để trao đổi với các tộc không có, trong khi đó phía bên Hạc Điểu lại không biết về cách này, nên không có các loại dược liệu cần thiết, thành ra không có thú nhân đến đây tìm.
Lạc Nhật đứng từ xa nhìn tới gốc cây nở hoa đỏ rực, đó là vị trí đẹp nhất, cao nhất ở nơi này, là cứ địa riêng chỉ thuộc về bộ lạc Hạc Điểu.
Dưới gốc cây đỏ, hắn nhìn thấy các thú nhân Hạc Điểu, thân hình bọn họ thường gây nhỏ, không to lớn như các tộc thú nhân khác, tóc trắng, đôi mắt xanh như bâu trời da cực kỳ trắng, dáng vẻ mỗi người đều rất kiêu ngạo.
Họ đứng ở kia tựa như thiên thần trên trời không ai dám khinh nhờn, nhưng hôm nay giữa đám thú nhân như thiên tiên đó lại xuất hiện một giống cái có mái tóc màu nâu nhạt, nước da hơi ngăm đen, thân hình săn chắc, khỏe mạnh hơn cả giống đực Hạc Điểu, giống cái này chắc chắn không phải là thú nhân Hạc Điểu.
Chỉ có điều thái độ của các thú nhân Hạc Điểu đối với giống cái này rất đặc biệt, cực kỳ yêu chiều, còn cười nói vô cùng niềm nở.
Nhớ tới những lời đồn dạo gân đây, Lạc Nhật có một liên tưởng, có khi nào giống cái kia chính là thú nhân đến từ vùng đất bên kia không?
Chương 126: Họp chợ
Lạc Nhật nghe những lời Lạc Bình nói, ngoài mặt trông như thể hắn không quan tâm, nhưng trong lòng thì đầy lo lắng, sau một ngày một đêm long đong, cuối cùng hắn quyết định tự mình đi một chuyến tới vùng đất khi trước họ sống trong những ngày đang mắc bệnh, nơi đó hắn cho Ưng Phan, chắc giờ đã có thú nhân tới sinh sống.
Lạc Nhật không thông báo với ai, một mình lén quay lại đó, khi đến nơi hắn kinh ngạc phát hiện có một công trình kỳ lạ mọc trên vùng đất ấy, hắn lại gần liền gặp một nhóm thú nhân lạ.
Họ nhìn thấy hắn đầy dè chừng.
Lạc Nhật lên tiếng trước: "Mọi người là nhóm thú nhân do Ưng Phan thuộc tộc Tà thân đưa tới đúng không?”
Một thú nhân đại diện cho nhóm Mã Điểu bước ra gật đầu: "Đúng rồi, anh là aI?"
"Tôi là thú nhân từng sinh sống ở đây, là người cho Ưng Phan vùng đất này."
Thú nhân đó hơi lo lắng: "Anh quay tới đây có việc gì sao?”
Ưng Phan nhìn chằm chằm khối công trình sau lưng họ.
Thấy hắn nhìn thú nhân mã Điểu vội nói: "Đó là nhà sàn, do thú nhân Tà thần chỉ cho chúng tôi làm."
Lạc Nhật ngạc nhiên, Tà thân còn biết cách dựng công trình thế này, xem ra hắn vẫn chưa hiểu hết tài trí của Tà thân.
Lạc Nhật đem những gì Lạc Bình nói hỏi họ, các thú nhân Mã Điểu nhìn nhau, họ đã hứa với thú nhân Tà thần không nhắc tới chuyện này, sao các thú nhân nơi này lại biết điêu đó, là ai đã truyên ra những lời này.
Khoảng thời gian ở với nhóm Tà thần, các thú nhân mã Điểu tuy không tham gia vào bộ lạc Tà thần nhưng vẫn rất tôn trọng và biết ơn họ, nên giờ đây nghe có người nói xấu thú nhân Tà thần, họ lập tức đính chính.
"Thú nhân Tà thân khi trước đúng là không tốt, nhưng đó là do luật lệ cũ, hơn nữa vùng đất bên kia diệt vong không phải do họ, cách làm vật lướt trên nước là của thú nhân Tà thần, cái đó gọi là Thuyền, họ không ăn cắp của ai cả."
Các thú nhân Mã Điểu còn thật thà thuật lại chuyện bộ lạc Hùng Điểu từng cướp cách làm nhà của thú nhân Tà thân, kể cả bức tranh mà nhóm Ưng Phan để lại trên đó có hình vẽ con thuyền, chính nó đã cứu những thú nhân còn lại của vùng đất bên kia.
"Nghĩ lại thì chính thú nhân Tà thần đã cứu vớt những con người còn sống ở vùng đất bên kia, họ là ân nhân của các tộc thú nhân bên đó chứ sao có thể gọi là kẻ hủy diệt cả vùng đất. Anh nghe ai nói thì giúp đính chính lại. Chúng tôi khi trước đã làm khổ họ quá nhiều, giờ chẳng biết lấy gì để đền tội."
Thú nhân mã Điểu nói xong cúi gằm mặt, vô cùng ăn năn.
Lạc Nhật nghe được câu chuyện này cực kỳ thương xót cho Thái Linh, ấn ký sâu hoắm ở ấn đường kia thì ra từng là vết thương đáng sợ đến thế. Hắn nhíu mày khó hiểu, một giống cái tài năng như cô cùng các thú nhân Tà thân giỏi giang đến vậy, sao lại bị buộc là kẻ ô uế, những thú nhân bên vùng đất kia nghĩ cái gì vậy, bây giờ bên này lại xuất hiện những lời đồn vô căn cứ đó, chứng tỏ những kẻ từng có hiêm khích hoặc cực ghét Tà thần đã tới đây.
Lạc Nhật nhìn về phía ngọn núi cao nơi mà Hạc Điểu đang cư ngụ. Rất có thể thú nhân kia đã đến được núi của Hạc Điểu, chỉ mong Hạc Điểu khôn ngoan đừng để kẻ xấu dắt mũi.
"Chúng ta có nên báo cho các thú nhân Tà thần không?"
Một thú nhân mã Điểu hỏi.
Dù sao các thú nhân Tà thân đã giúp họ có vùng đất này, có nhà, cuộc sống bây giờ rất dễ chịu ngoại trừ việc không có giống cái để duy trì nòi giống.
"Nên báo, nhưng làm sao để vượt qua khu rừng nguy hiểm mới là vấn đề."
Một thú nhân mạnh dạn xung phong: "Để tôi đi cho, chúng ta phải trả lại ân do thú nhân Tà thân ban cho."
Các thú nhân đồng ý, thú nhân xung phong bay đi. ...
Bảo Long quay về bộ lạc, vừa hạ cánh hắn xông thẳng đến chỗ ở của Lạc Nhật, hét lớn: "Tộc trưởng mau đi tới bộ lạc Tà thần, xin họ cách xây nhà nhanh lên!"
Lạc Nhật nhìn hắn đầy khó chịu, đầu đuôi không nói rõ lại cứ bô bô cái miệng. Lạc Nhật quát: 'Im miệng, có gì từ từ nói, còn nữa be bé cái miệng thôi.' Dạo này Nhật Điểu đang nằm trong sự chú ý của không ít bộ lạc, nên mọi hành động của họ đều bị giám sát, chỉ cần có động tĩnh bất thường rất dễ bị bắt thóp.
Bảo Long biết sai vội vàng ngồi xuống, nhỏ tiếng nói lại những gì mình nhìn thấy cho Lạc Nhật nghe.
Nghe xong Lạc Nhật vô cùng xúc động, không ngờ Thái Linh lại có thể dễ dàng cho phép họ nói ra cách chữa bệnh, còn đồng ý chỉ Nhật Điểu cách làm nhà nếu họ đến giao lưu.
Lạc Nhật nghĩ tới những lời đồn đang bay đầy trời mấy ngày nay, hắn biết mình nên đến gặp Thái Linh nói cho cô biết tình hình, tiện đó cũng mang thú nhân hai tộc giao lưu một chuyến, nhưng trước khi đi hắn phải bố cáo cách chữa bệnh ngoài da ra ngoài, các thú nhân đều cân cái này.
Lạc Nhật bình thường chỉ im lặng trông không có vẻ gì là quan tâm đến người khác, nhưng hắn rất để ý tình hình xung quanh, cũng cực kỳ quan tâm đến sự tôn vong của các thú nhân tộc khác, nên chỉ cần được cho phép nhất định hắn không giấu.
Hắn gọi Lạc Bình tới nói cho cô ý của Thái Linh. Lạc Bình khi trước hống hách bao nhiêu thì giờ lại chín chắn bấy nhiều, từ khi đi theo Thái Linh học cách chữa bệnh, cô không còn bồng bột như xưa. Khi nghe anh trai nói Thái Linh cho phép họ nói ra ngoài cô cảm động đến rơi lệ, còn lắp bắp nói.
"Chúng ta thật may mắn vì đã gặp cô ấy, nếu như cô ấy có thể trở thành thú nhân trong tộc chúng ta thì tốt quá."
Rồi cô nhìn anh trai, tức giận mắng: "Anh đó, em thừa biết khi trước anh có ý với chị ấy, nhưng sao không theo đuổi, chẳng lẽ anh còn nhớ tới cuộc hôn nhân với con gái tộc trưởng Tí Điểu? Em không cho phép, thứ giống cái chỉ biết bỏ chạy khi tộc chúng ta suy tàn chẳng đáng thú về đây, anh quên cô ta đi, dù anh có rước vê em cũng chẳng gọi cô ta là chị dâu đâu."
Nói xong không chờ Lạc Nhật đáp lại, cô bỏ đi một mạch khiến Lạc Nhật muốn giải thích cũng không biết nói từ đâu và nói thế nào.
Hắn lắc đầu cười khổ, hắn thích Thái Linh thì có thể làm gì, Ưng Phan gì đó bên cạnh cô không phải là thú nhân yếu ớt, hắn dù không bay giỏi nhưng vẫn chẳng để thua Lạc Nhật, chỉ cần một cuộc đua nhỏ, thú nhân liên đoán được đối thủ của mình ở đẳng cấp nào.
Nhưng nghĩ tới Thái Linh, Lạc Nhật không cam lòng, nhân cuộc thăm này hắn phải nói cho cô biết tình cảm của mình, đồng thời cũng nên sử dụng luật lệ nơi này để giành thứ mình muốn về tay.
Lạc Bình lựa chọn một vài tộc thú nhân cô có thiện cảm chỉ có họ cách chữa trị bệnh ngoài da. Khi được hỏi lấy cách này ở đâu, Lạc Bình thận trọng đáp.
"Đây là cách của một dược sư bí ẩn, người đó rất giỏi."
Mọi người lân đầu nghe thấy danh xưng này cảm giác hơi lạ, nhiều người còn nghi ngờ, dược sư chính là y sư tài ba trong lời đồn xuất hiện ở bộ lạc Hạc Điểu kia.
Khi nghe họ nói ra suy đoán, Lạc Bình không vui quát: "Dược sư đó không có liên quan đến Hạc Điểu, mọi người đừng suy đoán lung tung.
Các thú nhân không vui vì thái độ của Lạc Bình, sau khi lấy được cách chữa trị nhiều người không tin, nhưng cũng có người bạo gan thử, kết quả cuối cùng khiến họ bất ngờ, bệnh về da được chữa khỏi, khi này các bộ lạc khác mới lũ lượt làm theo.
Tí Điểu đứng một bên quan sát cảm thấy không vui, vì hiện tại danh tiếng của thú nhân Nhật Điểu đã tăng cao không còn giống như trước.
Cùng lúc này hội chợ mỗi năm một lân được tổ chức trước mùa mưa, cuối mùa hè của lục địa diễn ra, nơi tổ chức chính là vùng đất rộng mép con sông lớn chảy qua khu rừng lớn.
Lạc Nhật muốn tới chỗ Thái Linh thì cần có quà, hắn bèn lùi ngày lại tranh thủ đến chợ để trao đổi chút đồ.
Lúc hắn mang người của bộ lạc mình đi tới, trong chợ các thú nhân đang tranh nhau mua dược liệu chữa bệnh về da.
Lạc Nhật đi qua giang hàng cao cấp của Hạc Điểu, một cảm giác không thích hợp chiếm lấy tâm trí hắn.
Các năm trước gian hàng của Hạc Điểu luôn có vô số thú nhân vây quanh, họ tới đây để đổi dược liệu và nhiều thứ khác, nhưng năm nay hơi vắng.
Điều này cũng dễ hiểu, bởi năm nay các tộc đều biết cách để tìm thuốc chữa bệnh ngoài da, có nhiều tộc còn đem ra để trao đổi với các tộc không có, trong khi đó phía bên Hạc Điểu lại không biết về cách này, nên không có các loại dược liệu cần thiết, thành ra không có thú nhân đến đây tìm.
Lạc Nhật đứng từ xa nhìn tới gốc cây nở hoa đỏ rực, đó là vị trí đẹp nhất, cao nhất ở nơi này, là cứ địa riêng chỉ thuộc về bộ lạc Hạc Điểu.
Dưới gốc cây đỏ, hắn nhìn thấy các thú nhân Hạc Điểu, thân hình bọn họ thường gây nhỏ, không to lớn như các tộc thú nhân khác, tóc trắng, đôi mắt xanh như bâu trời da cực kỳ trắng, dáng vẻ mỗi người đều rất kiêu ngạo.
Họ đứng ở kia tựa như thiên thần trên trời không ai dám khinh nhờn, nhưng hôm nay giữa đám thú nhân như thiên tiên đó lại xuất hiện một giống cái có mái tóc màu nâu nhạt, nước da hơi ngăm đen, thân hình săn chắc, khỏe mạnh hơn cả giống đực Hạc Điểu, giống cái này chắc chắn không phải là thú nhân Hạc Điểu.
Chỉ có điều thái độ của các thú nhân Hạc Điểu đối với giống cái này rất đặc biệt, cực kỳ yêu chiều, còn cười nói vô cùng niềm nở.
Nhớ tới những lời đồn dạo gân đây, Lạc Nhật có một liên tưởng, có khi nào giống cái kia chính là thú nhân đến từ vùng đất bên kia không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận