Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 106: Muốn được mang danh Tà thần
Chương 106: Muốn được mang danh Tà thầnChương 106: Muốn được mang danh Tà thần
Chương 106: Muốn được mang danh Tà thân
Các thú nhân Lang Điểu đã đem đến cho các thú nhân khác nhiều suy nghĩ khác nhau.
Nhưng rất nhanh sau đó việc xây nhà chiếm hết tâm trí của họ. Các thú nhân có sức khỏe nên tốc độ xây nhà rất nhanh. Ba căn nhà sàn nhanh chóng hoàn thành.
Các thú nhân Mã Điểu đứng nhìn ngôi nhà gỗ sừng sững trước mắt, ánh mắt cay cay, họ từng ước một lần vào ngồi thử trong căn nhà của Hùng Điểu, nhưng không được. Thậm chí khi đi theo Hùng Điểu, họ cũng bị từ chối, phải ngủ ngoài trời, còn tôi tệ hơn cả khi ở trong bộ lạc.
Nhưng giờ họ không theo thú nhân Tà thần, chỉ đi ké, vậy mà có được cách xây nhà. Tự mình làm ra căn nhà mà mình hằng ao ước, cảm giác này cứ như mơ vậy.
Phí nhìn các thú nhân trong tộc mình, nói với họ: "Thú nhân Tà thần liệu có ô uế như những gì người ta nói không?"
Lần này không ai đáp lại, đáp án có lẽ đã tự hình thành trong lòng mỗi người. Phí dẫn đầu bước lên, dùng bàn chân trần xấu xí đạm lên sàn gỗ bóng loáng. Ấm áp, mát lạnh, đây là căn nhà do chính đôi tay họ làm lên, từng cành cây, từng tấm gỗ đều do họ tự chọn.
Cảm giác đứng trong công sức của chính mình, mắt của Phí ngấn lệ. Hắn nhớ tới những người thân yêu đã chết trong thảm họa thú triêu, trước khi ra đi, niềm ao ước của họ là muốn một lần được đặt chân vào căn nhà của Hùng Điểu.
Phí quỳ sụp xuống đất, khóc nấc lên. Giờ đây hắn không cần cầu xin ai, đã có được, sự hèn mọn khi trước thật uổng phí. Các thú nhân Mã Điểu nhìn Phí quỳ gối trên sàn nhà khóc nấc lên, sống mũi ai cũng nghẹn.
Ai trong Mã Điểu đều cho rằng, công trình của Hùng Điểu quá vĩ đại, đó là thú Thần thú chúc phúc cho họ, các thú nhân Mã Điểu ao ước, chỉ cân được chạm vào thôi họ liên lâng lâng mất ngủ, thao thức cả đêm, vậy mà giờ đây, chính đôi tay từng lâng lâng này đã tự tạo nên công trình vĩ đại đó.
Phí nức nở nói: "Giá như có thể quay lại, tôi nhất định sẽ khuyên mọi người đối xử tốt với thú nhân Tà thân một chút, biết đâu được chúng ta sẽ có được công trình này từ sớm, các thú nhân cũng được thỏa nguyện mong muốn ở trong công trình tuyệt vời này. Chúng ta đã sai rồi, sai thật rồi?"
Các thú nhân Mã Điểu im lặng, họ vì sao lại xem thú nhân Tà thân là sự ô uế nhỉ? Vì sao?
Đến lúc này các thú nhân Mã Điểu mới được khai sáng, tự bản thân ngẫm lại những điều mà khi trước được nghe vê thú nhân Tà thần. Khi xưa, ông cha họ nói thú nhân Tà thần đầy tội lỗi, đồ của họ là những thứ ô uế, nhưng họ đã từng nhìn thấy đồ dùng của thú nhân Tà thân bao giờ chưa, đã từng nhìn thấy họ phạm tội bao giờ chưa... thật hoang đường!
"Chúng ta sai thật rồi!”
Các thú nhân Mã Điểu chính thức nhìn thấy sự thật, chính thức hiểu thấu luật lệ tôi tệ của cha ông.
Trong khi đó các thú nhân lạc loài lại trâm mặt nhìn nhau, họ ngồi trong nhà nhìn ngắm tiểu thú nhân chạy nhảy khắp nơi, trên mặt là nụ cười tươi. Đây là điêu mà từ trước đến giờ họ chưa từng nhìn thấy, Trúc lúc nào cũng ủ rũ, mệt mỏi như chính cuộc sống của họ Vậy.
Ý hỏi bạn đời của mình: "Anh tính sao?" Lộc mím môi.
Tảo đứng bật lên nói: "Đi, chúng ta phải hỏi thử, cùng lắm tự khắc ấn ký để xin gia nhập. Chúng ta phải nắm lấy cơ hội này."
Tảo nhìn Lộc: "Anh không muốn có bộc lạc của riêng mình sao?"
Lộc sao lại không muốn, dù có ngủ hắn cũng mơ vê một ngày mình có bộ lạc, ai đó hỏi liên xưng thật to cho họ nghe tên bộ lạc của mình. Nhưng hắn tự ti, họ là thú nhân không thể hóa thú, sức mạnh yếu ớt, khi cân chiến đấu chẳng thể đem đến cho bộ lạc giá trị gì, thú nhân như họ có quyền được có bộ lạc sao?
"Tôi..." Hắn ấp úng.
Ý đứng lên, cô siết hai tay thành đấm: "Em đi, em sẽ hỏi, em muốn... Trúc được lớn lên là một thú nhân có bộ lạc.
Mắt cô đỏ hoe nhìn con gái: "Nhất định con của em phải có cuộc sống tốt hơn."
Nói rôi cô xoay người đi ra ngoài, bước chân kiên định, quyết tâm cao độ. Nhìn bạn đời của mình mạnh mẽ hành động, Lộc cũng đứng lên, bước theo cô, như thể chạy vê phía ánh sáng mà hắn từng mơ.
Tảo lau mắt ôm theo Trúc đi theo bọn họ, hôm nay nếu sự thành cuộc đời của họ sẽ sang trang, hắn tin đây chính là cơ hội vàng mà Thần gửi cho họ. Hắn muốn trở thành thú nhân Tà thần, muốn được gọi vang cái tên ấy lên. ...
Thái Linh cùng Bảo Long và Tà Khuyết đi theo Vương.
Vương tò mò nhìn Thái Linh cưỡi trên lưng ngựa, đây là loài thú có tốc độ chạy cực nhanh, khó bắt, còn rất hung dữ, sao một giống cái như cô ấy lại có thể ngồi trên lưng ngựa một cách thoải mái như vậy. Vương bạo gan lại gân Bảo Long hỏi: "Tộc của anh, các giống cái đều biết cưỡi ngựa như thế ư?”
Bảo Long thở dài, buồn bã nói với Vương: "Cô ấy nào phải giống cái tộc chúng tôi, cô ấy mà là giống cái Nhật Điểu thì tôi đây có ngủ cũng phải cười."
Vương khó hiểu, không cùng tộc sao lại đi cùng nhau? Hắn ghé lại hỏi nhỏ vào tai Bảo Long: "Vậy cô ấy là người tộc nào?”
Hắn nghe lỏm họ nói chuyện, nhưng chỉ nhớ mỗi chuyện quan trọng còn chuyện râu ria lại không quan tâm.
"Cô ấy là giống cái của tộc Tà thần, đến từ bên kia biển lớn."
"Biển?" Vương tò mò.
Bảo Long hứng khởi nói cho hắn nghe. Những điêu mới mẻ như biển, thuyền khi trước hắn nghe Thái Linh kể, lúc ấy hắn cũng giống Vương bây giờ, ngu ngốc trưng cái khuôn mặt buồn cười này cho cô xem, giờ nhìn Vương bày ra vẻ mắt giống y sì hắn khi trước, Bảo Long bỗng cảm thấy mình là thú nhân có hiểu biết.
Một hơi nói hết cho Vương nghe, càng nghe Vương càng khiếp sợ. Trên thế giới này có thú nhân có thể vượt qua được hồ lớn... à không phải gọi là biển, thần kỳ, quá thần kỳ.
Vương liếc Thái Linh, giống cái ấy cưỡi ngựa, từ trên lưng ngựa nhìn xuống hắn, cô đội ánh sáng sau lưng, các tia sáng tỏa ra, tựa như vòng ánh sáng của thần, bất giác Vương muốn quỳ xuống vái lạy cô.
Thái Linh thấy Vương nhìn mình, theo nguyên tắc xã giao cô mỉm cười với hắn, nào ngờ lại khiến Vương rùng mình, quay mặt đi.
Cô không nên cười với một giống cái bị bệnh như hắn, lỡ cô lấy bệnh hắn sẽ thành kẻ tội đồ mất. Thái Linh nào biết được suy nghĩ kỳ quái đó của Vương, mặt mày đăm chiêu thử nghĩ lại xem, mình đã từng làm gì khiến thú nhân này hành động như vậy.
Bảo Long kể chưa sướng miệng, lôi kéo Vương kể tiếp, lúc nói đến căn bệnh về da, Vương thở dài nói:
"Cậu thật may mắn, khi gặp được cô ấy trong lúc bệnh nhẹ."
Loại bệnh này nếu mới mắc phải, gặp được y sư chắc chắn có cơ hội chữa khỏi, nhưng một khi đã mọc mụt thì chỉ có nước chết. Nên Vương không ngạc nhiên, vì hắn nghĩ Thái Linh chữa cho Bảo Long khi hắn mới chớm bệnh.
Bảo Long cười lớn nói: "Không nha, tôi khi đó toàn thân đêu mọc mủ trắng, rất nhiều nốt mụn đã vỡ ra. Thái Linh nhìn tôi liên phan nếu tôi không tới là hai ngày nữa cậu sẽ chết' sau đó cô ấy trị cho tôi, cậu nhìn tôi đi." Hắn khoe vết thâm mụn cho Vương. Thấy không nơi đây từng là nốt mụn trắng đó."
Hắc tắc lưỡi: "Chán quá nó mờ nhanh ghê, tôi ước gì nó lưu mãi để sau này tôi khoe với con cháu mình!"
Vương sững sờ nhìn vết thâm mà Bảo Long đang khoe, trong đôi mắt tím viết đây từ không thể nàơ. Hắn nuốt nước bọn, quay đầu nhìn Thái Linh.
Trên đời này có người cứu được thú nhân bị bệnh về da sắp chết ư? Đây là một giấc mộng, đúng không?
Chương 106: Muốn được mang danh Tà thân
Các thú nhân Lang Điểu đã đem đến cho các thú nhân khác nhiều suy nghĩ khác nhau.
Nhưng rất nhanh sau đó việc xây nhà chiếm hết tâm trí của họ. Các thú nhân có sức khỏe nên tốc độ xây nhà rất nhanh. Ba căn nhà sàn nhanh chóng hoàn thành.
Các thú nhân Mã Điểu đứng nhìn ngôi nhà gỗ sừng sững trước mắt, ánh mắt cay cay, họ từng ước một lần vào ngồi thử trong căn nhà của Hùng Điểu, nhưng không được. Thậm chí khi đi theo Hùng Điểu, họ cũng bị từ chối, phải ngủ ngoài trời, còn tôi tệ hơn cả khi ở trong bộ lạc.
Nhưng giờ họ không theo thú nhân Tà thần, chỉ đi ké, vậy mà có được cách xây nhà. Tự mình làm ra căn nhà mà mình hằng ao ước, cảm giác này cứ như mơ vậy.
Phí nhìn các thú nhân trong tộc mình, nói với họ: "Thú nhân Tà thần liệu có ô uế như những gì người ta nói không?"
Lần này không ai đáp lại, đáp án có lẽ đã tự hình thành trong lòng mỗi người. Phí dẫn đầu bước lên, dùng bàn chân trần xấu xí đạm lên sàn gỗ bóng loáng. Ấm áp, mát lạnh, đây là căn nhà do chính đôi tay họ làm lên, từng cành cây, từng tấm gỗ đều do họ tự chọn.
Cảm giác đứng trong công sức của chính mình, mắt của Phí ngấn lệ. Hắn nhớ tới những người thân yêu đã chết trong thảm họa thú triêu, trước khi ra đi, niềm ao ước của họ là muốn một lần được đặt chân vào căn nhà của Hùng Điểu.
Phí quỳ sụp xuống đất, khóc nấc lên. Giờ đây hắn không cần cầu xin ai, đã có được, sự hèn mọn khi trước thật uổng phí. Các thú nhân Mã Điểu nhìn Phí quỳ gối trên sàn nhà khóc nấc lên, sống mũi ai cũng nghẹn.
Ai trong Mã Điểu đều cho rằng, công trình của Hùng Điểu quá vĩ đại, đó là thú Thần thú chúc phúc cho họ, các thú nhân Mã Điểu ao ước, chỉ cân được chạm vào thôi họ liên lâng lâng mất ngủ, thao thức cả đêm, vậy mà giờ đây, chính đôi tay từng lâng lâng này đã tự tạo nên công trình vĩ đại đó.
Phí nức nở nói: "Giá như có thể quay lại, tôi nhất định sẽ khuyên mọi người đối xử tốt với thú nhân Tà thân một chút, biết đâu được chúng ta sẽ có được công trình này từ sớm, các thú nhân cũng được thỏa nguyện mong muốn ở trong công trình tuyệt vời này. Chúng ta đã sai rồi, sai thật rồi?"
Các thú nhân Mã Điểu im lặng, họ vì sao lại xem thú nhân Tà thân là sự ô uế nhỉ? Vì sao?
Đến lúc này các thú nhân Mã Điểu mới được khai sáng, tự bản thân ngẫm lại những điều mà khi trước được nghe vê thú nhân Tà thần. Khi xưa, ông cha họ nói thú nhân Tà thần đầy tội lỗi, đồ của họ là những thứ ô uế, nhưng họ đã từng nhìn thấy đồ dùng của thú nhân Tà thân bao giờ chưa, đã từng nhìn thấy họ phạm tội bao giờ chưa... thật hoang đường!
"Chúng ta sai thật rồi!”
Các thú nhân Mã Điểu chính thức nhìn thấy sự thật, chính thức hiểu thấu luật lệ tôi tệ của cha ông.
Trong khi đó các thú nhân lạc loài lại trâm mặt nhìn nhau, họ ngồi trong nhà nhìn ngắm tiểu thú nhân chạy nhảy khắp nơi, trên mặt là nụ cười tươi. Đây là điêu mà từ trước đến giờ họ chưa từng nhìn thấy, Trúc lúc nào cũng ủ rũ, mệt mỏi như chính cuộc sống của họ Vậy.
Ý hỏi bạn đời của mình: "Anh tính sao?" Lộc mím môi.
Tảo đứng bật lên nói: "Đi, chúng ta phải hỏi thử, cùng lắm tự khắc ấn ký để xin gia nhập. Chúng ta phải nắm lấy cơ hội này."
Tảo nhìn Lộc: "Anh không muốn có bộc lạc của riêng mình sao?"
Lộc sao lại không muốn, dù có ngủ hắn cũng mơ vê một ngày mình có bộ lạc, ai đó hỏi liên xưng thật to cho họ nghe tên bộ lạc của mình. Nhưng hắn tự ti, họ là thú nhân không thể hóa thú, sức mạnh yếu ớt, khi cân chiến đấu chẳng thể đem đến cho bộ lạc giá trị gì, thú nhân như họ có quyền được có bộ lạc sao?
"Tôi..." Hắn ấp úng.
Ý đứng lên, cô siết hai tay thành đấm: "Em đi, em sẽ hỏi, em muốn... Trúc được lớn lên là một thú nhân có bộ lạc.
Mắt cô đỏ hoe nhìn con gái: "Nhất định con của em phải có cuộc sống tốt hơn."
Nói rôi cô xoay người đi ra ngoài, bước chân kiên định, quyết tâm cao độ. Nhìn bạn đời của mình mạnh mẽ hành động, Lộc cũng đứng lên, bước theo cô, như thể chạy vê phía ánh sáng mà hắn từng mơ.
Tảo lau mắt ôm theo Trúc đi theo bọn họ, hôm nay nếu sự thành cuộc đời của họ sẽ sang trang, hắn tin đây chính là cơ hội vàng mà Thần gửi cho họ. Hắn muốn trở thành thú nhân Tà thần, muốn được gọi vang cái tên ấy lên. ...
Thái Linh cùng Bảo Long và Tà Khuyết đi theo Vương.
Vương tò mò nhìn Thái Linh cưỡi trên lưng ngựa, đây là loài thú có tốc độ chạy cực nhanh, khó bắt, còn rất hung dữ, sao một giống cái như cô ấy lại có thể ngồi trên lưng ngựa một cách thoải mái như vậy. Vương bạo gan lại gân Bảo Long hỏi: "Tộc của anh, các giống cái đều biết cưỡi ngựa như thế ư?”
Bảo Long thở dài, buồn bã nói với Vương: "Cô ấy nào phải giống cái tộc chúng tôi, cô ấy mà là giống cái Nhật Điểu thì tôi đây có ngủ cũng phải cười."
Vương khó hiểu, không cùng tộc sao lại đi cùng nhau? Hắn ghé lại hỏi nhỏ vào tai Bảo Long: "Vậy cô ấy là người tộc nào?”
Hắn nghe lỏm họ nói chuyện, nhưng chỉ nhớ mỗi chuyện quan trọng còn chuyện râu ria lại không quan tâm.
"Cô ấy là giống cái của tộc Tà thần, đến từ bên kia biển lớn."
"Biển?" Vương tò mò.
Bảo Long hứng khởi nói cho hắn nghe. Những điêu mới mẻ như biển, thuyền khi trước hắn nghe Thái Linh kể, lúc ấy hắn cũng giống Vương bây giờ, ngu ngốc trưng cái khuôn mặt buồn cười này cho cô xem, giờ nhìn Vương bày ra vẻ mắt giống y sì hắn khi trước, Bảo Long bỗng cảm thấy mình là thú nhân có hiểu biết.
Một hơi nói hết cho Vương nghe, càng nghe Vương càng khiếp sợ. Trên thế giới này có thú nhân có thể vượt qua được hồ lớn... à không phải gọi là biển, thần kỳ, quá thần kỳ.
Vương liếc Thái Linh, giống cái ấy cưỡi ngựa, từ trên lưng ngựa nhìn xuống hắn, cô đội ánh sáng sau lưng, các tia sáng tỏa ra, tựa như vòng ánh sáng của thần, bất giác Vương muốn quỳ xuống vái lạy cô.
Thái Linh thấy Vương nhìn mình, theo nguyên tắc xã giao cô mỉm cười với hắn, nào ngờ lại khiến Vương rùng mình, quay mặt đi.
Cô không nên cười với một giống cái bị bệnh như hắn, lỡ cô lấy bệnh hắn sẽ thành kẻ tội đồ mất. Thái Linh nào biết được suy nghĩ kỳ quái đó của Vương, mặt mày đăm chiêu thử nghĩ lại xem, mình đã từng làm gì khiến thú nhân này hành động như vậy.
Bảo Long kể chưa sướng miệng, lôi kéo Vương kể tiếp, lúc nói đến căn bệnh về da, Vương thở dài nói:
"Cậu thật may mắn, khi gặp được cô ấy trong lúc bệnh nhẹ."
Loại bệnh này nếu mới mắc phải, gặp được y sư chắc chắn có cơ hội chữa khỏi, nhưng một khi đã mọc mụt thì chỉ có nước chết. Nên Vương không ngạc nhiên, vì hắn nghĩ Thái Linh chữa cho Bảo Long khi hắn mới chớm bệnh.
Bảo Long cười lớn nói: "Không nha, tôi khi đó toàn thân đêu mọc mủ trắng, rất nhiều nốt mụn đã vỡ ra. Thái Linh nhìn tôi liên phan nếu tôi không tới là hai ngày nữa cậu sẽ chết' sau đó cô ấy trị cho tôi, cậu nhìn tôi đi." Hắn khoe vết thâm mụn cho Vương. Thấy không nơi đây từng là nốt mụn trắng đó."
Hắc tắc lưỡi: "Chán quá nó mờ nhanh ghê, tôi ước gì nó lưu mãi để sau này tôi khoe với con cháu mình!"
Vương sững sờ nhìn vết thâm mà Bảo Long đang khoe, trong đôi mắt tím viết đây từ không thể nàơ. Hắn nuốt nước bọn, quay đầu nhìn Thái Linh.
Trên đời này có người cứu được thú nhân bị bệnh về da sắp chết ư? Đây là một giấc mộng, đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận