Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 112: Găp lai
Chương 112: Găp laiChương 112: Găp lai
Chương 112: Gặp lại
Ba giống cái được dẫn đến trước mặt Thái Linh, cả ba nghiêm túc nhìn cô, cố gắng ưỡn cao ngực thể hiện cho cô thấy sự quyết tâm của họ.
Thái Linh ngạc nhiên nhìn về phía Lạc Bình, cô gái này hình như không có thiện cảm với cô lắm, sao bây giờ lại có mặt trong nhóm này.
Thấy cô nhìn mình, Lạc Bình vội lên tiếng: "Thái độ khi trước của tôi là không đúng, tôi thành thật xin lỗi."
Nói rồi Lạc Bình cúi người thật sâu.
Thái Linh quá bất ngờ, Lạc Bình trông còn khá nhỏ tuổi, tâm mười bốn mười lăm, với tuổi này vẫn chưa học được cách che giấu cảm xúc, yêu ghét rõ ràng, còn có lòng tự ái khá cao, vậy mà giờ đây Lạc Bình có thể đến, muốn theo cô học, còn tỏ thái độ xin lỗi đây chân thành. Giống cái này khiến cô phải nhìn với ánh mắt khác.
Thay vì giận dỗi Thái Linh rất vui, cô cười tươi nói: "Tốt lắm, vì có ba người nên tôi sẽ ra một đề kiểm tra, ai hoàn thành nhanh nhất và tốt nhất tôi sẽ chọn người đó."
Đê mà cô ra chính là cách làm xà bông.Xà bông có rất nhiều tác dụng, nó có thể làm trắng da, xóa mờ các vết thâm sẹo để lại sau khi bị thương. Dùng một thời gian dài cơ thể sẽ trở nên rất sạch sẽ, phòng được các bệnh về da, nên đây cũng là một trong những phương thuốc quý, nên tôi mong mọi người hãy làm thật cẩn thận và đảm bảo chất lượng."
Dứt câu các giống cái liền đi vào rừng tìm kiếm nguyên liệu, làm theo cách Thái Linh chỉ.
Buổi chiều ba giống cái mang về thành phẩm, mỗi người hai viên xà bông màu tím đen và màu đỏ. Màu sắc và hình sáng bên ngoài không tệ, Thái Linh cần thận xoa lên da mình để kiểm tra, đối với người từng dùng loại xà bông này nhiều lần, cô có thể phân biệt được giống cái nào giã nhuyễn các nguyên liệu, giống cái nào làm đúng các quy trình.
Bất ngờ cả ba giống cái đều làm ra thành phẩm rất tốt, cô có thể cảm nhận được khát khao muốn học hỏi của họ, Thái Linh cũng không nhẫn tâm bỏ lỡ các hạt giống tốt thế này.
Cô nhìn ba giống cái đang hồi hộp nhìn mình, đưa ra quyết định: "Tôi sẽ nhận cả ba người, nhưng cả ba phải xem tôi là thầy, sau này có ai hỏi y thuật ba người được ai truyền dạy phải nói là do Thái Linh thuộc bộ lạc Tà thân dạy ra, được không?”
Ba giống cái nhìn nhau cười tươi, rồi vội vàng quỳ xuống, vái Thái Linh một cái khiến cô giật mình. Thái Linh vươn tay muốn nâng họ lên liên bị Lạc Nhật ngăn lại.
"Để họ làm, đây là cách thể hiện lòng biết ơn của họ."
Thái Linh đành thu tay.
Ba giống cái lần lượt là Lạc Bình, Mộc Châu, Tư Tư lập lời thê.
Sau này dù có đi đâu, gặp được ai họ sẽ không bao giờ che giấu tên người thây đã dạy cho mình, nguyện nhận Thái Linh làm thây cho tới muôn đời.
Các thú nhân bộ lạc Nhật Điểu nhìn vê phía Thái Linh, trong ánh mắt tràn đầy sự biết ơn và kính trọng.
Còn Bảo Long hắn cực kỳ tự hào, bởi bản thân đã mang về cho bộ lạc một thú nhân tài giỏi, thông minh và cực kỳ bao dung.
Thú nhân Vương đứng từ xa chứng kiến cảnh này, trong mắt đầy vẻ ước ao, nhưng hắn biết Thái Linh không thể truyền nghề cho bất kỳ ai trong hai người họ, bởi kể từ lúc bị đuổi khỏi bộ lạc họ đã trở thành những thú nhân bơ vơ không còn nơi để vê, dù sau này bệnh tật có được chữa khỏi cũng khó lòng quay lại như xưa.
Vương chỉ đành im lặng chăm sóc bạn đời của mình. Triều sau khi hết đau thì thiếp đi, sắc mặt tái nhợt.
Vương để bạn đời lại, nhanh chóng đi săn. Hắn đang ở ké chỗ của Nhật Điểu, chẳng làm gì được cho họ, cũng không muốn để các thú nhân Nhật Điều lo luôn phần thức ăn của hai người.
Vì thời gian cấp bách Thái Linh tiến hành dạy các giống cái ngay khi nhận họ làm học trò, kiến thức đầu tiên, là nhận biết các loại thảo dược mà cô biết, công dụng và cách dùng.
Ba ngày sau đó, cô vừa kiểm tra tình hình Triều vừa mang các giống cái vào núi tìm thảo dược, gặp cây nào chỉ cây đó, hướng dẫn họ cách dùng và cách phối hợp các loại thảo dược với nhau. Cũng không quên chỉ họ cách sơ cứu các vết thương.
"Không có vết thương ngoài da nào là không thể trị, nhưng hiện tại có một số căn bệnh bên trong rất khó chẩn đoán, cân phải học cách quan sát mới có thể chẩn đoán được."
Cô không xuất thân từ trường y học, nên không biết bắt mạch, cũng chẳng biết chẩn đoán như nào cho chính xác, Thái Linh chỉ có thể tổng hợp kinh nghiệm trong quá trình áp dụng dị năng của mình mà dạy họ.
Nhưng cô không biết rằng, những kiến thức cô chỉ dạy như thể một thứ gì đó rất to lớn, ba giống cái chuyên chú học đến độ cả ngày đều lẩm nhẩm không dám lơ là.
Ba ngày trôi qua nhanh, Thái Linh dặn dò ba giống cái quan sát tình hình của Triều, rồi đi cùng Lạc Nhật tiến về phía rừng chất.
Cùng lúc này Ưng Phan đã ra khỏi rừng, bắt đầu rong ruổi theo đường bờ biển tiến về phía Thái Linh.
Lần đầu trực tiếp nhìn Thái Linh phi nước đại băng qua các chướng ngại vật trên đường đi, Lạc Nhật ngắm say mê không rời mắt.
Thái Linh đẹp một cách lạ lùng, mái tóc dài bay theo gió, vó ngựa phi nhanh, nhìn cô mạnh mẽ không kém gì một thú nhân.
Ưng Phan bay từ xa, bất ngờ nhìn thấy có bóng dáng thú nhân, hắn vội báo cho mọi người.
Lúc này Lạc Nhật cũng nhìn thấy phía trước xuất hiện một số thú nhân lạ, hình dáng kia hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Lạc Nhật từ từ hạ cánh xuống, cảnh báo cho Thái Linh.
Thái Linh nghe Lạc Nhật nói, có hơn lo lắng, cô giảm tốc độ, châm châm tiến vê phía trước. Nhóm thú nhân kia chắc chắn đã nhìn thấy bọn họ, có trốn đi cũng vô dụng.
"Cô ở đây đi, tôi bay lên phía trước xem là thú nhân thuộc tộc nào."
Thái Linh gật đầu.
Lạc Nhật bay lên cao, tiến vê phía nhóm Ưng Phan.
Tảo nhận ra hình dạng thú nhân của lạc Nhật, nói cho Ưng Phan biết: "Đó là thú nhân thuộc tộc Nhật Điểu."
Ưng Phan gật đầu, bình tĩnh đón tiếp thú nhân đang tới.
Hai bên gặp nhau, Lạc Nhật nhíu mày nhìn thú nhân lạc loài ngồi trên lưng thú nhân lạ, lớn tiếng: "Mấy người là thú nhân tộc nào?”
Ưng Phan đáp: “Chúng tôi là thú nhân Tà thân, đang đi tìm đồng tộc của mình."
Nghe thấy cái tên này, đồng tử Lạc Nhật mở to, điều hắn lo lắng cuối cùng đã tới, hắn phải trả Thái Linh vê cho tộc của cô, Lạc Nhật không muốn, hắn mím môi không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn xuống mặt đất.
Ưng Phan rất giỏi quan sát sắc mặt kẻ khác, dù bọn họ có ở trong hình thú hắn vẫn có thể nhìn ra điều khác thường. Ngay khi Lạc Nhật nhìn xuống mặt đất, Ưng Phan cũng bị thu hút nhìn theo.
Hắn trông thấy giống cái ngồi trên lưng một loài thú lạ, đang từ từ bước đi, cô ngửa đầu nhìn lên trời.
Đó chính là người mà hắn đang tìm - Thái Linh.
Khi này ở dưới đất Thái Linh cũng nhận ra hình thú của Ưng Phan, cô vui mừng gào lớn: "Ưng Phan, là tôi, tôi Thái Linh đây, tôi ở đây!"
Cô hét rất lớn, như muốn bể cổ họng. Cô vui tới mức muốn nhảy lên đó ôm lấy cổ con sói bay kia. Tà Khuyết gào lớn không kém cô. Anh Ưng Phan, anh Bạch, anh Kim bọn em ở đây, ở đây này!"
Ưng Phan chẳng còn tâm trí nào quan tâm đến thú nhân trước mặt, hắn hạ cánh xuống.
Thái Linh và Tà Khuyết cũng vội vàng nhảy xuống khỏi lưng Bái Xẻo. Ngay khi Ưng Phan hóa về hình người, Thái Linh không kìm nổi, kích động lao về phía hắn. Ưng Phan giang rộng tay đón được cô, ôm thật chặt, khàn giọng nói:
"Tốt quá rồi, cuối cùng cũng tìm được emil"
Chương 112: Gặp lại
Ba giống cái được dẫn đến trước mặt Thái Linh, cả ba nghiêm túc nhìn cô, cố gắng ưỡn cao ngực thể hiện cho cô thấy sự quyết tâm của họ.
Thái Linh ngạc nhiên nhìn về phía Lạc Bình, cô gái này hình như không có thiện cảm với cô lắm, sao bây giờ lại có mặt trong nhóm này.
Thấy cô nhìn mình, Lạc Bình vội lên tiếng: "Thái độ khi trước của tôi là không đúng, tôi thành thật xin lỗi."
Nói rồi Lạc Bình cúi người thật sâu.
Thái Linh quá bất ngờ, Lạc Bình trông còn khá nhỏ tuổi, tâm mười bốn mười lăm, với tuổi này vẫn chưa học được cách che giấu cảm xúc, yêu ghét rõ ràng, còn có lòng tự ái khá cao, vậy mà giờ đây Lạc Bình có thể đến, muốn theo cô học, còn tỏ thái độ xin lỗi đây chân thành. Giống cái này khiến cô phải nhìn với ánh mắt khác.
Thay vì giận dỗi Thái Linh rất vui, cô cười tươi nói: "Tốt lắm, vì có ba người nên tôi sẽ ra một đề kiểm tra, ai hoàn thành nhanh nhất và tốt nhất tôi sẽ chọn người đó."
Đê mà cô ra chính là cách làm xà bông.Xà bông có rất nhiều tác dụng, nó có thể làm trắng da, xóa mờ các vết thâm sẹo để lại sau khi bị thương. Dùng một thời gian dài cơ thể sẽ trở nên rất sạch sẽ, phòng được các bệnh về da, nên đây cũng là một trong những phương thuốc quý, nên tôi mong mọi người hãy làm thật cẩn thận và đảm bảo chất lượng."
Dứt câu các giống cái liền đi vào rừng tìm kiếm nguyên liệu, làm theo cách Thái Linh chỉ.
Buổi chiều ba giống cái mang về thành phẩm, mỗi người hai viên xà bông màu tím đen và màu đỏ. Màu sắc và hình sáng bên ngoài không tệ, Thái Linh cần thận xoa lên da mình để kiểm tra, đối với người từng dùng loại xà bông này nhiều lần, cô có thể phân biệt được giống cái nào giã nhuyễn các nguyên liệu, giống cái nào làm đúng các quy trình.
Bất ngờ cả ba giống cái đều làm ra thành phẩm rất tốt, cô có thể cảm nhận được khát khao muốn học hỏi của họ, Thái Linh cũng không nhẫn tâm bỏ lỡ các hạt giống tốt thế này.
Cô nhìn ba giống cái đang hồi hộp nhìn mình, đưa ra quyết định: "Tôi sẽ nhận cả ba người, nhưng cả ba phải xem tôi là thầy, sau này có ai hỏi y thuật ba người được ai truyền dạy phải nói là do Thái Linh thuộc bộ lạc Tà thân dạy ra, được không?”
Ba giống cái nhìn nhau cười tươi, rồi vội vàng quỳ xuống, vái Thái Linh một cái khiến cô giật mình. Thái Linh vươn tay muốn nâng họ lên liên bị Lạc Nhật ngăn lại.
"Để họ làm, đây là cách thể hiện lòng biết ơn của họ."
Thái Linh đành thu tay.
Ba giống cái lần lượt là Lạc Bình, Mộc Châu, Tư Tư lập lời thê.
Sau này dù có đi đâu, gặp được ai họ sẽ không bao giờ che giấu tên người thây đã dạy cho mình, nguyện nhận Thái Linh làm thây cho tới muôn đời.
Các thú nhân bộ lạc Nhật Điểu nhìn vê phía Thái Linh, trong ánh mắt tràn đầy sự biết ơn và kính trọng.
Còn Bảo Long hắn cực kỳ tự hào, bởi bản thân đã mang về cho bộ lạc một thú nhân tài giỏi, thông minh và cực kỳ bao dung.
Thú nhân Vương đứng từ xa chứng kiến cảnh này, trong mắt đầy vẻ ước ao, nhưng hắn biết Thái Linh không thể truyền nghề cho bất kỳ ai trong hai người họ, bởi kể từ lúc bị đuổi khỏi bộ lạc họ đã trở thành những thú nhân bơ vơ không còn nơi để vê, dù sau này bệnh tật có được chữa khỏi cũng khó lòng quay lại như xưa.
Vương chỉ đành im lặng chăm sóc bạn đời của mình. Triều sau khi hết đau thì thiếp đi, sắc mặt tái nhợt.
Vương để bạn đời lại, nhanh chóng đi săn. Hắn đang ở ké chỗ của Nhật Điểu, chẳng làm gì được cho họ, cũng không muốn để các thú nhân Nhật Điều lo luôn phần thức ăn của hai người.
Vì thời gian cấp bách Thái Linh tiến hành dạy các giống cái ngay khi nhận họ làm học trò, kiến thức đầu tiên, là nhận biết các loại thảo dược mà cô biết, công dụng và cách dùng.
Ba ngày sau đó, cô vừa kiểm tra tình hình Triều vừa mang các giống cái vào núi tìm thảo dược, gặp cây nào chỉ cây đó, hướng dẫn họ cách dùng và cách phối hợp các loại thảo dược với nhau. Cũng không quên chỉ họ cách sơ cứu các vết thương.
"Không có vết thương ngoài da nào là không thể trị, nhưng hiện tại có một số căn bệnh bên trong rất khó chẩn đoán, cân phải học cách quan sát mới có thể chẩn đoán được."
Cô không xuất thân từ trường y học, nên không biết bắt mạch, cũng chẳng biết chẩn đoán như nào cho chính xác, Thái Linh chỉ có thể tổng hợp kinh nghiệm trong quá trình áp dụng dị năng của mình mà dạy họ.
Nhưng cô không biết rằng, những kiến thức cô chỉ dạy như thể một thứ gì đó rất to lớn, ba giống cái chuyên chú học đến độ cả ngày đều lẩm nhẩm không dám lơ là.
Ba ngày trôi qua nhanh, Thái Linh dặn dò ba giống cái quan sát tình hình của Triều, rồi đi cùng Lạc Nhật tiến về phía rừng chất.
Cùng lúc này Ưng Phan đã ra khỏi rừng, bắt đầu rong ruổi theo đường bờ biển tiến về phía Thái Linh.
Lần đầu trực tiếp nhìn Thái Linh phi nước đại băng qua các chướng ngại vật trên đường đi, Lạc Nhật ngắm say mê không rời mắt.
Thái Linh đẹp một cách lạ lùng, mái tóc dài bay theo gió, vó ngựa phi nhanh, nhìn cô mạnh mẽ không kém gì một thú nhân.
Ưng Phan bay từ xa, bất ngờ nhìn thấy có bóng dáng thú nhân, hắn vội báo cho mọi người.
Lúc này Lạc Nhật cũng nhìn thấy phía trước xuất hiện một số thú nhân lạ, hình dáng kia hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Lạc Nhật từ từ hạ cánh xuống, cảnh báo cho Thái Linh.
Thái Linh nghe Lạc Nhật nói, có hơn lo lắng, cô giảm tốc độ, châm châm tiến vê phía trước. Nhóm thú nhân kia chắc chắn đã nhìn thấy bọn họ, có trốn đi cũng vô dụng.
"Cô ở đây đi, tôi bay lên phía trước xem là thú nhân thuộc tộc nào."
Thái Linh gật đầu.
Lạc Nhật bay lên cao, tiến vê phía nhóm Ưng Phan.
Tảo nhận ra hình dạng thú nhân của lạc Nhật, nói cho Ưng Phan biết: "Đó là thú nhân thuộc tộc Nhật Điểu."
Ưng Phan gật đầu, bình tĩnh đón tiếp thú nhân đang tới.
Hai bên gặp nhau, Lạc Nhật nhíu mày nhìn thú nhân lạc loài ngồi trên lưng thú nhân lạ, lớn tiếng: "Mấy người là thú nhân tộc nào?”
Ưng Phan đáp: “Chúng tôi là thú nhân Tà thân, đang đi tìm đồng tộc của mình."
Nghe thấy cái tên này, đồng tử Lạc Nhật mở to, điều hắn lo lắng cuối cùng đã tới, hắn phải trả Thái Linh vê cho tộc của cô, Lạc Nhật không muốn, hắn mím môi không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn xuống mặt đất.
Ưng Phan rất giỏi quan sát sắc mặt kẻ khác, dù bọn họ có ở trong hình thú hắn vẫn có thể nhìn ra điều khác thường. Ngay khi Lạc Nhật nhìn xuống mặt đất, Ưng Phan cũng bị thu hút nhìn theo.
Hắn trông thấy giống cái ngồi trên lưng một loài thú lạ, đang từ từ bước đi, cô ngửa đầu nhìn lên trời.
Đó chính là người mà hắn đang tìm - Thái Linh.
Khi này ở dưới đất Thái Linh cũng nhận ra hình thú của Ưng Phan, cô vui mừng gào lớn: "Ưng Phan, là tôi, tôi Thái Linh đây, tôi ở đây!"
Cô hét rất lớn, như muốn bể cổ họng. Cô vui tới mức muốn nhảy lên đó ôm lấy cổ con sói bay kia. Tà Khuyết gào lớn không kém cô. Anh Ưng Phan, anh Bạch, anh Kim bọn em ở đây, ở đây này!"
Ưng Phan chẳng còn tâm trí nào quan tâm đến thú nhân trước mặt, hắn hạ cánh xuống.
Thái Linh và Tà Khuyết cũng vội vàng nhảy xuống khỏi lưng Bái Xẻo. Ngay khi Ưng Phan hóa về hình người, Thái Linh không kìm nổi, kích động lao về phía hắn. Ưng Phan giang rộng tay đón được cô, ôm thật chặt, khàn giọng nói:
"Tốt quá rồi, cuối cùng cũng tìm được emil"
Bạn cần đăng nhập để bình luận