Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 57: Nước và quả dai

Chương 57: Nước và quả daiChương 57: Nước và quả dai
Chương 57: Nước và quả dại
Ưng Phan chạy ngày đi đêm, chỉ ngủ vài chục phút để phục hồi sức khỏe, đến ăn cũng cầm trên tay vừa chạy vừa ăn, hắn hưng phấn muốn báo cho mọi người biết đã tìm được chỗ ở lý tưởng, họ sẽ được an toàn, không còn phải lo lắng chuyện thú triêu nữa.
Sau một ngày một đêm miệt mài, cuối cùng hắn đã quay về nơi ở của cả nhóm khi bình minh ló dạng. Lúc nhìn thấy ngôi nhà ở trên cây, Ưng Phan nhịn không được mà nở nụ cười, hắn đi chậm lại cố gắng điều hòa nhịp thở, không thể vì quá gấp gáp báo tin mà gặp mọi người trong tình trạng thở gấp, nói không ra hơi được.
Nhưng càng ởi lại gần nhịp tim mà hắn muốn ổn định lại đập nhanh một cách khác thường - im ắng quá, vì sao xung quanh lại im ắng như vậy, không lẽ mọi người đã ra ngoài hết rồi? Hắn đi tới đứng dưới gốc cây cổ thụ, trong không khí có mùi hương khác thường, môi hắn mím chặt, ánh mắt nhìn lên cao đầy lo lắng, nhưng lòng vẫn tự trấn an: Không có việc gì đâu, chắc chắn là thế.
Hắn hóa hình bay lên cao, từ từ mở cửa bước vào căn phòng đầu tiên, chỗ này là nơi ở của các giống cái, bên trong trống không, cảm giác lạnh lẽo chiếm giữ toàn bộ căn phòng.
Dụng cụ đi câu do Thái Linh thiết kế vẫn đang dựng trong góc phòng, nhưng túi da thú chuyên dụng thì không thấy đâu.
"Họ đi tìm đồ ăn hết rồi hả?" Hắn tự hỏi, rôi di chuyển vào phòng bếp.
Ở giữa vẫn còn một đống than màu đen, hắn quỳ một gối xuống kiểm tra. Than lạnh ngắt, cho thấy nó phải được đốt cách đây vài ngày. Nhịp tim của hắn lại tăng cao, các thú nhân chắc chắn không dám đi tìm thức ăn xuyên đêm, họ phải trở về khi trời tối, vì lẽ đó không thể nào có đống than lạnh đến thế.
Hắn đứng bật dậy lao vào phòng ở của các thú nhân, bên trong đồ đạc còn nguyên vẹn, nhưng không có ai.
"Mọi người!" Ưng Phan cất tiếng gọi đầu tiên khi trở về, giọng hắn hơi khàn.
Không có âm thanh nào đáp lại lời hắn. Ưng Phan vội vàng bay ra ngoài, lượn một vòng gần khu vực bọn họ sinh sống, không có dấu vết khác thường nào ở nơi này, hắn quyết định bay xa hơn, trước tiên là đến những chỗ các thú nhân có thể đưa giống cái tới thu thập rau dại, nhưng vẫn không thấy một ai, tiếp đến là những khu vực cách xa các bộ lạc...
Thế nhưng Ưng Phan tìm cả ngày, bay đến mỏi cánh vẫn không thấy bóng dáng các thú nhân trong nhóm. Hắn lo lắng bay loạn xạ như chim mất đàn trên bầu trời, rồi di chuyển tới khu vực đi săn quen thuộc của Hùng Điểu khi nào không hay, Ưng Phan đành phải hạ cánh xuống, di chuyển cẩn thận trong rừng.
Lúc đi qua một thân cây cổ thụ lớn, hắn bắt gặp nhóm thú nhân Hùng Điểu đang lùng sục khắp nơi trong rừng.
"Hôm nay vẫn không tìm được con thú nào?" Có thú nhân lớn tiếng oán thán.
Ưng Phan không dám thở mạnh, bọn họ đông hắn chỉ một mình không cẩn thận sẽ bị tóm ngay.
"Tất cả cũng tại lũ thú nhân Tà thần, không có bọn nó lởn vởn gân đây chúng ta đã không rơi vào kết cục này."
Nghe có người nhắc đến thú nhân Tà thân, tai Ưng Phan dỏng cao, hòng nghe ngóng tình hình.
Các thú nhân Hùng Điểu bên kia tiếp tục ca thán.
"Chúng ta đã bỏ đói chúng hơn ba ngày rồi, tiểu giống cái xấu xí của chúng hình như sắp không chịu nổi, thêm vài ngày nữa mà không tìm được thức ăn, tính mạng của chúng chắc chắn Thần thú sẽ thu về tay."
Nghe tới đây mặt Ưng Phan trắng bệch, lời này có ý gì, không lẽ nhóm Thái Linh đã bị Hùng Điểu bắt.
Các thú nhân Hùng Điểu đi xa dần, Ưng Phan không dám theo chân bọn họ vì như thế rất dễ bị phát hiện. Hắn quyết định chạy tới chỗ ở của Hùng Điểu, nhưng nơi hắn tới lại là vị trí bộ lạc cũ, giờ đây chỉ còn lại một đống hoang tàn không có dấu vết thú nhân sinh sống.
Hắn quay đầu về phía rừng cây nhựa đỏ, lá cây nơi này úa vàng, có vài ba thú nhân Hùng Điểu đang ở đây, cẩn thận kiểm tra lấy chút nhựa từ thân cây.
"Sao bây giờ cây lại cho nhựa đỏ ít vậy nhỉ?" Một thú nhân lo lắng nói.
"Tôi cũng không biết, hy vọng một thời gian sau nó sẽ phục hồi."
"Nếu nó không phục hồi, chúng ta lấy gì để trao đổi với các bộ lạc khác đây?"
Hùng Điểu có thể trở nên hùng mạnh như bây giờ là nhờ cây nhựa đỏ, không có nó họ sẽ chẳng khác gì những bộ lạc sở hữu vùng đất kém màu mỡ, khó có tiếng nói trong các dịp giao lưu.
Có thú nhân tự tin đáp lại: Bây giờ chúng ta không cần lo lắng về vị thế, mấy cậu không nhớ công trình ở vùng thung lũng hả, hiện tại chúng ta đang thử nghiệm, nếu thành công có thể mở rộng, xây nhiều nơi ở như thế nữa, thì sợ gì không có tiếng nói trong các dịp giao lưu.'
Các thú nhân khác nghe vậy liên bật cười hào hứng nói vê sự mát mẻ, bền chắc vào cao ráo của căn nhà.
Nghe tới đây Ưng Phan không thể chờ thêm, hắn vòng ra xa tránh các thú nhân trong rừng cây nhựa đỏ, chạy nhanh vê phía vùng thung lũng.
Hiện tại xung quanh đây rất dễ đụng trúng thú nhân Hùng Điểu, nếu hắn hóa hình di chuyển rất dễ lộ.
Ưng Phan chạy thật nhanh, nhịp tim trong lồng ngực vỗ bang bang, từng câu từng chữ nghe lỏm được từ nhóm thú nhân Hùng Điểu không ngừng vang lên trong đầu hắn.
"Bỏ đói chúng hơn ba ngày rồi." "Tiểu thú nhân sắp không chịu nổi." "Công trình ở vùng thung lũng."
"Làm ơn xin đừng xảy ra chuyện gì..." Ưng Phan nháy mắt để nước không rơi khỏi hốc mắt, hắn thâm câu mong cho mọi người được an toàn.
Vùng thung lũng đang ở ngay trước mặt, nơi đó từng không có lấy một bóng thú nhân vì chẳng phải là chỗ cung cấp hang động, nhưng nhìn kìa, giờ đây trên mảnh đất rộng thênh thang kia có vô số thú nhân đang làm việc, nghỉ ngơi, chơi đùa, tất cả bọn họ vây quanh ngôi nhà sàn mà cả nhóm Ưng Phan cất công làm ra.
Nó là của thú nhân Tà thần, vậy mà bị các thú nhân Hùng Điểu ăn cướp một cách trắng trợn.
"Khốn nạn!" Ưng Phan buông một câu chửi.
Hắn dừng lại, nấp vào một bụi cây quan sát vùng thung lũng từ xa, đang tiếc vị trí này quá xa nên không nhìn thấy được các thú nhân trong nhóm bị giam ở đâu.
"Số cây này chắc đủ rồi nhỉ?"
Có tiếng nói vọng lại từ phía sau, Ưng Phan vội vàng nhảy lên cây cao, chọn cành lá rậm rạp núp vào, nín thở tránh để bị phát hiện.
Bên dưới một nhóm thú nhân Hùng Điểu khiêng vê mấy thân cây lớn, di chuyển tới vị trí có nhóm thú nhân đang chờ. Quan sát kỹ Ưng Phan nhận ra trong số đó có bóng dáng tộc trưởng Hùng Điểu.
Bọn họ bắt đầu đo đạc, chôn những thân cây lớn xuống. Nhìn vị trí các thân cây được cắm xuống, Ưng Phan dễ dàng nhận ra họ đang làm cột trụ cho căn nhà.
Tay hắn siết thành đấm, lòng thâm mong bọn này chỉ đang nhìn căn nhà gốc làm lại theo mà không phải đã biết cách xây dựng.
Lát sau mọi thứ diễn ra bên dưới khiến hắn thất vọng, bọn họ dựng sàn, tường và cuối cùng là mái. Cách làm y chang Thái Linh đã chỉ, điêu này chứng tỏ nhóm Thái Linh đang nằm trong tay bọn Hùng Điểu, cô buộc phải giao ra cách dựng nhà để bảo toàn sự sống cho cả nhóm.
Bộp.
Ưng Phan đấm mạnh vào thân cây, khiến cành lá rung rinh, một số lá vàng rơi xuống. Hắn thật vô dụng, vốn dĩ những thứ này phải thuộc về bọn họ, vậy mà giờ đây lại để các thú nhân khác cướp mất.
Ưng Phan không thể đi vào khu vực Hùng Điểu lúc trời sáng, hắn nhẫn nại chờ đợi trên cây, không ăn không uống tròn một ngày cho tới khi màn đêm buông xuống.
Ánh lửa bùng lên giữa vùng thung lũng, có tiếng hát hò và cười đùa vọng tới, Ưng Phan căng mắt nhìn chằm chằm từng vị trí để chuẩn bị hành động. Đêm nay hắn phải mang được nhóm Thái Linh rời đi, đến ngay vùng đất mới tìm được, bịt kín cửa hang rồi xây nhà, quyết không cho bất kỳ thú nhân nào chiếm đoạt đồ của họ thêm nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận