Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 67: Chất nhầy từ sinh vât biển
Chương 67: Chất nhầy từ sinh vât biểnChương 67: Chất nhầy từ sinh vât biển
Chương 67: Chất nhây từ sinh vật biển
Khoảng rừng nhỏ nơi họ sinh sống có khá nhiều cây cối, mấy ngày nay các thú nhân đã khám phá được kha khá thực vật trong rừng, nhưng không có loại cây nào đặc biệt cho nhựa như loài cây ở bộ lạc Hùng Điểu.
Mọi người bắt đầu thất vọng, Thái Linh cũng tính toán tới việc không dùng chất kết dính, nhưng cô không cam lòng. Chuyến hành trình vượt biển rất phức tạp, đầy nguy hiểm không lường trước được, cũng không biết đến bao giờ mới chạm bờ, nên chiến thuyền của họ phải thật chắc chắn, vì vậy việc tìm kiếm một chất kết dính phù hợp là chuyện hết sức quan trọng.
Thái Linh mím môi nhìn những thanh gỗ trắng trên mặt đất, khu rừng của bộ lạc Hùng Điểu không biết có bị cháy hay không, nếu bí quá có khi cô sẽ tới đó để ăn trộm nhựa đỏ lần nữa.
"Chúng ta có nên chuyển đổi mục tiêu tìm kiếm không?" Ưng Phan đột nhiên lên tiếng.
Thái Linh ngớ ra, chuyển đổi mục tiêu tìm kiếm là sao?
Ưng Phan thấy cô ngơ ngơ nhìn mình, bật cười nói: "Thay vì tìm từ thực vật chúng ta thử tìm sang thứ khác như đất, đá, hay bất kỳ thứ gì tồn tại trên vùng đất này."
Ý tưởng không tồi, hồi trước hình như họ đã thử tìm theo phương pháp này ở vùng thung lũng nhưng không thành công, bây giờ áp dụng lại cũng ổn, chỉ là không biết có thành công hay không.
Thái Linh gật đầu: "Được vậy tìm thử xem."
Cô mỉm cười nhìn Ưng Phan, lớp da xấu xí trên cơ thể hắn đang bong dần ra, phân da bên trong non mịn và lành lặn, nhanh thôi bệnh nhân của cô sẽ hoàn toàn bình phục.
Cô hài lòng với kết quả chữa trị của mình, ngoài miệng thì khen tặng: “Anh càng ngày càng nhạy bén, chẳng bù cho tôi, gặp chuyện cứ rối cả lên."
Ưng Phan mỉm cười, nghe được cô khen hắn cảm thấy tự hào, hắn muốn là bạn đồng hành bên cạnh Thái Linh, giúp cô được nhiều nhất có thể, nên suy nghĩ nhất định phải nhạy bén, luôn biết đưa ra ý kiến.
"Tôi phải giúp cô chứ, nếu có gì khó khăn cứ nói với tôi. Chúng ta cùng nhau nghĩ cách."
Thái Linh xúc động gật đầu - có bạn đồng hành chia sẻ mọi chuyện thật tốt.
Sau khi thông qua ý kiến, ngay lập tức mọi người chú tâm vào những loại chất khác, đất, đá, cây cỏ, thậm chí là sỏi trên lối đi cũng bị các thú nhân lật tung lên tìm kiếm.
Cứ tưởng kết quả lần này sẽ giống như vùng thung lũng, nào ngờ may mắn đã mỉm cười với họ.
Tà Khuyết nhiệt tình đông hành cùng các anh chị, tìm kiếp khắp nơi, mỗi ngày cô bé đều dậy sớm, theo chân các thú nhân chạy khắp nơi. Vùng đất này rất an toàn, nên nhiều khi cô bé cũng chẳng cần anh chị bảo vệ, tự mình đi đến những nơi gần chỗ ở.
Hôm nay như thường lệ cô bé tiếp tục chạy ra bờ biển. Mấy ngày nay Tà Khuyết nhặt được không ít sò, ốc, loại này tuy nhỏ nhưng đem về cho chị Thái Linh, cô sẽ luộc lên thêm, lấy phần lõi bên trong ra chấm muối ăn cực ngon.
Tìm chán không thấy loại chất kết dính mọi người cần, Tà Khuyết bèn chuyển qua nhặt nhạnh các loại ốc trên bờ biển, đang đi theo con sóng vỗ vào bờ, đột nhiên Tà Khuyết nhìn thấy một sinh vật lạ dạt vào, cô bé tò mò chạy tới.
Thân hình con vật rất lạ, to như một cái lá, màu trắng sữa rất đẹp, có mấy cái đuôi nhỏ tản ra xung quanh người nó.
Tà Khuyết vuốt cằm đi xung quanh cơ thể to hơn đầu một con heo rừng, tự nói một mình: "Không biết con này ăn được không nhỉ?"
Cô bé bỏ những con ốc mình nhặt được vào túi da thú, vươn tay kéo phần đuôi của nó lên, có chất nhầy chảy ra từ đuôi dinh dính nhờn nhờn, Tà Khuyết tính từ bỏ ý định mang nó về, nhưng vì luyến tiếc nên cô vẫn xách nó ra khỏi nước, mang nó đi thẳng về phía nhà ở. Càng đi cô bé cảm thấy lạ, chất dịch chảy ra từ con vật dính trên tay cô hình như đồng lại, rán và khá khô. Nhưng Tà Khuyết không để ý cứ thể nhảy chân sáo chạy về đến nhà gỗ.
Vừa nhìn thấy Bà Bà, Tà Khuyết hớn hở đưa cao con vật khoe khoang: "Bà ơi, nhìn xem cháu bắt được con gì nè."
Cô bé chạy tới, lấy con vật khỏi tay mình, nhưng con vật bật ra khỏi tay cô bé đánh lủng lắng như thể treo trên cao. Hai mắt Tà Khuyết mở to đầy kinh ngạc: "Sao lại thế này?"
Nói rôi cô bé dùng hết sức kéo con vật khỏi tay mình, nhưng không thể, nó và tay cô bé như hòa làm một.
Tà Khuyết òa khóc: "Hu hu... sao lại không kéo ra được hu hut"
Bà Bà vội tiến lên hỗ trợ kéo con vật khỏi tay cô bé nhưng không được, Bà Bà sốt ruột một bên an ủi Tà Khuyết một bên loay hoay thử kéo con vật nhưng không làm gì được.
Lúc này Thái Linh và Ưng Phan quay lại. Nghe tiếng khóc của Tà Khuyết, Thái Linh vội vàng chạy vê phía cô bé, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tà Khuyết nức nở nói không rõ câu: “Em... hức hức... con vật... hức hức.”
Bà Bà thay lời Tà Khuyết: "Con vật trên tay Tà Khuyết không hiểu sao lại dính chặt vào tay nó, gỡ không ra.'
Thái Linh ngồi xuống thử gỡ nhưng không được, cô nhíu mày hỏi: "Con vật này em lấy ở đâu?"
Thấy Tà Khuyết khóc đến độ không trả lời được, Thái Linh an ủi cô bé, lúc này Tà Khuyết mới bình tĩnh kể lại quá trình mình nhặt được con vật, sau đó thì bị dính.
Thái Linh tìm được mấu chốt - chất nhầy của con vật. Cô chạm vào vị trí kết nói, nơi ấy không có chất nhầy mà Tà Khuyết nói, cô hỏi: "Từ khi câm nó lên, em có rửa tay qua lần nào không?”
Tà Khuyết lắc đầu.
Nếu thế thì kết quả chắc chắn là do chất nhầy của con vật này tạo nên.
Mã Văn, Kim và Bạch cũng quay lại, thấy hai mắt Tà Khuyết đỏ hoe trên tay còn có con vật lạ ai cũng hỏi han, biết được mọi chuyện cả nhóm xúm lại nghiên cứu cách để gỡ nó khỏi tay Tà Khuyết, nhưng làm thế nào cũng không tài nào gỡ nó ra được.
Tà Khuyết mếu máo nói: "Nếu không gỡ được có phải thứ này sẽ theo em suốt đời hay không?”
Thái Linh trấn an cô bé: "Sẽ có cách, em đừng lo."
Ưng Phan lấy dao đá, cắt con vật. Vị trí vết cắt tràn ra chất nhầy màu trắng sữa.
Thái Linh hỏi Tà Khuyết: "Chất nhây lúc nãy em nhìn thấy là cái này à?"
Tà Khuyết gật đầu.
Thái Linh vội lấy một mảnh lá lớn trích chất nhầy từ cơ thể con vật ra, quan sát. Sau khi rời khỏi cơ thể dưới sức nóng của mặt trời nó dân khô lại, cứng còng trông y hệt tấm nhựa trắng. Lúc nó khô câm lên, phân lá bên dưới vậy mà không bị dính.
Thái Linh vội nhìn lại phiến lá mà cô vô tình hái gân chỗ họ ngồi, lá này khá giống lá bạc hà loại chuyên dùng nấu canh chua, nhưng to hơn và có màu xanh ở mặt trên màu vàng ở phía dưới, gân của lá nằm ở bê mặt màu xanh, còn phía màu vàng khá trơn, cô đã lật phần màu vàng để chứa chất nhàầy.
Thái Linh di ngón tay lên phần màu vàng, phát hiện trên đó có một lớp bột mịn, cô đoán: 'Lớp bột này hình như có khả năng chống dính."
Nói xong cô vội vàng cào lớp bột lên bôi lên vị trí tiếp xúc giữa da tay Tà Khuyết và con vật, nhưng không có tác dụng.
Kim đề nghị: "Pha với nước thử xem."
Sau khi pha bột mịn vào nước lạnh, nước chuyển sang màu vàng, quấy thêm một lát chất bột sánh lại, tạo độ sánh như dầu, mùi hương cũng thay đổi, có mùi của dầu thực vật.
Thái Linh hơi nghi ngờ, chẳng lẽ đây là loại cây cho dâu? Tạm gác nghi ngờ đó lại, Thái Linh dùng nước vàng quết lên tay Tà Khuyết, ngay khi lớp nước tiếp xúc với da tay con vật vốn bám chắc tự động rơi ra.
"A, thành công rồi, rơi rồi!" Tà Khuyết hét lớn.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tà Khuyết ôm tay nhảy nhót, ai cũng bật cười.
Đang lúc họ tươi cười, Bạch đột nhiên nói: "Hình như chúng ta tìm được chất kết dính rồi."
Mọi người im lặng nhìn hắn, sau đó đồng loạt hướng ánh nhìn vê phía vật màu trắng cứng như tảng đá kia.
Thái Linh câm lên, gõ xuống mặt đất ¬ không bị nứt, cứng như khoáng thạch. Loại này nếu dùng đúc sò xây nhà thì nhất, nhưng đây là loài vật dưới biển, họ phải bắt bao nhiêu con mới đủ sò cho một căn nhà?
Tạm thời bỏ qua vấn đề sò, trước mắt chính là chất kết dính. Lượng chất nhầy con vật này cho khá nhiều, chỉ là đã đông cứng xem như mất tác dụng.
Thái Linh đứng lên hỏi Tà Khuyết: "Em nhặt được nó ở đâu?"
"Ngoài bờ biển."
"Vậy chúng ta ra biển tìm đi, thử xem chất nhầy này có kết dính được các thân cây lại với nhau hay không.”
Mọi người ngay lập tức chạy đi, Tà Khuyết vừa bị hù một trận cũng vội đi theo bọn họ...
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ tác phẩm trên từng chương đăng tải mỗi ngày. Chúc các bạn có một đêm thật ngon giấc nhé! Love you nè!
Chương 67: Chất nhây từ sinh vật biển
Khoảng rừng nhỏ nơi họ sinh sống có khá nhiều cây cối, mấy ngày nay các thú nhân đã khám phá được kha khá thực vật trong rừng, nhưng không có loại cây nào đặc biệt cho nhựa như loài cây ở bộ lạc Hùng Điểu.
Mọi người bắt đầu thất vọng, Thái Linh cũng tính toán tới việc không dùng chất kết dính, nhưng cô không cam lòng. Chuyến hành trình vượt biển rất phức tạp, đầy nguy hiểm không lường trước được, cũng không biết đến bao giờ mới chạm bờ, nên chiến thuyền của họ phải thật chắc chắn, vì vậy việc tìm kiếm một chất kết dính phù hợp là chuyện hết sức quan trọng.
Thái Linh mím môi nhìn những thanh gỗ trắng trên mặt đất, khu rừng của bộ lạc Hùng Điểu không biết có bị cháy hay không, nếu bí quá có khi cô sẽ tới đó để ăn trộm nhựa đỏ lần nữa.
"Chúng ta có nên chuyển đổi mục tiêu tìm kiếm không?" Ưng Phan đột nhiên lên tiếng.
Thái Linh ngớ ra, chuyển đổi mục tiêu tìm kiếm là sao?
Ưng Phan thấy cô ngơ ngơ nhìn mình, bật cười nói: "Thay vì tìm từ thực vật chúng ta thử tìm sang thứ khác như đất, đá, hay bất kỳ thứ gì tồn tại trên vùng đất này."
Ý tưởng không tồi, hồi trước hình như họ đã thử tìm theo phương pháp này ở vùng thung lũng nhưng không thành công, bây giờ áp dụng lại cũng ổn, chỉ là không biết có thành công hay không.
Thái Linh gật đầu: "Được vậy tìm thử xem."
Cô mỉm cười nhìn Ưng Phan, lớp da xấu xí trên cơ thể hắn đang bong dần ra, phân da bên trong non mịn và lành lặn, nhanh thôi bệnh nhân của cô sẽ hoàn toàn bình phục.
Cô hài lòng với kết quả chữa trị của mình, ngoài miệng thì khen tặng: “Anh càng ngày càng nhạy bén, chẳng bù cho tôi, gặp chuyện cứ rối cả lên."
Ưng Phan mỉm cười, nghe được cô khen hắn cảm thấy tự hào, hắn muốn là bạn đồng hành bên cạnh Thái Linh, giúp cô được nhiều nhất có thể, nên suy nghĩ nhất định phải nhạy bén, luôn biết đưa ra ý kiến.
"Tôi phải giúp cô chứ, nếu có gì khó khăn cứ nói với tôi. Chúng ta cùng nhau nghĩ cách."
Thái Linh xúc động gật đầu - có bạn đồng hành chia sẻ mọi chuyện thật tốt.
Sau khi thông qua ý kiến, ngay lập tức mọi người chú tâm vào những loại chất khác, đất, đá, cây cỏ, thậm chí là sỏi trên lối đi cũng bị các thú nhân lật tung lên tìm kiếm.
Cứ tưởng kết quả lần này sẽ giống như vùng thung lũng, nào ngờ may mắn đã mỉm cười với họ.
Tà Khuyết nhiệt tình đông hành cùng các anh chị, tìm kiếp khắp nơi, mỗi ngày cô bé đều dậy sớm, theo chân các thú nhân chạy khắp nơi. Vùng đất này rất an toàn, nên nhiều khi cô bé cũng chẳng cần anh chị bảo vệ, tự mình đi đến những nơi gần chỗ ở.
Hôm nay như thường lệ cô bé tiếp tục chạy ra bờ biển. Mấy ngày nay Tà Khuyết nhặt được không ít sò, ốc, loại này tuy nhỏ nhưng đem về cho chị Thái Linh, cô sẽ luộc lên thêm, lấy phần lõi bên trong ra chấm muối ăn cực ngon.
Tìm chán không thấy loại chất kết dính mọi người cần, Tà Khuyết bèn chuyển qua nhặt nhạnh các loại ốc trên bờ biển, đang đi theo con sóng vỗ vào bờ, đột nhiên Tà Khuyết nhìn thấy một sinh vật lạ dạt vào, cô bé tò mò chạy tới.
Thân hình con vật rất lạ, to như một cái lá, màu trắng sữa rất đẹp, có mấy cái đuôi nhỏ tản ra xung quanh người nó.
Tà Khuyết vuốt cằm đi xung quanh cơ thể to hơn đầu một con heo rừng, tự nói một mình: "Không biết con này ăn được không nhỉ?"
Cô bé bỏ những con ốc mình nhặt được vào túi da thú, vươn tay kéo phần đuôi của nó lên, có chất nhầy chảy ra từ đuôi dinh dính nhờn nhờn, Tà Khuyết tính từ bỏ ý định mang nó về, nhưng vì luyến tiếc nên cô vẫn xách nó ra khỏi nước, mang nó đi thẳng về phía nhà ở. Càng đi cô bé cảm thấy lạ, chất dịch chảy ra từ con vật dính trên tay cô hình như đồng lại, rán và khá khô. Nhưng Tà Khuyết không để ý cứ thể nhảy chân sáo chạy về đến nhà gỗ.
Vừa nhìn thấy Bà Bà, Tà Khuyết hớn hở đưa cao con vật khoe khoang: "Bà ơi, nhìn xem cháu bắt được con gì nè."
Cô bé chạy tới, lấy con vật khỏi tay mình, nhưng con vật bật ra khỏi tay cô bé đánh lủng lắng như thể treo trên cao. Hai mắt Tà Khuyết mở to đầy kinh ngạc: "Sao lại thế này?"
Nói rôi cô bé dùng hết sức kéo con vật khỏi tay mình, nhưng không thể, nó và tay cô bé như hòa làm một.
Tà Khuyết òa khóc: "Hu hu... sao lại không kéo ra được hu hut"
Bà Bà vội tiến lên hỗ trợ kéo con vật khỏi tay cô bé nhưng không được, Bà Bà sốt ruột một bên an ủi Tà Khuyết một bên loay hoay thử kéo con vật nhưng không làm gì được.
Lúc này Thái Linh và Ưng Phan quay lại. Nghe tiếng khóc của Tà Khuyết, Thái Linh vội vàng chạy vê phía cô bé, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tà Khuyết nức nở nói không rõ câu: “Em... hức hức... con vật... hức hức.”
Bà Bà thay lời Tà Khuyết: "Con vật trên tay Tà Khuyết không hiểu sao lại dính chặt vào tay nó, gỡ không ra.'
Thái Linh ngồi xuống thử gỡ nhưng không được, cô nhíu mày hỏi: "Con vật này em lấy ở đâu?"
Thấy Tà Khuyết khóc đến độ không trả lời được, Thái Linh an ủi cô bé, lúc này Tà Khuyết mới bình tĩnh kể lại quá trình mình nhặt được con vật, sau đó thì bị dính.
Thái Linh tìm được mấu chốt - chất nhầy của con vật. Cô chạm vào vị trí kết nói, nơi ấy không có chất nhầy mà Tà Khuyết nói, cô hỏi: "Từ khi câm nó lên, em có rửa tay qua lần nào không?”
Tà Khuyết lắc đầu.
Nếu thế thì kết quả chắc chắn là do chất nhầy của con vật này tạo nên.
Mã Văn, Kim và Bạch cũng quay lại, thấy hai mắt Tà Khuyết đỏ hoe trên tay còn có con vật lạ ai cũng hỏi han, biết được mọi chuyện cả nhóm xúm lại nghiên cứu cách để gỡ nó khỏi tay Tà Khuyết, nhưng làm thế nào cũng không tài nào gỡ nó ra được.
Tà Khuyết mếu máo nói: "Nếu không gỡ được có phải thứ này sẽ theo em suốt đời hay không?”
Thái Linh trấn an cô bé: "Sẽ có cách, em đừng lo."
Ưng Phan lấy dao đá, cắt con vật. Vị trí vết cắt tràn ra chất nhầy màu trắng sữa.
Thái Linh hỏi Tà Khuyết: "Chất nhây lúc nãy em nhìn thấy là cái này à?"
Tà Khuyết gật đầu.
Thái Linh vội lấy một mảnh lá lớn trích chất nhầy từ cơ thể con vật ra, quan sát. Sau khi rời khỏi cơ thể dưới sức nóng của mặt trời nó dân khô lại, cứng còng trông y hệt tấm nhựa trắng. Lúc nó khô câm lên, phân lá bên dưới vậy mà không bị dính.
Thái Linh vội nhìn lại phiến lá mà cô vô tình hái gân chỗ họ ngồi, lá này khá giống lá bạc hà loại chuyên dùng nấu canh chua, nhưng to hơn và có màu xanh ở mặt trên màu vàng ở phía dưới, gân của lá nằm ở bê mặt màu xanh, còn phía màu vàng khá trơn, cô đã lật phần màu vàng để chứa chất nhàầy.
Thái Linh di ngón tay lên phần màu vàng, phát hiện trên đó có một lớp bột mịn, cô đoán: 'Lớp bột này hình như có khả năng chống dính."
Nói xong cô vội vàng cào lớp bột lên bôi lên vị trí tiếp xúc giữa da tay Tà Khuyết và con vật, nhưng không có tác dụng.
Kim đề nghị: "Pha với nước thử xem."
Sau khi pha bột mịn vào nước lạnh, nước chuyển sang màu vàng, quấy thêm một lát chất bột sánh lại, tạo độ sánh như dầu, mùi hương cũng thay đổi, có mùi của dầu thực vật.
Thái Linh hơi nghi ngờ, chẳng lẽ đây là loại cây cho dâu? Tạm gác nghi ngờ đó lại, Thái Linh dùng nước vàng quết lên tay Tà Khuyết, ngay khi lớp nước tiếp xúc với da tay con vật vốn bám chắc tự động rơi ra.
"A, thành công rồi, rơi rồi!" Tà Khuyết hét lớn.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tà Khuyết ôm tay nhảy nhót, ai cũng bật cười.
Đang lúc họ tươi cười, Bạch đột nhiên nói: "Hình như chúng ta tìm được chất kết dính rồi."
Mọi người im lặng nhìn hắn, sau đó đồng loạt hướng ánh nhìn vê phía vật màu trắng cứng như tảng đá kia.
Thái Linh câm lên, gõ xuống mặt đất ¬ không bị nứt, cứng như khoáng thạch. Loại này nếu dùng đúc sò xây nhà thì nhất, nhưng đây là loài vật dưới biển, họ phải bắt bao nhiêu con mới đủ sò cho một căn nhà?
Tạm thời bỏ qua vấn đề sò, trước mắt chính là chất kết dính. Lượng chất nhầy con vật này cho khá nhiều, chỉ là đã đông cứng xem như mất tác dụng.
Thái Linh đứng lên hỏi Tà Khuyết: "Em nhặt được nó ở đâu?"
"Ngoài bờ biển."
"Vậy chúng ta ra biển tìm đi, thử xem chất nhầy này có kết dính được các thân cây lại với nhau hay không.”
Mọi người ngay lập tức chạy đi, Tà Khuyết vừa bị hù một trận cũng vội đi theo bọn họ...
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ tác phẩm trên từng chương đăng tải mỗi ngày. Chúc các bạn có một đêm thật ngon giấc nhé! Love you nè!
Bạn cần đăng nhập để bình luận