Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 141: Nói ra sư thât

Chương 141: Nói ra sư thâtChương 141: Nói ra sư thât
Chương 141: Nói ra sự thật
Rào rào.
Mưa rơi trên mái nhà tạo ra âm thanh, nhóm thú nhân già nhìn ra ngoài thông qua ô cửa chính mở toang. Mưa năm nay rất lớn, nếu vẫn còn sống trong bộ lạc Kê Điểu giờ phút này họ chắc chắn đang sửa lêu đất, tránh không cho nước mưa rửa trôi lớp đất khô bên trên.
Nhưng ở đây, trong công trình nhà ở của thú nhân Tà thân các thú nhân già không cần phải lo lắng gì hết.
Buổi sáng thức dậy tranh thủ vào bếp nấu chút đồ ăn, rôi cùng nhau ngồi uống trà nóng ngắm mưa rơi bên ngoài hiên nhà.
Bên trong khô ráo thoáng mát, có đôi cửa sổ được xây hướng không bị gió thổi vào có thể mở để đón ánh sáng, nhiều góc tối thì đã có đáng lửa chiếu sáng.
Đây là cuộc sống mà họ chưa bao giờ nghĩ tới kể cả trong mơ.
Tám thú nhân với tám tâm trạng khác nhau, yên lặng nhìn ra bên ngoài, lát sau ngoài trời có một thú nhân bay tới, hạ cánh xuống dưới mái hiên hóa về hình người, đó là Vương, toàn thân ướt nhẹp, hắn đứng bên ngoài tay câm một bọc đồ lớn hỏi với vào trong: "Các ông ăn sáng chưa?”
Một thú nhân già chạy ra đáp: "Chúng tôi ăn rồi, trời mưa sao cậu lại chạy tới đây?”
Vương cười đưa cho ông bọc da thú: "Mấy giống cái trong bộ lạc sợ các ông đêm không đủ chăn đắp nên gửi cái này tới."
Thú nhân già nhìn bọc đồ tay run run nhận lấy, sống mũi ông cay cay: "Tại sao lại đưa cho chúng tôi chứ, chúng tôi nào phải thú nhân trong bộ lạc." Vương cười đáp: "Trời mưa ban ngày không sao, ban đêm có hơi lạnh, mấy giống cái sợ các ông bị lạnh nên đem qua cho đó ạ."
Các thú nhân già phía trong nghe được, nhìn nhau xấu hổ vô cùng. Nhớ lại cái thời mới tới họ chê bai khinh thường Tà thân bao nhiêu, giờ chỉ ước gì thời gian có thể quay ngược lại để đổi những lời nói khi trước.
Thú nhân già cầm bọc da thú đứng đối diện Vương nói với hắn: "Chuyển lời cảm ơn của chúng tôi tới họ, bảo họ nếu cần mấy ông già này giúp gì cứ qua tìm đừng ngại.
Vương nhận lời rồi hóa hình bay đi, tốc độ rất nhanh, hắn chỉ muốn về nhà, chui vào phòng ngồi cùng vợ mình, hai vợ chồng nhâm nhi ly trà nóng trải qua hết ngày mưa.
Cuộc sống bây giờ của hắn như thể thần tiên, không cần phải lo lắng điều gì, gân nhà có trại chăn nuôi bên trong đầy thú nhỏ do Nhật Điểu gửi qua trả công xây nhà, muốn làm thịt chỉ cần giết một con là đủ ăn, trong nhà có bồn chứa thóc cùng những loại thức ăn cần thiết, giờ chẳng cần lo đói, lo mưa, lo rét buốt chỉ việc sống vui qua ngày.
Hắn hạ cánh xuống, bên trong Triều liên mang ra khăn vải khô cho hắn lau người, miệng không ngừng thúc giục hắn mau thay đồ kẻo bị cảm.
Cuộc sống của hắn bây giờ chỉ có thể nói là tuyệt vời, quá tuyệt vời!
Không riêng gì nhóm thú nhân già, Vương và Triêu mà tất cả các thú nhân được ở trong nhà đều có cảm giác này, họ nhìn trời, ngắm những hạt mưa rơi, bên cạnh ly trà nóng, cửa sổ phòng mở ra khe nhỏ đón ánh sáng tự nhiên.
Chưa bao giờ họ thích mùa mưa đến vậy, mùa mưa khiến các thú nhân có cảm giác mình bỗng trở nên vượt trội, trở nên được thần ưu ái. Một vài thú nhân nhìn ra tượng tà thân núi, đang đội mưa đứng sừng sững, dù trời không nắng nhưng ánh vàng phát ra từ tượng thần vẫn không vơi chút nào.
"Trời mưa hay nắng Tà thân núi cũng đang bảo vệ chúng ta."
Họ thổn thức.
"Đúng vậy, không có ngài ấy làm gì có bộ lạc Tà thân chúng ta hôm nay."
Đang lúc các thú nhân thơ thẩn, thì cũng không ít thú nhân đang bận rộn học chữ, may quân áo.
Trong phòng khách Ứng Phan đang cố gắng đọc hết đoạn văn dài do Thái Linh viết. Cô vẫn chưa viết về chuyện của mình, chỉ bắt đầu từ những câu chuyện đơn giản nhất.
Câu chuyện mà cô viết cho Ưng Phan là sự phát triển của thế giới, cô nói về con người thời tiên sử giống như bọn họ, rồi sau đó phát triển đến các thời kỳ cao hơn, cuối cùng đến thời hiện đại với những thiết bị công nghệ cao cấp.
Có nhiều từ Ưng Phan vẫn chưa hiểu hết, nhưng không ngăn cản được việc đọc của hắn, sau khi đọc xong hắn kéo Thái Linh lại hỏi.
Nghe Thái Linh nói Ưng Phan trâm ngâm, thế giới mà bạn đời miêu tả quá chân thật sống động, hắn có cảm giác như cô đã đi tới và sinh sống ở đó. Đột nhiên Ưng Phan sợ hãi, hắn sợ một ngày nào đó cô sẽ biến mất, nên ôm Thái Linh rất chặt, hôn vào cổ cô, không ngừng cầu một đêm mặn nồng.
Thái Linh hiểu bạn đời muốn gì nhưng cô không thể cho hắn, chỉ đành đáp lại nụ hôn nóng bỏng, không ngừng vuốt ve cơ thể an ủi hắn.
Lát sau khi hai người kết thúc nụ hồn, Ưng Phan cụm trán vào trán cô nói: "Mùa mưa rất thích hợp để mang thai đấy." Thái Linh đỏ mặt, cô đương nhiên muốn có một gia đình hoàn chỉnh, nhưng cơ thể này. Thái Linh mím môi, cô biết mình chẳng thể giấu lâu hơn được nữa, nên nói nhỏ với hắn: "Chờ em một chút, em có thứ này muốn cho anh xem."
Nói rồi cô lấy tấm da thú màu trắng cùng hòn than nhỏ, viết lên. Cô cẩn thận viết từng chữ một lo lắng Thái Linh Miêu Điểu biết sẽ ngăn cản, thật may khi cô viết xong mọi thứ đều suôn Sẻ.
Cô nhìn Ưng Phan hơi lưỡng lự giây lát, sau đó vẫn đưa tấm da thú cho hắn, còn nói: Những gì em ghi trong đây đều là sự thật, em có lý do nên không thể trực tiếp nói với anh được."
Ưng Phan thấy lạ, cầm lần tờ giấy, chăm chú đọc những từ ghi trên đó.
[Ưng Phan em phải nói với anh chuyện này, em không phải là Thái Linh Miêu Điểu, thật ra thân xác này là của Thái Linh Miêu Điểu, còn linh hồn bên trong không phải.
Em đến từ một thế giới khác, ở nơi đó có quá trình phát triển như em vừa nói với anh, nhưng đến lúc em lớn lên thì tận thế ập tới, con người tàn sát lẫn nhau, em đã chết trong miệng những con người bị biến dị, sau khi mở mắt ra em phát hiện mình đã xuyên tới nơi này, trong cơ thể Thái Linh Miêu Điểu.
Em cứ tưởng Thái Linh Miêu Điểu đã chết, nhưng vào ngày chúng ta thành hôn, đúng nghi thức trao nhẫn cưới em đã mất ý thức, lúc tỉnh dậy thì đang ở trong phòng. Anh còn nhớ khi ấy em đã nói những lời rất kỳ lạ không, còn anh thì nói em không ngất đi vậy thì người trao nhãn với anh không phải là em mà là Thái Linh Miêu Điểu, kẻ em tưởng đã chết nhưng vẫn còn ẩn nấp đâu đó trong cơ thể em, chờ một ngày sẽ xuất hiện và chiếm lại thân xác này.
Nên Ưng Phan em rất sợ đến một ngày nào đó người bên cạnh anh không phải là em, và lúc ấy khi mở mắt ra em đã không còn nhìn thấy anh nữa.
Em không muốn sinh con hay quan hệ với anh ngay bây giờ, vì em sợ lúc chúng ta âu yếm cô ta sẽ nhảy ra chiếm lấy cơ thể này, khi ấy người mà anh xem là bạn đời không phải em mà là cô ta.
Em không chịu được!
Ưng Phan anh sợ em không? Em là một kẻ đến từ dị giới chẳng phải Thái Linh như anh biết, những gì em nói là do nhìn thấy dự kiến nhưng thật ra là kiến thức ở thế giới cũ của em, anh có trách em không?]
Ưng Phan ngước lên nhìn cô, tay siết chặt tấm da thú đầy chữ viết trên tay, ánh mắt nhìn Thái Linh đây hoảng sợ.
Khi nhìn thấy ánh mắt đó lòng Thái Linh như rơi vào hâm băng. Ưng Phan thú nhân cô yêu thương không lẽ sợ hãi cô là một linh hồn đến từ dị thế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận