Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 181: Ưng Phan thay đổi
Chương 181: Ưng Phan thay đổiChương 181: Ưng Phan thay đổi
Chương 181: Ưng Phan thay đổi
Bà Bà cố gắng tỏ ra bình thường như không có chuyện gì, nhìn vê phía Mật Tâm hỏi: "Cô ta là ai?"
Thái Linh không hề để Bà Bà vào mắt, khi nghe nhắc tới Mật Tâm liền khoe khoang: "Hồi còn sống trong bộ lạc Miêu Điểu cô ta là bạn của cháu, bây giờ đến đây xin lỗi cháu, cháu tha thứ và muốn nhận cô ta làm người hâu."
Bà Bà nhíu mày: "Vậy cháu tính để cô ta ở đâu?"
Thái Linh trâm tư một lát rồi nói: "Chắc là để cô ta sống ở đây luôn, người hâu thì lúc nào cũng phải đi theo chủ nhân đúng không ạ?”
Bà Bà quan sát Mật Tâm, khuôn mặt bị hủy hoại nặng nề, nhưng chỉ cần dùng xà bông của bộ lạc Tà thần có thể chữa khỏi, một cách tay bị chặt đứt. Vẻ bê ngoài không ưa nhìn lắm, tính cách thì có vẻ âm trầm.
Bà không thích Mật Tâm, nhưng cũng không ngăn cản Thái Linh đến gần cô ta, vì dù có muốn thì cũng không được, bởi bây giờ bà có nói gì Thái Linh cũng không nghe.
Thấy Bà Bà cứ nhìn Mật Tâm mãi, Thái Linh sợ bà đưa ra ý kiến phá hỏng chuyện của mình bèn hỏi: "Bà qua đây chỉ để nhìn Mật Tâm thôi sao?"
Bà Bà gật đầu: '"Ừ, trước kia ta nghe cháu nói không thích người của tộc cũ, hôm nay cháu thu nhận một người nên muốn qua xem thử."
Thái Linh gượng cười: "Mật Tâm khi trước là bạn của cháu, dù không thích người trong tộc nữa nhưng cháu vẫn không nhẫn tâm từ chối yêu cầu của Mật Tâm.
Mật Tâm giật mình nhìn Thái Linh ấp úng nói: "Tớ chỉ xin lỗi, chứ không yêu cầu-"
Thái Linh cắt ngang lời cô ta: "Cậu mà không yêu cầu thì sao tớ dám đưa cậu về đây. Nếu cậu không muốn có thể rời đi."
Mật Tâm nào dám nói muốn hay không, chỉ đành cúi mặt, im lặng không nói nữa.
Bà Bà nhân cơ hội nhắc nhở Thái Linh: "Bạn bè cũng không hẳn là tốt hoàn toàn, cháu cẩn thận bà thấy cô ta không ổn lắm."
Mật Tâm trừng mắt nhìn bà.
Thái Linh không quan tâm cười cho qua: "Không có chuyện gì đâu bà đừng lo, hơn nữa ở đây có Ưng Phan, cô ta không dám làm gì đâu."
Bà Bà chỉ sợ thân xác Thái Linh gặp chuyện, việc của bà bây giờ chính là bảo vệ thân thể này toàn vẹn, chờ Thái Linh chân chính trở về.
Nhắc nhở xong không còn biết nói gì nữa, Bà Bà chào tạm biệt đi ra ngoài. Lúc ra tới cổng bất ngờ gặp được Ưng Phan.
"Cháu về rồi."
Ưng Phan nhìn bà, hỏi: "Bà tới đây xác nhận xem cô ta là ai sao?”
Bà Bà gật đầu: "Chỉ muốn nhìn một chút, hy vọng cháu đoán sai, nhưng không ngờ...'
Bà Bà thở dài.
Ưng Phan cũng hy vọng mình đoán sai, đáng tiếc sự thật bày ra trước mắt dù không muốn tin cũng phải tin.
"À đúng rồi, bà đã nhận được một thị kiến, muốn cứu Thái Linh chúng ta cần phải làm một việc."
Hai mắt Ưng Phan sáng lên.
Bà Bà nhìn vào trong nhà cảm thấy nói chuyện ở đây không an toàn, liền mang theo Ưng Phan đi về nhà mình. ...
Sau khi Bà Bà đi, Thái Linh thở phào tiếp tục chọn quần áo.
Mật Tâm khi này mới lên tiếng hỏi: "Cậu cho tớ ở lại đây thật ư?"
Thái Linh quay qua nhìn cô ta cao ngạo nói: "Ừ, căn nhà này là nơi tốt nhất bộ lạc, được ở đây là vinh hạnh lớn lắm đó."
Thái Linh buông quần áo trên tay xuống vuốt ve nệm giường màu trắng.
Thái Linh dị giới rất thích dùng ga giường màu trắng, chăn cũng màu trắng, dù nó nhanh bẩn nhưng chỉ cần siêng giặt thì dùng rất ổn.
Thái Linh thích thú nói với Mật Tâm: "Đây là giường của tớ và tộc trưởng Tà thân Ưng Phan, mỗi đêm ngủ trên đây đắp chăn ấm rất thích, cậu có muốn một cái giường như này không?”
Mật Tâm thích mọi thứ trong căn phòng này, giờ nghe Thái Linh nói vậy cô ta tưởng Thái Linh cũng sẽ cho mình một căn phòng thế này, hai mắt sáng lên hưng phấn nói: "Cậu sẽ cho tớ ở trong một căn phòng như này sao?”
Thái Linh đứng lên, đi tới vung tay tát vào mặt Mật Tâm.
Cô ta đang cười liên ăn một cái tát muốn lệch hàm, bàng hoàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thái Linh xoa tay nói: "Cậu chỉ là kẻ hâu, kẻ hầu thì nên nằm trên mặt đất mà ngủ lấy đây ra tư cách ngủ trên giường. Giường chỉ dành cho những thú nhân cao quý, còn như chiếc giường và mọi thứ trong căn phòng này thì chỉ có thể dành cho bạn đời của tộc trưởng Tà thần thôi, cậu muốn có trừ khi trở thành vợ của một tộc trưởng. Ha ha."
Sắc mặt Mật Tâm tái đi vì tức, nghiến răng cắn môi tới bật máu mà không hay, cơ thể vì cố kìm nén tức giận mà run lên, đôi mắt nhìn về phía Thái Linh đầy ắp hận thù.
Ưng Phan bước vào, Thái Linh thấy hắn giật mình hoảng hốt thu lại nụ cười, sắc mặt điều chỉnh nhanh chóng.
"Anh về rồi!" Cô ta đi nhanh tới chỗ Ưng Phan.
Ưng Phan liếc mắt đánh giá toàn thân cô ta, sau đó cầm cánh tay vừa đánh người lên nhìn xem, lòng bàn tay có hơi đỏ, khi này Ưng Phan mới yên tâm buông ra, đi đến chỗ Mật Tâm.
Mật Tâm lo sợ lùi lại, lắp bắp xin tha.
Ưng Phan chạm vào má bị đánh của cô ta nhíu mày hỏi: "Có đau không?"
Lời này của hắn khiến Thái Linh và cả Mật Tâm giật mình.
Chương 181: Ưng Phan thay đổi
Bà Bà cố gắng tỏ ra bình thường như không có chuyện gì, nhìn vê phía Mật Tâm hỏi: "Cô ta là ai?"
Thái Linh không hề để Bà Bà vào mắt, khi nghe nhắc tới Mật Tâm liền khoe khoang: "Hồi còn sống trong bộ lạc Miêu Điểu cô ta là bạn của cháu, bây giờ đến đây xin lỗi cháu, cháu tha thứ và muốn nhận cô ta làm người hâu."
Bà Bà nhíu mày: "Vậy cháu tính để cô ta ở đâu?"
Thái Linh trâm tư một lát rồi nói: "Chắc là để cô ta sống ở đây luôn, người hâu thì lúc nào cũng phải đi theo chủ nhân đúng không ạ?”
Bà Bà quan sát Mật Tâm, khuôn mặt bị hủy hoại nặng nề, nhưng chỉ cần dùng xà bông của bộ lạc Tà thần có thể chữa khỏi, một cách tay bị chặt đứt. Vẻ bê ngoài không ưa nhìn lắm, tính cách thì có vẻ âm trầm.
Bà không thích Mật Tâm, nhưng cũng không ngăn cản Thái Linh đến gần cô ta, vì dù có muốn thì cũng không được, bởi bây giờ bà có nói gì Thái Linh cũng không nghe.
Thấy Bà Bà cứ nhìn Mật Tâm mãi, Thái Linh sợ bà đưa ra ý kiến phá hỏng chuyện của mình bèn hỏi: "Bà qua đây chỉ để nhìn Mật Tâm thôi sao?"
Bà Bà gật đầu: '"Ừ, trước kia ta nghe cháu nói không thích người của tộc cũ, hôm nay cháu thu nhận một người nên muốn qua xem thử."
Thái Linh gượng cười: "Mật Tâm khi trước là bạn của cháu, dù không thích người trong tộc nữa nhưng cháu vẫn không nhẫn tâm từ chối yêu cầu của Mật Tâm.
Mật Tâm giật mình nhìn Thái Linh ấp úng nói: "Tớ chỉ xin lỗi, chứ không yêu cầu-"
Thái Linh cắt ngang lời cô ta: "Cậu mà không yêu cầu thì sao tớ dám đưa cậu về đây. Nếu cậu không muốn có thể rời đi."
Mật Tâm nào dám nói muốn hay không, chỉ đành cúi mặt, im lặng không nói nữa.
Bà Bà nhân cơ hội nhắc nhở Thái Linh: "Bạn bè cũng không hẳn là tốt hoàn toàn, cháu cẩn thận bà thấy cô ta không ổn lắm."
Mật Tâm trừng mắt nhìn bà.
Thái Linh không quan tâm cười cho qua: "Không có chuyện gì đâu bà đừng lo, hơn nữa ở đây có Ưng Phan, cô ta không dám làm gì đâu."
Bà Bà chỉ sợ thân xác Thái Linh gặp chuyện, việc của bà bây giờ chính là bảo vệ thân thể này toàn vẹn, chờ Thái Linh chân chính trở về.
Nhắc nhở xong không còn biết nói gì nữa, Bà Bà chào tạm biệt đi ra ngoài. Lúc ra tới cổng bất ngờ gặp được Ưng Phan.
"Cháu về rồi."
Ưng Phan nhìn bà, hỏi: "Bà tới đây xác nhận xem cô ta là ai sao?”
Bà Bà gật đầu: "Chỉ muốn nhìn một chút, hy vọng cháu đoán sai, nhưng không ngờ...'
Bà Bà thở dài.
Ưng Phan cũng hy vọng mình đoán sai, đáng tiếc sự thật bày ra trước mắt dù không muốn tin cũng phải tin.
"À đúng rồi, bà đã nhận được một thị kiến, muốn cứu Thái Linh chúng ta cần phải làm một việc."
Hai mắt Ưng Phan sáng lên.
Bà Bà nhìn vào trong nhà cảm thấy nói chuyện ở đây không an toàn, liền mang theo Ưng Phan đi về nhà mình. ...
Sau khi Bà Bà đi, Thái Linh thở phào tiếp tục chọn quần áo.
Mật Tâm khi này mới lên tiếng hỏi: "Cậu cho tớ ở lại đây thật ư?"
Thái Linh quay qua nhìn cô ta cao ngạo nói: "Ừ, căn nhà này là nơi tốt nhất bộ lạc, được ở đây là vinh hạnh lớn lắm đó."
Thái Linh buông quần áo trên tay xuống vuốt ve nệm giường màu trắng.
Thái Linh dị giới rất thích dùng ga giường màu trắng, chăn cũng màu trắng, dù nó nhanh bẩn nhưng chỉ cần siêng giặt thì dùng rất ổn.
Thái Linh thích thú nói với Mật Tâm: "Đây là giường của tớ và tộc trưởng Tà thân Ưng Phan, mỗi đêm ngủ trên đây đắp chăn ấm rất thích, cậu có muốn một cái giường như này không?”
Mật Tâm thích mọi thứ trong căn phòng này, giờ nghe Thái Linh nói vậy cô ta tưởng Thái Linh cũng sẽ cho mình một căn phòng thế này, hai mắt sáng lên hưng phấn nói: "Cậu sẽ cho tớ ở trong một căn phòng như này sao?”
Thái Linh đứng lên, đi tới vung tay tát vào mặt Mật Tâm.
Cô ta đang cười liên ăn một cái tát muốn lệch hàm, bàng hoàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thái Linh xoa tay nói: "Cậu chỉ là kẻ hâu, kẻ hầu thì nên nằm trên mặt đất mà ngủ lấy đây ra tư cách ngủ trên giường. Giường chỉ dành cho những thú nhân cao quý, còn như chiếc giường và mọi thứ trong căn phòng này thì chỉ có thể dành cho bạn đời của tộc trưởng Tà thần thôi, cậu muốn có trừ khi trở thành vợ của một tộc trưởng. Ha ha."
Sắc mặt Mật Tâm tái đi vì tức, nghiến răng cắn môi tới bật máu mà không hay, cơ thể vì cố kìm nén tức giận mà run lên, đôi mắt nhìn về phía Thái Linh đầy ắp hận thù.
Ưng Phan bước vào, Thái Linh thấy hắn giật mình hoảng hốt thu lại nụ cười, sắc mặt điều chỉnh nhanh chóng.
"Anh về rồi!" Cô ta đi nhanh tới chỗ Ưng Phan.
Ưng Phan liếc mắt đánh giá toàn thân cô ta, sau đó cầm cánh tay vừa đánh người lên nhìn xem, lòng bàn tay có hơi đỏ, khi này Ưng Phan mới yên tâm buông ra, đi đến chỗ Mật Tâm.
Mật Tâm lo sợ lùi lại, lắp bắp xin tha.
Ưng Phan chạm vào má bị đánh của cô ta nhíu mày hỏi: "Có đau không?"
Lời này của hắn khiến Thái Linh và cả Mật Tâm giật mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận