Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 128: Kẻ ăn cắp

Chương 128: Kẻ ăn cắpChương 128: Kẻ ăn cắp
Chương 128: Kẻ ăn cắp
Rất nhanh một nhóm thú nhân lạ mặt khiêng thú nhân bị thương tới, phần chân hắn được quấn da thú, cánh tay bẻ ngoặt ra sau, xương đâm qua da trông rất dữ tợn.
Vừa nhìn thấy Vi, thú nhân đó như thể thấy được cứu tỉnh, khẩn khoản cầu xin: "Thần giáng thế, xin ngài cứu tôi."
Vi không gạt phăng lời nói đó, cô ta tiến lại kiểm tra tay thú nhân, nói vài từ qua loa: "Đừng nói thế, để ta xem vết thương của anh nào."
Vi kiểm tra cánh tay, rồi bảo: "Cần phải định hình lại xương, sau đó bóp thuốc và nẹp lại là được."
Mắt thú nhân bị thương sáng lên: "Vậy là chữa được đúng không ạ?”
Vi gật đầu.'Chữa được, tâm khoảng một thời gian sau anh sẽ lại đi lại bình thường. Các thú nhân vây xem trâm trô khen ngợi.
"Quả như lời đồn, cô ấy giỏi quá."
"Đúng là thần giáng thế"
"Liệu cô ấy có thể nắm tay tôi một cái được không, tôi muốn được thần giáng thế ban phúc."
Đang bàn tán về Vi, bỗng một số thú nhân lại kéo tới bộ lạc Nhật Điểu.
"Bọn họ thật may mắn khi được một vị y sư như cô ấy để ý tới."
"Đúng vậy, nếu y sư đến bộ lạc bọn tôi, nhất định chúng tôi sẽ đưa thịt thú ngon nhất, hang động rộng nhất, tấm da thú đẹp nhất cho ngài ấy dùng."
"Ghen tị với Nhật Điểu quá đi!"
Những lời bàn tán xung quanh càng khiến Lạc Nhật khó chịu, nhìn tình hình thì bây giờ họ càng khó từ chối, mà mang giống cái này vê không ổn.
Ưng Phan quan sát cách chữa thương của cô ta, rất giống cách chữa thương của Thái Linh.
Trong khi Vi ta đang chữa trị, Lạc Nhật bỗng lên tiếng hỏi: "Y sư, nếu bị gãy chân lâu năm, ngài có chỉnh lại được không?”
Nghe thấy hắn hỏi, Vi mỉm cười dịu dàng đáp: "Cái đó thì không, chỉ có thể chữa khi mới bị thương, cho nên sau khi bị thương cần phải đưa tới cho ta ngay.
Các thú nhân Nhật Điểu đứng phía sau "ồ' lên. Vi thấy lạ, thái độ của họ hơi bất bình thường, không giống cách một thú nhân tôn sùng ai đó, nhưng cô ta không quan tâm.
Tiếng ồ của các thú nhân Nhật Điểu chính là khinh thường, Thái Linh có thể chữa được, y sư này không bằng một góc cô ấy.
Lạc Nhật không buông tha hỏi tiếp: "Vậy nếu một thú nhân bị vết thương rạch bụng rất sâu, y sư sẽ làm thế nào?"
Vi nhíu mày, không hài lòng khi Lạc Nhật toàn hỏi những câu khó.
Đột nhiên một thú nhân Hạc Điểu bên cạnh quát lớn: 'Câm miệng, anh không thấy y sư đang chữa bệnh sao, phải để cô ấy tập trung nếu người bệnh xảy ra chuyện gì anh chịu trách nhiệm được không?”
Nghe vậy các thú nhân cùng tộc với thú nhân đang chữa trị kia, vội vàng xông lên xô đẩy kéo Lạc Nhật ra, còn dùng những lời nói không hay xúc phạm hắn.
Vi không vui vì Lạc Nhật hỏi khó, chẳng thèm lên tiếng giải vây, chỉ im lặng chữa trị.
Khi cô ta chữa xong, một thú nhân Hạc Điểu nói lớn.Y sư Vi, ngài không nên đến bộ lạc Nhật Điểu, họ không xứng đáng để ngài ghé thăm."
Vi không muốn bỏ qua thú nhân vừa ý như Lạc Nhật, nhưng cô ta càng không muốn hạ mình, nên đáp: "Thú nhân Nhật Điểu, anh có thể xin lỗi ta sẽ không trách."
Lạc Nhật nhìn cô ta, xin lỗi hắn nói gì sai mà phải xin lỗi, chỉ hỏi vài câu vu vơ đã thành có tội.
Nhưng vì địa vị của bộ lạc quá thấp, thân phận giống cái này không bình thường, nên mọi lời chất vấn Lạc Nhật đều bỏ trong lòng, lựa lời theo dư luận mà đáp:
"Bộ lạc chúng tôi quả đúng là không xứng để đón y sư về, hang động nhỏ hẹp, da thú ít ỏi, nguôn thức ăn không phong phú. Nếu được mong y sư cho tộc chúng tôi thêm một thời gian để chuẩn bị, lúc nào cảm thấy mọi thứ tốt đẹp khi ấy xin được mời y sư ghé chơi."
Lạc Nhật không xưng ngài với cô ta, bởi hắn không tin thú nhân này là thần giáng thế. Lời nói của Lạc Nhật vô tình làm vừa ý tất cả các thú nhân có mặt ở đây.
Vi không vui vì Lạc Nhật không hùa theo mong muốn của ả, nhưng bản thân cô ta lại chẳng hạ mình nổi, nên chỉ đành gật đầu rồi cùng Hạc Điểu rời đi.
Các thú nhân vội vàng chạy theo Vị chỉ mong ánh sáng của thần có thể ban phước lành cho họ. Riêng nhóm thú nhân Nhật Điểu, nhìn thấy Hạc Điểu rời đi, họ thở phào như thể được giải thoát.
Một vài thú nhân còn nói.
"May quá, cuối cùng cũng đi."
"Xì, cô ta không giỏi bằng Thái Linh nhưng lại kêu ngạo hơn cô ấy, nhìn rất chướng mắt! Thứ đó mà gọi là thần giáng thế à, hơi tâng bốc quá rôi!"
Vài thú nhân vuốt căm, đăm chiêu.
"Nếu họ biết Thái Linh còn giỏi hơn cô ta, thì sẽ phong Thái Linh thành gì nhỉ, thần hay siêu thần đây?” Lạc Nhật quay lại nhắc các thú nhân trong tộc: "Không được nói đến Thái Linh trước mặt các thú nhân khác, còn nữa chúng ta trao đổi nhanh rồi rời đi, không nên ở lại thêm.”
Các thú nhân vội vàng làm nhiệm vụ, đến chiều tất cả tộc nhân Nhật Điểu rời khỏi chợ trao đổi, quay về bộ lạc.
Ngay khi về tới nơi, Lạc Nhật gọi một số thú nhân khỏe mạnh, dặn dò họ bảo vệ bộ lạc, mang theo các giống cái đang học y, cùng Bảo Long và các thú nhân khác tiến vào rừng chất. ...
Trong rừng chết, tại vùng đất thú nhân Tà thân đã chọn, giờ đâu vô số căn nhà mọc lên, vây quanh bức tượng màu vàng rực rỡ đặt giữa bộ lạc.
Căn nhà cuối cùng được xây, là nhà của Ưng Phan và Thái Linh.
Lúc nhận được tin Ứng Phan và Thái Linh xây chung một căn nhà, các thú nhân trong tộc mừng rỡ vì cuối cùng hai người này cũng tới được với nhau.
Một vài thú nhân không ngại ngân gợi ý: Ngày thành lập bộ lạc, chúng ta tổ chức đám cưới cho tộc trưởng và Thái Linh luôn đi."
Triều đứng bên cạnh cũng hùa vào tán thành.
Chân cô đã lành, đi lại bình thường không có vấn đề, đáng ra cô nên cùng bạn đời rời khỏi nơi này, nhưng Triều muốn được chứng kiến lễ thành lập bộ lạc của Tà thân nên nán lại. May mắn trong khoảng thời gian ở đây cô và Vương được mọi người xem như là bạn, nên không bị đuổi đi.
Ưng Phan cầu còn không được, nhẹ nắm tay Thái Linh, hỏi cô có đồng ý không. Thái Linh đỏ mặt liếc hắn, rồi gật đầu.
Mới đồng ý yêu nhau giờ đã tổ chức đám cưới, có hơi nhanh. Nhưng cô và Ưng Phan lại không giống các cặp đôi bình thường. Hai người quen nhau đã lâu, đồng hành và trải qua rất nhiều chuyện, giờ đây đối phương đã hiểu quá rõ tính tình của nhau, nên tổ chức đám cưới vào lúc này có thể chấp nhận được.
Thái Linh lén hỏi Ưng Phan: “Tục tổ chức đám cưới ở bộ lạc anh thế nào?"
Đám cưới ở thú thế khá đơn giản, thời gian tổ chức vào xế chiều, hai thú nhân nắm tay nhau đứng trước mặt tộc trưởng và y sư nhận lời chúng phúc của họ, sau đó khi trời tối thì đãi tiệc, cuối cùng động phòng.
Thái Linh nhớ lại hình như bộ lạc Miêu Điểu cũng tổ chức tiệc cưới như vậy, cô không thích giống với họ, nên đề nghị: "Chúng ta thay đổi chút đi."
Ưng Phan cưng chiều nhìn cô."Em muốn thay đổi thế nào cũng được, đây là bộ lạc của chúng ta nên không nhất thiết phải giống người khác." Thái Linh vui vẻ bắt đầu nhớ tới các đám cưới ở trái đất, lúc này cô mới ý thức được là họ không có trang phục đẹp, bộ đồ da thú quá sơ sài.
Khi trước có quá nhiều việc, cũng như hoàn cảnh không tốt, nên Thái Linh không để ý đến vấn đề ăn mặc, chỉ lo lấp đầy bụng và sống sót, giờ thì khác, cô muốn đám cưới của mình và Ưng Phan phải thật lộng lẫy.
Nhìn căn nhà cuối cùng dành cho hai đứa đang từ từ được dựng lên, Ưng Phan cũng không còn phải bận gì, cô bèn kéo nhẹ tay hắn nói nhỏ.
'Ngày mai anh mang em đi vào rừng, em muốn tìm thử xem có đồ vật gì có thể tạo ra vải hay không."
Ưng Phan không biết vải là gì, nhưng chỉ cần đó là yêu cầu của Thái Linh, hắn đương nhiên đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận