Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 137: Tránh né

Chương 137: Tránh néChương 137: Tránh né
Chương 137: Tránh né
Triều muốn bản thân mình tự đi trên đôi chân lành lặn vào trong hang gặp mọi người, để họ có thể chứng kiến tài năng y thuật như thần của Thái Linh, nên đã bảo Vương hạ cánh cách vách núi một đoạn khá xa.
Vương và bạn đời bước vào hang động, nhưng bên trong không có ai, hai người nhìn nhau ánh mắt không giấu nổi hoang mang.
Triều run rẩy hỏi: "Không lẽ họ đã chết hết rồi?"
Vương không tin: 'Lúc chúng ta rời đi, các thú nhân bị bệnh về da vẫn còn thời gian, sao có thể chết hết được, có khi nào họ lén quay vê bộ lạc vì quá nhớ người thân không?”
Triều bừng tỉnh: "Có khả năng, chúng ta mau quay về bộ lạc thử xem."
Vương vội kéo bạn đời của mình lại: "Bộ đồ trên người chúng ta có nên cởi ra không?”
Lúc ở bộ lạc thú nhân Tà thân, nhóm giống cái rất quý Triều vì thế khi may đồ không giấu cô, còn kéo cô tham gia cùng họ, chia cho Triều một xấp vải để cô có thể may quần áo cho mình và bạn đời.
Bộ quần áo may từ vải trên cơ thể họ khác xa quân áo da thú, khoe khoang với vài thú nhân thì được, nhưng để cả bộ lạc thấy e là không hay.
Triêu quyết định: "Vậy chúng ta cởi ra đi, cất vào, chờ tới bộ lạc nếu có thể vào thì nói với tộc trưởng về Thái Linh và Tà thân cũng không muộn."
Hai người thay lại đồ da thú bình thường, nhanh chóng quay về bộ lạc, khi tới sát bên ngoài bộ lạc, cả hai bất ngờ gặp lại nhóm thú nhân từng bị bệnh về da trong vách đá, bây giờ bệnh của họ đã đỡ hơn, còn nhóm thú nhân già yếu thì vẫn vậy, yếu ớt ngồi một góc không được vào bộ lạc.
Vương nhìn thấy các thú nhân ấy, họ cũng nhìn thấy Vương và Triều.
Ngay khi nhìn thấy Triều đứng bằng hai chân, một thú nhân la toáng lên: "Chân của cô lành rôi?"
Triều gật đầu, cười tươi đang định nói về Thái Linh và cách chữa trị của cô, thì thú nhân kia đã lên tiếng:
"Cô may mắn quá, có thể gặp được ngài ấy!" Nói rôi thú nhân kia chạy lại muốn nắm tay cô.'Tôi nghe nói chỉ cần thú nhân nào chạm vào ngài ấy sẽ được thần chúc phúc, cô chắc chắn đã được thần chúc phúc, mau cho tôi nắm lấy tay cô một chút, để tôi cũng hưởng lây sự chúc phúc của thần!"
Triều khó hiểu, ngài nào, rõ ràng Thái Linh là dược sư. Triều mở miệng muốn nói, thú nhân ấy đã buông tay cô chạy vào bộ lạc hô lớn.
"Mọi người mau ra mà xem, bộ lạc chúng ta có một giống cái được y sư chữa bệnh cho, đó chính là Triều, cô ấy đi lại được như thú nhân bình thường rồi."
"Thật sao, cậu đừng lừa bọn tôi chỉ để vào bộ lạc sớm hơn. Dù thế nào cậu cũng đang bị bệnh vê da, phải chờ khỏe mới được về lại."
Các thú nhân trong bộ lạc nhao lên.
Thú nhân kia vội nói: “Tôi không lừa dối mọi người, không tin mọi người đi ra mà xem, Triêu đang ở ngoài, cô ấy đứng trên hai chân đấy."
Các thú nhân bán tín bán nghi vội ùa ra ngoài xem thử, vừa ra liền chứng kiến Triều đang đứng trên hai chân của mình, bên cạnh là Vương cũng đã trị hết bệnh ngoài da.
Họ nhao nhao vây quanh Triều, không chờ cô nói gì đã tự ý dệt một câu chuyện, mà đến chính chủ cũng không hiểu mô tê gì. "Trời ơi, chân Triều lành thật rôi nè, cô ấy đang đứng!"
"Quả như lời đồn, bữa trước có thú nhân đi chợ trao đổi về nói y sư ấy có thể chữa được vết thương gãy tay chân, tôi không tin giờ nhìn thấy Triều tôi tin rồi!"
"Ê cậu biết gì không, tôi nghe nói có thú nhân Nhật Điểu chất vấn y sư đó, nói ngài không chữa được chân đã bị gấy thành tật lâu năm. Giờ nhìn đi, chân Triều là gãy lâu năm còn cong vẹo xấu xí, nhưng ngài ấy vẫn chữa được đó thôi. Thú nhân Nhật Điểu kia thật là xấu tính.'
Nếu lúc này Lạc Nhật ở đây hắn sẽ biết lời nói của mình đã bị xuyên tạc, tam sao thất bảng truyền đi, cuối cùng tội lỗi lại đổ lên đầu tộc Nhật Điểu.
Triều khó chịu nhìn thú nhân trong tộc tự biên tự diễn, nói những lời rất kỳ lạ, không giống như họ đã biết về Thái Linh. Cuối cùng để có thể nói về ân nhân của mình, Triều la lớn: "Mọi người có thể nghe tôi nói không?"
Các thú nhân vây quanh cô bị hét bất ngờ, giật bắt người ngậm chặt miệng, nhưng chỉ thoáng qua chưa chờ Triều lên tiếng, họ đã chạm vào cô, người này tới người khác, như thể đang sờ một bức tượng đây ân phước, chỉ mong được hưởng ké khi chạm tay vào.
Triều rùng mình, cảm giác này khiến cô sợ hãi.
"Mọi người thôi đi, vết thương của tôi là do dược sư Tà thần cứu giúp." Triều gào lớn.
Ngay khi hai chữ 'Tà thân vang lên, toàn bộ thú nhân xung quanh đều đứng sững lại, biểu cảm trên mặt rất kỳ quái, lát sau mỗi người đều lấy tốc độ nhanh nhất lui ra ngoài như thể tránh ruồi bọ.
Triều kinh ngạc nhìn họ, không hiểu biểu cảm và hành động này là thế nào. "Mọi người... Cô lên tiếng.
Một giống cái hét lớn: "Câm miệng!"
Triều giật bắt, ngậm miệng nhìn cô ta.
Giống cái đó chỉ vào cô mắng: "Triều cô đừng nói bậy, trên đời này chỉ có y sư ở bộ lạc Hạc Điểu kia mới có thể chữa bệnh gãy tay gãy chân, cô sao lại nói vê Tà thân, cô có biết bọn họ là thứ gì không? Đó là những thú nhân ô uế, là tai họa, chính bọ họ đã khiến cho một vùng đất bị hủy diệt, nếu cô nói vết thương trên chân là do Tà thân chữa, thì chứng tỏ cô đã bị Tà thân nhập, không còn là thú nhân trong sạch, cô không thể bước vào bộ lạc."
"Đúng vậy, Triều cô mau nói thật đi, rốt cuộc là cô đã bị Tà thân nhập hay chưa?"
Triều thấy bọn họ xúc phạm đến Tà thần liền không vui, cô quát: "Mọi người nói bậy gì đó, mọi người đã gặp thú nhân Tà thân chưa, đã nói chuyện và tiếp xúc với họ chưa? Nếu chưa thì không được nói họ như thế, họ không phải là thú nhân ô uết"
Hai mắt Triêu ửng đỏ, cô không cho phép thú nhân nào nói xấu bạn bè của cô, nếu các thú nhân Tà thần ô uế, vậy là họ là gì, hơn nữa cô không tin những thú nhân hiền lành, thông minh tốt bụng như vậy lại có thể hủy diệt cả một vùng đất rộng lớn.
Vương cũng không tin, hắn lớn tiếng chất vấn lại: "Mọi người nghe ai nói bậy vê thú nhân Tà thân vậy? Họ không như mọi người nghĩ đâu.'
"Chết thật rồi!"
Các thú nhân thay vì trả lời câu hỏi của Vương, lại quay qua bàn tán với nhau."Vương và Triều chắc chắn đã bị Tà thần mua chuộc, chúng ta không thể chứa họ."
Các thú nhân vội vàng nắm tay nhau, lôi kéo chạy vê phía bộ lạc, như thể đang chạy trốn thứ nguy hiểm.
Vương và Triều choáng váng, hai người rõ ràng chỉ muốn nghe lời giải thích nhưng lại gặp phải chuyện như này.
Đang lúc Vương tính gọi người lại nói cho rõ, thì một thú nhân trẻ đang bị nhiễm bệnh ngoài da trước kia từng là bạn thân của hắn lên tiếng.
"Vương cậu thật sự giao du với thú nhân Tà thần ư? Có phải hai thú nhân cậu mang về hôm trước là thú nhân Tà thân không?"
Vương nhìn hắn, hỏi: "Rốt cuộc mọi người nghe những lời nói như thế từ miệng ai?"
Chuyện Lạc Nhật và thú nhân Mã Điểu đến thông báo cho Ưng Phan về Vi, hai người vẫn không biết, nên bây giờ mới lớ ngớ như vậy.
Thú nhân đó lắc đầu xua tay đuổi Vương và Triều: "Hai người mau đi đi, chơi với thú nhân Tà thân chắc chắn bộ lạc không thể dung thứ hai người được nữa, cho dù hai người có chữa lành bệnh tật, hay chân đã ởđi lại bình thường thì cũng không thể về nhà."
Ngay khi hắn nói dứt câu, tộc trưởng từ trong bộ lạc đi nhanh ra ngoài, vừa thấy hai người họ liền hét lớn: "Vương và Triều, hai người mau cút khỏi bộ lạc Kê Điểu ngay, từ giờ trở đi hai người không còn là thú nhân Kê Điểu, bộ lạc chính thức trục xuất hai người!"
Vương và Triêu ngơ ngác nhìn nhau, họ chỉ đi xa một chuyến học được nhiều kiến thức mới, đang tính về khuyên nhủ bộ lạc kết thành anh em với Tà thần để cùng phát triển thì bị đuổi đi, này là thế nào, là ai đã tung tin thất thiệt về Tà thân như thế.
"Tộc trưởng xin hãy nghe tôi nói. Vương tiến lên.
Nhưng tộc trưởng xua tay: "Cút, cậu không được đứng ở đây thêm một giây phút nào nữa, càng lâu tộc Kê Điểu càng nguy hiểm. Nể tình bao năm qua Kê Điểu cưu mang cậu, hãy mang theo bạn đời rời đi ngay, từ nay đừng có nhắc đến Kê Điểu, cũng đừng quay lại nữa.
Nói rồi tộc trưởng dặn các thú nhân bị bệnh ngoài da đang ở ngoài: "Mau tránh xa hai người bọn họ đừng để ô uế dính vào người, kẻo bệnh không hết."
Các thú nhân lập tức né xa, chỉ chốc lát xung quanh hai người không còn một ai.
Vương và Triều ngây ngẩn nhìn theo bóng dáng tộc trưởng, hoang mang không biết nên làm gì.
Lát sau Triêu nắm tay Vương hỏi: 'Chúng ta nên làm gì đây?
Vương rất muốn về bộ lạc, nhưng tộc trưởng không cho hắn nói chuyện, còn tự ý trục xuất hắn, giờ hắn có vào cũng sẽ bị đuổi ra.
"Tạm thời chúng ta rời đi trước, tìm đến Nhật Điểu hỏi xem có phải do họ đồn tin gì không hay vê Tà thân hay không.
Triều đồng ý, cùng bạn đời rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận