Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 139: Cùng tới rừng chết
Chương 139: Cùng tới rừng chếtChương 139: Cùng tới rừng chết
Chương 139: Cùng tới rừng chết
"Thú nhân Nhật Điểu mau khoanh tay chịu trói!" Một thú nhân nhỏ con nhảy ra, hắn chính là tộc trưởng bộ lạc Tí Điểu, vóc người nhỏ con nhưng giọng không nhỏ."Nhật Điểu cấu kết cùng thú nhân Tà thần, muốn hủy diệt vùng đất này, chúng ta không cho phép bộ lạc độc ác như vậy tồn tại trên lục địa này. Nhật Điểu hãy mau cút khỏi nơi đây, mau biến đi!"
Các thú nhân trong rừng cũng bước ra, tay cầm đuốc đưa lên thật cao hô hào đuổi thú nhân Nhật Điểu đi.
Số lượng trước mắt ít nhất hơn một ngàn thú nhân, tổng cộng có ba tộc trưởng của ba bộ lạc cùng tham gia, lân này không cần đánh Lạc Nhật cũng biết bộ lạc của họ thua.
Lạc Nhật bình tĩnh bước lên chất vấn tộc trưởng Tí Điểu: "Ông chắc chúng tôi sẽ hủy diệt vùng đất này?” Tộc trưởng Tí Điểu chột dạ, mắt đánh láo liên.
Lạc Nhật bình tĩnh nhìn gã, ánh mắt không chút sợ hãi.
Các thú nhân đi theo phía sau Tí Điểu thấy tộc trưởng không đáp có hơi hoảng loạn. Tí Điểu rất nhát gan, nhưng lại thích dựa hơi mấy tộc lớn, chỉ cần trong lục địa này có tiếng gió bọn họ sẽ lập tức dẫn đầu để được người khác chú ý.
Hôm nay vừa nghe tin thú nhân Nhật Điểu theo Tà thần, Hạc Điểu quyết định khai trừ họ, không cho Nhật Điểu được quyền nhận sự giúp đỡ từ các y sư Hạc Điểu, Tí Điểu liền tập hợp mấy bộ lạc thân tín hùng hổ kéo tới nơi này, muốn tranh công nhằm ghi điểm trước mặt Hạc Điểu.
Nghĩ tới Nhật Điểu bị Hạc Điểu ghét bỏ, tộc trưởng Tí Điểu không còn sợ hãi, gào lớn: "Tộc của cậu không thể hủy diệt vùng đất này, nhưng kết hợp với Tà thân thì có thể, cho nên Nhật Điểu không thể ở lại đây."
Các thú nhân đi theo phía sau hồ hào.
Lạc Nhật nhíu mày nhìn bọn họ, biết mình đêm nay khó đối cứng liền lên tiếng nói với các tộc nhân của mình: "Mọi người dọn đồ đạc chúng ta đi."
Nghe thấy câu này các thú nhân trong tộc Nhật Điểu ngạc nhiên, các thú nhân Tí Điểu và nhóm thú nhân đi theo cũng kinh ngạc, họ không ngờ Nhật Điểu lại dễ dàng chấp nhận rời đi như vậy.
Các tộc nhân Nhật Điểu tuy không cam lòng rời khỏi vùng đất sinh sống lâu năm, nhưng họ hiểu ở lại lúc này chỉ có nước chết, nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc theo lời tộc trưởng.
Họ vừa đi khỏi ba tộc thú nhân còn lại lập tức phân nhau mỗi người chiếm một phần đất của Nhật Điểu. Một thú nhân chạy tới nói với Lạc Nhật: "Chúng ta đi như này sẽ mất đất."
Lạc Nhật đương nhiên biết, nhưng hắn nhìn thấy cuộc sống của các thú nhân Tà thần rồi nên càng không muốn sống kham khổ như trước. Hơn nữa hắn tin mình theo Tà thần chỉ có sướng chứ không khổ.
Thấy tộc trưởng không nói gì, một số thú nhân già lo lắng: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
Lạc Nhật lên tiếng: "Vào rừng chết."
Các thú nhân hơi sợ hãi.
"Nơi ấy có rất nhiều thú dữ, chúng ta đi vào có thể sống sao!"
Kim lên tiếng trấn an: "Đừng sợ, các loài thú trong rừng chết đều không đáng sợ, đất trong đó rộng, mọi người có thể chọn một vùng mới để sống."
Lạc Nhật chính là đánh chủ ý này, hắn bỗng nhớ tới nhóm thú nhân Mã Điểu, với tình hình hiện giờ, e rằng sớm muộn gì nhóm thú nhân này cũng bị sờ gáy tới, vì thế Lạc Nhật gọi một thú nhân của tộc mình đi báo tin cho họ.
Vương xin phép được tách ra để về hỏi ý kiến nhóm thú nhân già.
Lạc Nhật mang theo tộc nhân của mình đi suốt đêm, cho tới sáng hôm sau họ đã vào rừng chết, nhiều tiểu thú nhân không chịu được ngủ trên lưng người lớn, nhóm thú nhân khỏe mạnh cố gắng cảnh giác xung quanh không dám lơ là.
Hết ngày hôm đó họ thành công đặt chân vào bộ lạc Tà thân, khi ấy đã là xế chiều, các ngôi nhà đang nổi lửa nấu cơm, đang lúc bận rộn họ nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, chạy ra ngoài liên nhìn thấy một đoàn thú nhân Nhật Điệu hạ cánh xuống.
Ưng Phan sốt ruột hỏi: "Chuyện gì đây?"
Lạc Nhật vội tiến lên áy náy nói: “Chuyện anh nhờ tôi chưa kịp làm thì đã gặp phải tình cảnh bị đuổi khỏi vùng đất của mình, hiện giờ khắp nơi đều cho rằng Nhật Điểu đã bị Tà thân nhập, nên chúng tôi chỉ còn cách đến đây xin một chỗ định cư, mong tộc các anh thu nhận.
Ưng Phan không ngờ mọi chuyện lại diễn biến xấu nhanh như vậy, hắn có nhờ Lạc Nhật về lại bên ngoài, phao tin đồn vê một dược sư có thể chữa trị nhiều hơn y sư Vi kia, đáng tiếc chuyện chưa thành Lạc Nhật đã tới đây.
Ưng Phan chỉ có thể thở dài: "Không sao, mọi người mau vào trong đi. Đến vội thế này e đêm nay mọi người phải ngủ ngoài trời rồi."
Lạc Nhật không nề hà: "Không sao."
Lúc các thú nhân Nhật Điểu bước vào bộ lạc nhìn thấy tượng Tà thần nhịn không được run sợ.
Bảo Long cùng với Lạc Bình chạy ra đón họ, vừa phẫn nộ chuyện bộ lạc bị ép đến đường cùng phải bỏ đi nơi từng sinh sống lâu năm, vừa vui vì ai cũng bình an.
Các thú nhân Nhật Điểu đến sau lôi kéo tay Bảo Long hỏi vê những thứ có trong bộ lạc Tà thân, sau khi nghe xong hai mắt họ phát sáng, liên tục hỏi Bảo Long.
"Họ đồng ý giúp chúng ta xây nhà, may quân áo với cả đúc tượng Thần luôn sao?"
Bảo Long hào hứng nói: "Đương nhiên, tôi còn ở lại đây để học chữ nữa đấy, mọi người biết chữ không, hôm nay tôi học được mấy chữ cái, để tôi viết cho mấy người xem."
Bảo Long hào hứng viết lên đất chữ O, A, ©, nhìn hắn viết mọi người thấy cứ quái quái, nhưng vẫn hết sức sùng bái.
Bảo Long tự tin chỉ vào ba chữ cái: "Chờ tôi học thêm tôi sẽ viết được tên mình, rồi viết cả gia phả nữa."
Lại thêm một chủ đề khiến các thú nhân hứng thú, họ vây quanh Bảo Long lâu tới mức không còn quan tâm đêm nay mình ngủ ở đâu nữa.
Lạc Nhật nhìn những thú nhân trong tộc vui vẻ như vậy âm thâm thở phào, quyết định đi tới nơi này của hắn quả không sai. ...
Triều và Vương đi tới gặp các thú nhân già, muốn họ đi tới bộ lạc Tà thần cùng mình, một vài thú nhân sợ hãi không đi, nhưng có một số thú nhân lại đồng ý, còn nói trước mặt Vương.
"Cậu mang mấy lão già này đi xem, tôi muốn nhìn thử xem thú nhân có thể hủy diệt cả một lục địa trông như nào."
"Đúng, bọn này sắp chết rồi, còn sợ gì nữa, cùng lắm phơi thây trên đất Tà thân bốc mùi chết bọn họ. Ha ha."
Thái độ này khiến Vương và Triều không vui, nhưng cũng mang người đi, lòng Vương câu mong khi mang nhóm người này tới Thái Linh và Ưng Phan cũng như những người bạn Tà thần sẽ không buồn.
Cùng lúc này nhóm thú nhân Mã Điểu sau khi nghe thú nhân đi tới báo tin cho Tà thân kể lại cả quá trình ở nơi đó, cùng với lời nhắn của thú nhân Nhật Điểu, họ biết nếu mình ở lại nơi này, sẽ lân nữa phải buông lời sỉ vả và xúc phạm thú nhân Tà thần, nếu không xúc phạm họ sẽ khó sống.
Các thú nhân Mã Điểu quyết định quay lại rừng chết, dù không được Tà thân chấp nhận vẫn hơn lần nữa đi lên con đường nói xấu bọn họ, hùa theo kẻ khác vu oan cho Tà thân.
Chương 139: Cùng tới rừng chết
"Thú nhân Nhật Điểu mau khoanh tay chịu trói!" Một thú nhân nhỏ con nhảy ra, hắn chính là tộc trưởng bộ lạc Tí Điểu, vóc người nhỏ con nhưng giọng không nhỏ."Nhật Điểu cấu kết cùng thú nhân Tà thần, muốn hủy diệt vùng đất này, chúng ta không cho phép bộ lạc độc ác như vậy tồn tại trên lục địa này. Nhật Điểu hãy mau cút khỏi nơi đây, mau biến đi!"
Các thú nhân trong rừng cũng bước ra, tay cầm đuốc đưa lên thật cao hô hào đuổi thú nhân Nhật Điểu đi.
Số lượng trước mắt ít nhất hơn một ngàn thú nhân, tổng cộng có ba tộc trưởng của ba bộ lạc cùng tham gia, lân này không cần đánh Lạc Nhật cũng biết bộ lạc của họ thua.
Lạc Nhật bình tĩnh bước lên chất vấn tộc trưởng Tí Điểu: "Ông chắc chúng tôi sẽ hủy diệt vùng đất này?” Tộc trưởng Tí Điểu chột dạ, mắt đánh láo liên.
Lạc Nhật bình tĩnh nhìn gã, ánh mắt không chút sợ hãi.
Các thú nhân đi theo phía sau Tí Điểu thấy tộc trưởng không đáp có hơi hoảng loạn. Tí Điểu rất nhát gan, nhưng lại thích dựa hơi mấy tộc lớn, chỉ cần trong lục địa này có tiếng gió bọn họ sẽ lập tức dẫn đầu để được người khác chú ý.
Hôm nay vừa nghe tin thú nhân Nhật Điểu theo Tà thần, Hạc Điểu quyết định khai trừ họ, không cho Nhật Điểu được quyền nhận sự giúp đỡ từ các y sư Hạc Điểu, Tí Điểu liền tập hợp mấy bộ lạc thân tín hùng hổ kéo tới nơi này, muốn tranh công nhằm ghi điểm trước mặt Hạc Điểu.
Nghĩ tới Nhật Điểu bị Hạc Điểu ghét bỏ, tộc trưởng Tí Điểu không còn sợ hãi, gào lớn: "Tộc của cậu không thể hủy diệt vùng đất này, nhưng kết hợp với Tà thân thì có thể, cho nên Nhật Điểu không thể ở lại đây."
Các thú nhân đi theo phía sau hồ hào.
Lạc Nhật nhíu mày nhìn bọn họ, biết mình đêm nay khó đối cứng liền lên tiếng nói với các tộc nhân của mình: "Mọi người dọn đồ đạc chúng ta đi."
Nghe thấy câu này các thú nhân trong tộc Nhật Điểu ngạc nhiên, các thú nhân Tí Điểu và nhóm thú nhân đi theo cũng kinh ngạc, họ không ngờ Nhật Điểu lại dễ dàng chấp nhận rời đi như vậy.
Các tộc nhân Nhật Điểu tuy không cam lòng rời khỏi vùng đất sinh sống lâu năm, nhưng họ hiểu ở lại lúc này chỉ có nước chết, nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc theo lời tộc trưởng.
Họ vừa đi khỏi ba tộc thú nhân còn lại lập tức phân nhau mỗi người chiếm một phần đất của Nhật Điểu. Một thú nhân chạy tới nói với Lạc Nhật: "Chúng ta đi như này sẽ mất đất."
Lạc Nhật đương nhiên biết, nhưng hắn nhìn thấy cuộc sống của các thú nhân Tà thần rồi nên càng không muốn sống kham khổ như trước. Hơn nữa hắn tin mình theo Tà thần chỉ có sướng chứ không khổ.
Thấy tộc trưởng không nói gì, một số thú nhân già lo lắng: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
Lạc Nhật lên tiếng: "Vào rừng chết."
Các thú nhân hơi sợ hãi.
"Nơi ấy có rất nhiều thú dữ, chúng ta đi vào có thể sống sao!"
Kim lên tiếng trấn an: "Đừng sợ, các loài thú trong rừng chết đều không đáng sợ, đất trong đó rộng, mọi người có thể chọn một vùng mới để sống."
Lạc Nhật chính là đánh chủ ý này, hắn bỗng nhớ tới nhóm thú nhân Mã Điểu, với tình hình hiện giờ, e rằng sớm muộn gì nhóm thú nhân này cũng bị sờ gáy tới, vì thế Lạc Nhật gọi một thú nhân của tộc mình đi báo tin cho họ.
Vương xin phép được tách ra để về hỏi ý kiến nhóm thú nhân già.
Lạc Nhật mang theo tộc nhân của mình đi suốt đêm, cho tới sáng hôm sau họ đã vào rừng chết, nhiều tiểu thú nhân không chịu được ngủ trên lưng người lớn, nhóm thú nhân khỏe mạnh cố gắng cảnh giác xung quanh không dám lơ là.
Hết ngày hôm đó họ thành công đặt chân vào bộ lạc Tà thân, khi ấy đã là xế chiều, các ngôi nhà đang nổi lửa nấu cơm, đang lúc bận rộn họ nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, chạy ra ngoài liên nhìn thấy một đoàn thú nhân Nhật Điệu hạ cánh xuống.
Ưng Phan sốt ruột hỏi: "Chuyện gì đây?"
Lạc Nhật vội tiến lên áy náy nói: “Chuyện anh nhờ tôi chưa kịp làm thì đã gặp phải tình cảnh bị đuổi khỏi vùng đất của mình, hiện giờ khắp nơi đều cho rằng Nhật Điểu đã bị Tà thân nhập, nên chúng tôi chỉ còn cách đến đây xin một chỗ định cư, mong tộc các anh thu nhận.
Ưng Phan không ngờ mọi chuyện lại diễn biến xấu nhanh như vậy, hắn có nhờ Lạc Nhật về lại bên ngoài, phao tin đồn vê một dược sư có thể chữa trị nhiều hơn y sư Vi kia, đáng tiếc chuyện chưa thành Lạc Nhật đã tới đây.
Ưng Phan chỉ có thể thở dài: "Không sao, mọi người mau vào trong đi. Đến vội thế này e đêm nay mọi người phải ngủ ngoài trời rồi."
Lạc Nhật không nề hà: "Không sao."
Lúc các thú nhân Nhật Điểu bước vào bộ lạc nhìn thấy tượng Tà thần nhịn không được run sợ.
Bảo Long cùng với Lạc Bình chạy ra đón họ, vừa phẫn nộ chuyện bộ lạc bị ép đến đường cùng phải bỏ đi nơi từng sinh sống lâu năm, vừa vui vì ai cũng bình an.
Các thú nhân Nhật Điểu đến sau lôi kéo tay Bảo Long hỏi vê những thứ có trong bộ lạc Tà thân, sau khi nghe xong hai mắt họ phát sáng, liên tục hỏi Bảo Long.
"Họ đồng ý giúp chúng ta xây nhà, may quân áo với cả đúc tượng Thần luôn sao?"
Bảo Long hào hứng nói: "Đương nhiên, tôi còn ở lại đây để học chữ nữa đấy, mọi người biết chữ không, hôm nay tôi học được mấy chữ cái, để tôi viết cho mấy người xem."
Bảo Long hào hứng viết lên đất chữ O, A, ©, nhìn hắn viết mọi người thấy cứ quái quái, nhưng vẫn hết sức sùng bái.
Bảo Long tự tin chỉ vào ba chữ cái: "Chờ tôi học thêm tôi sẽ viết được tên mình, rồi viết cả gia phả nữa."
Lại thêm một chủ đề khiến các thú nhân hứng thú, họ vây quanh Bảo Long lâu tới mức không còn quan tâm đêm nay mình ngủ ở đâu nữa.
Lạc Nhật nhìn những thú nhân trong tộc vui vẻ như vậy âm thâm thở phào, quyết định đi tới nơi này của hắn quả không sai. ...
Triều và Vương đi tới gặp các thú nhân già, muốn họ đi tới bộ lạc Tà thần cùng mình, một vài thú nhân sợ hãi không đi, nhưng có một số thú nhân lại đồng ý, còn nói trước mặt Vương.
"Cậu mang mấy lão già này đi xem, tôi muốn nhìn thử xem thú nhân có thể hủy diệt cả một lục địa trông như nào."
"Đúng, bọn này sắp chết rồi, còn sợ gì nữa, cùng lắm phơi thây trên đất Tà thân bốc mùi chết bọn họ. Ha ha."
Thái độ này khiến Vương và Triều không vui, nhưng cũng mang người đi, lòng Vương câu mong khi mang nhóm người này tới Thái Linh và Ưng Phan cũng như những người bạn Tà thần sẽ không buồn.
Cùng lúc này nhóm thú nhân Mã Điểu sau khi nghe thú nhân đi tới báo tin cho Tà thân kể lại cả quá trình ở nơi đó, cùng với lời nhắn của thú nhân Nhật Điểu, họ biết nếu mình ở lại nơi này, sẽ lân nữa phải buông lời sỉ vả và xúc phạm thú nhân Tà thần, nếu không xúc phạm họ sẽ khó sống.
Các thú nhân Mã Điểu quyết định quay lại rừng chết, dù không được Tà thân chấp nhận vẫn hơn lần nữa đi lên con đường nói xấu bọn họ, hùa theo kẻ khác vu oan cho Tà thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận