Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 66: Y sư trong truyền thuyết

Chương 66: Y sư trong truyền thuyếtChương 66: Y sư trong truyền thuyết
Chương 66: Y sư trong truyền
thuyết
Hiện tại trong khu rừng của Tuần Điểu, có tổng cộng ba công trình nhà sàn, nó là nơi ở của các thú nhân Hùng Điểu, nhóm thú nhân Miêu Điểu, Mã Điểu chỉ có thể dựng lêu ở tạm. Lúc trước bọn họ từng ký kết khế ước, sẵn sàng giúp đỡ vô điều kiện khi nhóm thú nhân Hùng Điểu cần, nhưng đến lúc xây nhà Hùng Điểu lại không gọi bọn họ, nên thú nhân hai tộc không học lỏm được qì.
Sau khi ba công trình tuyệt vời kia được xây lên, trong nội bộ thú nhân ba tộc đã hình thành một lời đồn.
"Hùng Điểu là tộc thú nhân được Thần thú chúc phúc."
Nếu như không được chúc phúc sao bọn họ có thể có được công trình đẹp đẽ đó, nếu như Thần thú không thương họ thì làm gì ban cho họ công trình như vậy.
Chính lời đồn này đã khiến thú nhân hai tộc Mã Điểu và Miêu Điểu dành sự tôn trọng cho thú nhân Hùng Điểu, khiến các thú nhân Hùng Điểu đi tới đâu cũng ngẩng cao đầu, vỗ ngực tự hào, bọn họ là tộc nhân được Thần thú chúc phúc, là tộc nhân được sống trong công trình vĩ đại nhất.
Nhờ mác danh hiệu thú nhân được Thần thú chúc phúc' mà nhóm giống đực độc thân của Hùng Điểu vô cùng được hoan nghênh, các giống cái hai tộc đều muốn gả cho thú nhân Hùng Điểu để có thể sống trong công trình tuyệt vời đó, thành ra mỗi ngày kế bên công trình nhà ở luôn có không ít giống cái lai vãng, lân la làm quen với các thú nhân Hùng Điểu.
Hôm nay cũng thế, đang lúc bọn họ nháy mắt đưa tình từ đăng xa nhóm thú nhân quay trở lại, mang theo một giống đực bị thương nặng, khi nhìn thấy vết thương trên chân hắn, các thú nhân Miêu Điểu nhịn không được đau khổ than lên.
"Trời ơi thế này thì xong rồi!"
Tộc nhân Miêu Điểu đã ít, giờ lại còn bị vết thương này, họ sao không đau lòng cho được. Đặc biệt là tộc trưởng Miêu Điểu khi nghe tin liền vội chạy qua, nhìn cái chân bị gãy của thú nhân hắn đau lòng cắn răng khàn giọng ra lệnh: "Mọi người chuẩn bị đi, chiêu nay sẽ đưa thú nhân này về với Thần thú."
"Ha ha."
Bỗng hàng loạt tiếng cười vang lên. Tộc trưởng Miêu Điểu khó chịu nhìn nhóm thú nhân Hùng Điểu không hiểu sao lại cười kia, nhịn không được quát.
"Mấy người cười cái gì?"
Một thú nhân Hùng Điểu lên tiếng: "Vết thương này thì có gì mà phải đưa về với Thân thú, đối với tộc chúng tôi, đây chỉ là vết thương nhỏ, chữa trị nghỉ ngơi dăm ba ngày là chạy nhảy bình thường."
Lời của thú nhân Hùng Điểu khiến các thú nhân tộc khác bị sốc.
"Sao có thể, trên đời này làm gì có phương thức chữa thương thân thánh như thế?"
"Y sư của chúng tôi từng nói, bị gãy chân tay xem như bỏ, sao mà chữa nổi"
"Đừng quên Hùng Điểu là thú nhân được chúc phúc đấy, có khi họ chữa được cũng nên.
Lời này khiến các thú nhân tộc khác tin tưởng, công trình to đẹp kỳ lạ các thú nhân Hùng Điểu còn làm được huống chi là vết thương ở chân.
Y sư Vi nghe tiếng ồn liền đi ra ngoài.
Một thú nhân Hùng Điểu nhìn thấy cô ta liên hô hoán lên: "Y sư mau qua xem ca này đi, bị gãy chân." Vi đi qua, trông thấy một thú nhân Miêu Điểu bị gãy chân, cô ta ngồi xuống kiểm tra. Trước ánh mắt hồi hộp đầy mong chờ của mọi người, và sự khát khao của thú nhân bị thương Vi nói:
"Vết thương này chữa được, tâm khoảng năm ngày có thể hồi phục, đi lại như bình thường.'
“Trời ơi!"
"Là thật sao?"
"Có thể lành đó."
Tiếng thổn thức không ngừng vang lên. Vi ngồi ở giữa vòng vây đón nhận ánh mắt sùng bái của bao nhiều người, tâm hư vinh của cô ta tăng vọt. Đúng vậy đời của một y sư phải như thế này chứ, phải luôn khiến người ta ngưỡng mộ, trầm trô và thán phục.
"Nếu cô ấy chữa được thật, vậy thì Vi chính là y sư trong truyền thuyết!"
Đột nhiên một thú nhân tộc Mã Điểu lên tiếng. Truyền thuyết vê y sư từng được lưu truyên, nói rằng sẽ có một giống cái được sinh ra mang trong mình sự khôn ngoan và tài giỏi, không chứng bệnh gì là không chữa được, người này sẽ khiến Thú thế lột xác, tộc nào có được giống cái đó, chính là có được sự chúc phúc của Thần thú.
Truyền thuyết này được truyền xuống từ ngàn năm trước, nó vốn dĩ đã bị quên lãng, nhưng hôm nay đã được nhắc lại.
Vi nghe vậy lòng lâng lâng, cô ta chẳng lẽ là giống cái trong truyền thuyết đó ư, nếu vậy thì Thân thú quả nhiên có mắt!
Vi giả bộ không quan tâm đến những lời xung quanh, đứng lên nhàn nhạt đáp: "Tôi có thể chữa nhưng cậu không phải là thú nhân Hùng Điểu, chỗ các cậu cũng có y sư nên tôi không tiện nhúng tay vào.
Nói rôi cô ta quay lưng rời đi. Tộc trưởng Miêu Điểu vội vàng bước lên cung kính nói: "Xin y sư dừng bước."
Vi quay qua nhìn hắn, vẫn điềm nhiên như không biết gì, ôn tôn nói: "Tộc trưởng Miêu Điểu có gì muốn chỉ dạy ạt"
"Trời ơi, y sư thân thánh gì đây, sao trên đời này còn có một y sư khiêm nhường đến vậy!"
Các thú nhân tộc khác quen thói nhìn thấy y sư trong tộc hống hách, giờ thấy được một y sư dịu dàng tôn trọng người khác như vậy, họ tựa như nhìn thấy một vị thân ánh sáng.
"Oa cô ấy không lẽ là giống cái kia..."
Lời nói này cố ý nói nhỏ nhưng chẳng nhỏ bao nhiêu khi mà ai quanh đó cũng có thể nghe thấy.
"Chắc chắn là cô ấy, chứ sao trên đời lại có một y sư khiêm nhường đến vậy!"
Vi nghe được ngực càng ưỡn cao hơn, vai thẳng lưng thẳng, cảm thấy mình cao hơn kẻ khác quá nhiều, nhưng để giữ hình tượng y sư trong truyền thuyết, cô ta cố gắng duy trì thái độ dịu dàng nhìn tộc trưởng Miêu Điểu.
Tộc trưởng Miêu Điểu nói chuyện với Vi cảm giác như tắm trong gió xuân: "Y sư có thể chữa trị cho tộc nhân của chúng tôi không?”
Vi thở dài đáp: "Xin ngài hãy hỏi ý kiến y sư trong tộc mình đã, cô ấy đã cống hiến cho bộ lạc Miêu Điểu thì nên tôn trọng cô ấy, nếu cô ấy đồng ý tôi sẽ hỗ trợ."
Đứng trong đám đông, Thảo Mi nghe được những lời này vội vàng bước ra cung kính thưa: "Y sư Hùng Điểu, nếu ngài không chê xin hãy chữa cho thú nhân tộc chúng tôi, ngoài ra nếu không phiên xin cho tôi được hỗ trợ ngài trong quá trình chữa trị.'
"Cái này thì không được.'
Có tiếng nói không mấy hài lòng vang lên, người tới là tộc trưởng Hùng Điểu. Hắn cao giọng nói tiếp: "Hai tộc khác biệt, cứu người thì có thể nhưng để cho y sư khác xen vào rồi học lỏm bí quyết của chúng tôi khi đó phải làm sao đây?"
Y thuật của các y sư là tuyệt học riêng, nên họ đều giấu nghề không muốn y sư tộc khác biết.
Thấy mình lỡ lời Thảo Mi liền cung kính xin lỗi: "Tôi vội vàng quá, mong tộc trưởng Hùng Điểu và y sư bỏ qua cho."
Vi ngược lại không giận nhẹ nhàng đáp: 'Không sao, cô không cần phải tham gia quá trình chữa trị, nhưng tôi sẽ chỉ cô cách chăm sóc thú nhân sau điều trị để hắn phục hồi nhanh nhất. Cô nguyện ý chứ?”
Hai mắt Thảo Mi long lanh, thái độ của Vi đối với cô ta còn tốt hơn cả y sư Bạch Tuyết trước kia, trong giây phút ngắn ngủi Thảo Mi như xem Vi là thần y, muốn cúi đầu cung kính. Các thú nhân vây xung quanh cũng sùng bái mà nhìn Vi.
Giờ phút này Vi như đang đứng trên đỉnh cao được người người ngưỡng mộ, cô ta thích cảm giác này và muốn nó được bền vững hơn nữa. ...
Thái Linh vẫn không hề biết, kẻ ăn cắp phương thức chữa thương của cô đang ở nơi mà cô không biết tự ý xưng thần, đón nhận sự tôn vinh của người khác, có lẽ nếu biết cô cũng cười khinh, mới chỉ biết một cách chữa thương mà đã vênh váo như thế rồi, nếu để cô ra tay không biết người ta còn phải gọi cô là gì đây, có lẽ là đại đại thân quá.
Chuyện thần thánh đó không đến được vùng đất nhỏ yên bình, bây giờ mỗi ngày Thái Linh đều cặm cụi nghiên cứu thuyền để ra khơi. Khổ cho cô kiến thức cao cấp về làm thuyền cô nào biết, chỉ từng nhìn thấy hình dáng của nó nên chỉ còn cách nghiên cứu.
Thay vì làm việc một mình, cô cùng các thú nhân trong nhóm bàn bạc.
Kim đề nghị: "Dùng gỗ trắng đi, ở đây vừa hay gân biển, chắc dễ tìm thôi."
Mã Văằn đưa ra ý kiến: "Về phần kết nối, chúng ta thử tìm kiếm xem nơi đây có gì không.'
Ý kiến này không tệ, nếu không tìm được họ sẽ dùng dây thừng kết các thanh gỗ lại với nhau.
Sau khi bàn bạc xong các thú nhân chia nhau ra làm việc. Từ khi Thái Linh nói về chuyện băng qua biển, các thú nhân liên hứng thú, hơn ai hết họ chán ngấy vùng đất này rồi, dù biết ra biển đồng nghĩa với nguy hiểm có khả năng là chôn thây trong nước, nhưng họ vẫn muốn thử, vì vậy mọi người đặc biệt chú tâm làm việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận