Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 103: Trên đường tìm người

Chương 103: Trên đường tìm ngườiChương 103: Trên đường tìm người
Chương 103: Trên đường tìm
người
Phương thức xử lý thịt thú của các thú nhân rất thô bạo, Thái Linh không thích cách làm đó, nên không để Bảo Long động tay vào con gà cô bắt được.
Hắn khó hiểu nhìn cô ngồi canh nồi nước: "Cô bảo sẽ xử lý con mồi mà, sao còn ngồi đây?"
Thái Linh bình tĩnh kiểm tra nhiệt độ nước: "Chút nữa anh sẽ biết."
Tà Khuyết mấy nay ở cùng Bảo Long cũng dần quen, kéo hắn qua khoe khoang: "Các anh xử lý thịt thú xong thịt đen rất xấu, ăn cũng không ngon. Nhưng chị Thái Linh xử lý xong, thịt trắng có màu rất đẹp, ăn rất ngon."
Bảo Long không tin, cười nói: "Làm gì có giống cái nào tự đi xử lý thịt thú kia chứ."
Thái Linh nhắc hắn: "Tôi từng chỉ các anh xử lý cá vàng đấy thôi."
Bảo Long cười xòa: "Mấy con cá đó bé tí à, sao giống thịt thú được."
Thái Linh không nói với hắn nữa bởi nước đã sôi, cô ném con gà vào làm Bảo Long giật mình.
"Cô làm gì vậy, da lông còn chưa loại bỏ, sao cô có thể cho vào nồi, cách xử lý này mất vệ sinh quá."
Thái Linh bình tính trùng toàn bộ con gà qua nước sôi, rồi vớt ra, sau đó nhổ lông.
Thấy cô nhổ một cách dễ dàng Bảo Long hóa đá. Hắn chưa bao giờ xử lý lông con thú nào kiểu này, bởi vì rất khó, đồng thời máu phọt ra rất bẩn, nên cách tốt nhất chính là rọc da với lông ném đi.
"Cô... cô...
Thái Linh nhìn hắn nói không nên lời, mỉm cười, nhẹ nhàng phân tích: "Nước sôi trùng qua cơ thể con mồi sẽ khiến lông mềm ra, khi này nhổ rất dễ còn không khiến con mồi xuất huyết."
Thái Linh nhổ tới đâu, thịt gà trắng tới đó.
Nhìn từng lớp da sáng bóng xuất hiện, Bảo Long càng trầm trồ. Cách xử lý thịt thú kiểu này quá thần kỳ.
Bảo Long hút lại nước miếng đang chảy ra khóe miệng vì nhìn quá chăm chú, nói lớn: "Thái Linh cô rất, rất là tuyệt vời!"
Thái Linh lắc đầu: "Tôi không tuyệt vời, chỉ là học lại theo người khác thôi."
"Cô học của ai?"
Thái Linh cười không nói, giải thích vấn đề này quá dài dòng, bởi nó có liên quan đến người Trái Đất.
Cô bèn nói sang chuyện khác: "Tất cả các loài thú có lông cân loại bỏ đều có thể dùng phương thức này. Anh muốn thịt thú tươi, khi giết cần phải để máu chảy ra hết, như vậy lúc mổ thịt ra, chất thịt bên trong sẽ rất tươi, đẹp mắt."
Cô dùng dao đá mổ con gà, lúc bắn tên cô bắn vào cổ, vừa hay để máu con gà chảy ra hết, giờ thịt bên trong hồng hào nhìn cực kỳ ngon mắt.
Thái Linh xử lý nội tạng sạch sẽ mà không vứt đi.
Bảo Long hỏi: "Cô lấy nội tạng làm gì, thứ này có mùi không ăn được?"
"Nấu canh, xào, nướng, ăn rất ngon."
Bảo Long khá sốc: "Nội tạng không phải là nơi bẩn nhất sao, cô ăn kiểu gì?"
Thái Linh gật đầu: "Đúng là nơi bẩn nhất của con mồi, nhưng nếu biết xử lý, nó sẽ là một phân thức ăn rất ngon. Chút nữa anh muốn thử không, tôi nấu cho ăn?"
Bảo Long hơi chần chừ, nhưng thấy cô xử lý phân nội tạng sạch, cũng cắn răng gật đầu: "Vậy cô nấu đi, tôi thử xem thế nào." Nhìn Bảo Long đồng ý như thể đang chuẩn bị ra chiến trường giết địch, Thái Linh phì cười. Cô nhanh tay cắt nhỏ thịt gà cho vào nồi hầm với gia vị tìm được, sau đó lấy một ít mỡ từ thịt thú của Bảo Long phi lên, cho nội tạng vào xào với gừng, tiếp đó cho muối và nước quả bột ngọt vào. Sau khi phân nội tạng được nấu chín đổi màu trông rất ngon.
Thức ăn nấu chín, dọn lên. Bảo Long dùng tay bốc một phần nội tạng cho vào miệng, hai mắt hắn mở to.
"Ngon quái!" Hắn gào lên."Không ngờ nội tạng gà ăn ngon thế này!"
Thấy hắn hưng phấn, Thái Linh không quên nhắc nhở: "Nội tạng động vật đều ăn được, nhưng phải biết cách xử lý nếu không sẽ không ngon."
"Vậy chút cô chỉ tôi cách xử lý nhé."
Thái Linh gật đầu.
Có được sự đồng ý của cô, Bảo Long xúc động nói: "Cô không biết đâu, đến mùa đông nơi này rất thiết thốn thức ăn, mỗi năm có vô số thú nhân chết đói, chúng tôi đi săn thú hận không thể giữ lại da ăn cho đỡ đói, vậy mà lại ném đi nội tạng. Thứ này còn ngon hơn da thú, nhờ cô, hôm nay tôi đã biết được cách xử lý, sau này vào đông không cần phải ăn da thú khó nhai kia nữa."
Thái Linh thấy tội bèn nói: "Vào mùa này động vật trong rừng nhiều, thì tranh thủ săn thêm đi."
Bảo Long lắc đầu: "Thịt không để lâu được."
"Tộc anh có muối rồi thì giờ làm thịt khô, thịt khô có thể bảo quản cả năm, không hư”
"Cô biết làm thịt khô?" Hai mắt Bảo Long phát sáng.
Thái Linh thấy biểu cảm của hắn cứ như một đứa con nít, cười nói: “Đúng vậy.
"Cô có thể chỉ cho bộ lạc chúng tôi được không?" Bảo Long nhìn cô với ánh mắt trông mong.
Thái Linh đương nhiên không từ chối, một phương thức bảo quản thịt thôi mà, cô đây sẵn sàng cho.
"Tuyệt quát Cô đúng là vị cứu tinh của bộ lạc chúng tôi!" Bảo Long nhảy cẵng lên, vui sướng đến mức xoay vòng vòng.
Thái Linh chờ hắn ổn định cảm xúc liên nói: "Tôi có thể giúp bộ lạc anh bất cứ điều gì trong khả năng của mình, đổi lại ngày sau nếu tôi có việc nhờ, anh và bộ lạc của mình không được từ chối."
Bảo Long vỗ ngực: "Cô yên tâm, chỉ cần cô nguyện ý giúp, nhất định khi cô khó khăn chúng tôi sẽ không từ.
Thái Linh nghe được lời này cũng yên tâm hơn. Hiện tại bọn họ đã đến đây, chờ tìm được nhóm Ưng Phan chắc chắn sẽ ở lại, trước cần làm quen và xây dựng một mối quan hệ với người dân bản địa, chờ đến lúc cần, còn có người trợ giúp, không thể nào sống kiểu thân cô thế cô như hồi ở bên kia được.
Bảo Long nhìn mặt Thái Linh thở dài: "Đáng tiếc quá."
Thái Linh nghiêng đầu ý hỏi, hắn tiếc cái gì.
"Cô mà không có sẹo sẽ trở thành giống cái siêu hoàn hảo luôn."
Thái Linh bật cười, vết sẹo này nếu có xà bông chắc chắn sẽ mờ dần, nhưng lâu rồi không dùng xà bông nên vẫn cứ còn đó. Cô cũng không ngại mang nó chạy đi khắp nơi, nhờ nó mà cô cũng dẹp được không ít phiên phức.
Bảo Long ăn thịt gà, miệng vừa húp sùm sụp nước canh vừa hỏi: "Cô cho gì vào thịt vậy, ngọt ngọt, thơm thơm, cay cay, có cảm giác rất nồng."
"Gừng, bột ngọt và muối."
Bảo Long chỉ vào mấy quả trắng trên tảng đá: "Ý cô là mấy quả này?" Thái Linh gật đầu: "Đúng vậy, cậu ghi nhớ cẩn thận, sau này tìm về giã nát lấy nước đem ướp chung với thịt, rồi nấu lên sẽ có hương vị như cậu đang thưởng thức."
Bảo Long chộp lấy một quả bỏ ngay vào da thú: "Cô hay thật đấy, mới tới đây mà đã khám phá ra được bao nhiêu là thứ hay ho, chúng tôi sinh ra trên vùng đất này từ khi còn bé, vậy mà chưa từng biết có loại quả như vậy."
Thái Linh mỉm cười: "May mắn thôi, tôi có thói quen kết hợp thực vật với thịt nhằm tăng hương vị, nên hay thử nghiệm mới tìm ra được công thức như vậy.
Bảo Long có vẻ hứng thú: "Nếu vậy để sau này tôi cũng thử một chút xem thế nào."
Thái Linh vội ngăn hắn: "Ấy đừng, các loại quả đều có đặc tính riêng, anh không phải dược sư đừng thử bậy, chết người đó.' Bảo Long hơi buồn, hắn không có kiến thức về y dược nên không thể thử. Nhưng hắn bỗng nghĩ ra một cách: "Cô có thể hướng dẫn tôi cách phân biệt thảo dược không?"
Vừa dứt câu, Bảo Long bỗng khựng lại. Thái Linh tò mò nhìn biểu cảm của hắn, vì sao vừa nhắc tới thảo dược hắn lại tỏ thái độ như thể nói sai điều gì đó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận