Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 175: Kết quả dành cho Vi
Chương 175: Kết quả dành cho ViChương 175: Kết quả dành cho Vi
Chương 175: Kết quả dành cho Vị
Phương đông bừng lên ráng đỏ, báo hiệu một ngày mới đã tới, đêm qua người của bộ lạc Tà thân gân như không ngủ, tâm trạng ai cũng ngập tràn đau thương, ngay lúc họ còn chìm trong mớ cảm xúc nặng nê, Ưng Phan mang Mã Văn cùng Vi quay về.
Hắn đặt Mã Vằn xuống trước mặt Thái Linh, phân ngực bị răng nanh đâm trúng sưng lên thành một cái bướu lớn, làn da Mã Văn tím tái, ánh mắt lờ đờ, tay chân co quắp - đây là dấu hiệu trúng độc.
Thái Linh thông qua dị năng biết được Mã Vằn không thể cứu, độc đã xâm nhập vào tim phá hủy gần hết các cơ quan nội tạng trong cơ thể, hắn có thể sống đến giờ phút này đã là một kỳ tích.
Ánh mắt Thái Linh đỏ ửng, nước mắt nhỏ xuống khuôn mặt tím tái của Mã Văn.
Mã Vẫn thấy cô khóc bỗng mỉm cười, đôi môi tím tái cố gắng mở ra yếu ớt nói: "Đừng khóc, tôi rất vui, trước khi chết có thể nhìn thấy bộ lạc Tà thần đẹp đẽ như này.'
Nói rồi hai hàng nước mắt của Mã Văn chảy xuống, dù vui nhưng hắn vẫn không cam lòng bởi bản thân chưa có gia đình, chưa hưởng hết được sự tốt đẹp sau khi có bộ lạc.
Mã Văn mở mắt nhìn về phía căn nhà nhỏ của mình nói với Thái Linh: "Tôi muốn ra đi trong ngôn nhà của chính mình."
Thái Linh cố kìm nước mắt, những giống cái xung quanh sụt sịt, nhiều người không kìm nén nỗi khóc thành tiếng.
Ưng Phan cùng các thú nhân hỗ trợ đưa Mã Vằn vào nhà hắn, đặt lên giường, vừa nằm xuống chất độc trong cơ thể Mã Văn đã hoàn toàn ăn mòn trái tim hắn, Mã Vằn cứ thể mở mắt ra đi trong chính căn nhà của chính mình.
"Hu hu.'
Tiếng khắp tràn ngập khắp nơi trong bộ lạc.
Ưng Phan thẫn thờ nhìn Mã Văn, hắn tự hỏi cách thức mình đối xử với kẻ thù như vậy là đúng hay sai, nhân từ với kẻ địch là hại chính mình ư?
Ưng Phan đi ra ngoài nhìn Vi bị trói trên mặt đất, cánh tay bị hắn chép đứt đã ngừng chảy máu, một tay khác thì bị bẻ gấy.
Ánh mắt Vi Hướng về phía Ưng Phan đầy căm thù: "Mày giết tao đi!"
Ưng Phan rất muốn giết chết Vi để trả thù cho Mã Văn và những thú nhân đã chết do chính chất độc của ả thả vào nước, nhưng hắn đổi ý, hắn muốn Vi sống không bằng chết, khi này mà giết cô ta thì dễ dàng quá.
Ưng Phan ra lệnh cho hai thú nhân đang đứng bên cạnh canh giữ Vi: "Bẻ gấy chân cô ta đi!”
Vi trừng mắt nhìn Ưng Phan, sợ hãi gào lên: "Không, mày không thể làm thế với tao. ÁI"
Dù Vi có gào thét như nào thì chân của cô ta cũng bị bẻ gấy.
Ưng Phan quyết định xây một nhà tù, nhốt cô ta lại, mỗi ngày đặt một chút thức ăn vào không để ả chết vì đói. Ưng Phan muốn Vi chứng kiến Tà thân phát triển, muốn cô ta nhìn từng chút một những thú nhân cô ta ghét sống tốt như nào.
Khi Vi bị nhốt vào nhà tù, bỗng y sư Tuần Điểu bò tới, bà ta hỏi tin tức của Vi, sau khi biết cô ta bị nhốt bà ta liền cầu xin được nhốt chung với Vi.
Ưng Phan khó hiểu không biết vì sao y sư Tuần Điểu lại muốn làm như vậy, nhưng vừa hay bà ta cũng từng là kẻ thù của họ nên nhốt bà ta luôn cũng được.
Y sư Tuân Điểu được nhốt chung với Vi, mỗi ngày đều sỉ nhục chế nhạo cô ta, hồi trước Vi còn có thể giữ dáng vẻ thanh cao bây giờ không còn nữa, mỗi ngày cô ta chỉ có thể quanh quẩn trong bốn góc tường, đi vệ sinh ngay bên cạnh, đã thế bên tai còn phải nghe những lời chế nhạo từ một kẻ mà cô ta cực kỳ khinh thường.
"Cô giờ như một con chó vậy đó, còn không có tay để ăn cơm. Thần giáng thế đâu rồi nhỉ, nghe đồn cô có thể chữa được vết thương gãy tay gấy chân kia mà, mau chữa cho mình đi chứ, ai lại nằm bò ra đất cạp cơm như thú vật thế kial"
Y sư Tuần Điểu dùng tay ăn cơm trắng, khiêu khích nhìn Vi.
Đâu tóc Vi bù xù, gào lên như một con thú hoang: “Câm miệng lại, tao là con của thần, bọn nó dám làm trò này với tao sớm muộn gì cũng sẽ bị thần phạt! Ha ha."
Y sư Tuần Điểu vươn tay tới ấp bát cơm của Vi xuống đất nhạo báng: 'Ăn cơm người ta còn trù ẻo họ, thôi khỏi ăn đi. Rồi tiếp tục trù được rồi đó!"
Nhìn bát cơm bị đổ trên mặt đất Vi điên cuông gào lên, chửi không được thì rống, chẳng khác gì một con thú hoang.
Sau khi quyết định hình phạt cho Vi xong, Thái Linh đê nghị họ chọn một địa điểm làm nghĩa trang chôn cất những người đã khuất trong bộ lạc, còn làm bia mộ, bên trên ghi đầy đủ danh tính, ngày sinh, ngày tử, ghi cả công lao của họ khi còn sống.
Trước khi đám tang của hai thành viên trong bộ lạc diễn ra, nhóm thú nhân Hạc Điểu cùng các thú nhân bên kia biển lớn tìm tới yêu cầu họ trả lại Vĩ. Ưng Phan không nói nhiều dùng cung tên bắn bị thương mấy thú nhân dẫn đầu khiến bọn họ sợ hãi chạy tán loạn không còn dám tới làm phiền nữa.
Phía các thú nhân bộ lạc khác sau khi hội ngộ cùng các thú nhân trong tộc mình liền quyết định rời đi.
Nhưng thú nhân được các thú nhân già đưa về bộ lạc tên là Thanh đã nhìn thấy sự phát triển của bộ lạc Tà thần, hắn không muốn cứ như vậy bỏ qua, bèn nói những gì mình thấy cho các thú nhân, khuyên họ nên tạo mối quan hệ với Tà thần để có thể học được nhiều thứ từ bọn họ.
Các thú nhân nghe vậy liên lung lay, nhưng làm thế nào để có thể tạo mối quan hệ với Tà thân khi họ vừa mới gây chuyện với Tà thần xong.
Thanh hiểu nổi lo của họ, hắn nghĩ tới nhóm thú nhân già, liên bảo: "Tôi sẽ nói chuyện với các thú nhân già nhờ họ giúp đỡ xem thế nào." Khi bọn hộ đang bàn bạc cùng nhau, thì nhóm thú nhân Hạc Điểu dìu người bị thương ởi tới, hai bên gặp nhau, Hạc Điểu không thể tin, trừng mắt nhìn những thú nhân vốn đã bị vũ khí của Tà thần bắn bị thương giờ đây đang đứng trước mặt họ, lành lặn không chút vết Xước.
Trong trận chiến vừa qua, tộc nào cũng có thú nhân bị thường, riêng tộc Hạc Điểu cùng những thú nhân đến từ bên kia biển lớn lại không có ai. Khi trước các bộ lạc còn đi theo Vi nên không để ý, giờ thì khác, bỗng chốc các thú nhân thấy ghét Hạc Điểu và những thú nhân đến từ bên kia biển lớn.
Một thú nhân Hạc Điểu gào lớn yêu câu các thú nhân nhóm Thanh nói ra cách chữa thương do cung tên bắn.
Thanh thấy họ đi cầu mà còn cao ngạo như vậy rất khó chịu, hắn cũng nhớ tới vài chuyện xưa, khi trước Hạc Điểu ưa làm khó họ lúc họ cần y sư, cứ nghĩ cả đời này họ không có cơ hội quật lại Hạc Điểu, nào ngờ.
Thanh gân cổ quát ngược lại: "Đây là cách chữa thương của Tà thầy, bọn mày ghét Tà thân nên chắc không cần đâu.
Nghe tới đây thú nhân đó á khẩu, hắn muốn hỏi tiếp liên bị tộc trưởng Hạc Điểu ngăn lại.
Tộc trưởng Hạc Điểu trông khá trẻ, cao ráo, bình thường khi xuất hiện trước mặt các thú nhân tộc khác, hắn rất chỉnh chu, nhưng hôm nay toàn thân đầy vết bẩn, tóc tai bờm xờm trông như thể vừa chui ra từ đống đổ nát bẩn thỉu nào đó.
Hắn trách cứ tộc nhân của mình: "Chúng ta không nên dùng cách chữa thương của Tà thân, những thú nhân bị thương này tốt hơn nên đưa vê với Thần thú."
Nói xong hắn lấy từ trong túi ra một loại lá đỏ, đưa cho các thú nhân bị thương bảo họ ăn.
Các thú nhân Hạc Điểu nhận lấy, cánh tay run rẩy, nước mắt chảy xuống, dù sợ nhưng bọn họ vẫn ăn lá đỏ, sau đó ngã vật ra đất sùi bọt mép mà chết.
Các thú nhân chứng kiến cảnh này rùng mình, còn thú nhân Hạc Điểu lại thấy đó là bình thường.
Tộc trưởng Hạc Điểu sau khi giải quyết xong các thú nhân bị thương liền nói với các thú nhân bộ lạc khác: "Vì mấy người đã dùng cách của Tà thần nên từ nay y sư Hạc Điểu từ chối chữa bệnh cho toàn bộ các bộ lạc trên lục địa này.'
Nói rôi hắn ra lệnh cho người trong tộc mang các thú nhân đã tử vong rời đi, trước khi đi có hỏi qua nhóm thú nhân đến từ bên kia: "Mấy người muốn theo Hạc Điểu không?"
Đã nhìn thấy cách Hạc Điểu đối xử với tộc nhân của mình sao bọn họ dám theo, vội vã lắc đầu từ chối.
Các thú nhân bộ lạc khác cũng không nhận bọn họ.
Hiện giờ nhóm thú nhân này không có ai dẫn đầu, Mật Tâm nhìn về phía tượng thân nhớ tới Thái Linh, cô ta bỗng nảy ra một ý nói với các thú nhân: "Chúng ta tìm một vùng đất tốt gần đây ở tạm đi."
Thảo Mi nhíu mày: "Chỗ này gần tộc Tà thần e là không hay!"
Mật Tâm tự tin nói: “Thái Linh từng là thú nhân trong tộc chúng ta, cô ta chắc chắn không nhẫn tâm đuổi chúng ta đi. Hơn nữa chúng ta chỉ ở lại không gây hấn gì chắc không sao."
Ở lại đây có hơi mạo hiểm, nhưng họ chẳng biết đi về đâu, cuối cùng tất cả đồng ý, đánh cuộc vào mối quan hệ của Miêu Điểu với Thái Linh, hy vọng lúc phát hiện họ ở đây sẽ nhắm mắt cho qua. ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Chương 175: Kết quả dành cho Vị
Phương đông bừng lên ráng đỏ, báo hiệu một ngày mới đã tới, đêm qua người của bộ lạc Tà thân gân như không ngủ, tâm trạng ai cũng ngập tràn đau thương, ngay lúc họ còn chìm trong mớ cảm xúc nặng nê, Ưng Phan mang Mã Văn cùng Vi quay về.
Hắn đặt Mã Vằn xuống trước mặt Thái Linh, phân ngực bị răng nanh đâm trúng sưng lên thành một cái bướu lớn, làn da Mã Văn tím tái, ánh mắt lờ đờ, tay chân co quắp - đây là dấu hiệu trúng độc.
Thái Linh thông qua dị năng biết được Mã Vằn không thể cứu, độc đã xâm nhập vào tim phá hủy gần hết các cơ quan nội tạng trong cơ thể, hắn có thể sống đến giờ phút này đã là một kỳ tích.
Ánh mắt Thái Linh đỏ ửng, nước mắt nhỏ xuống khuôn mặt tím tái của Mã Văn.
Mã Vẫn thấy cô khóc bỗng mỉm cười, đôi môi tím tái cố gắng mở ra yếu ớt nói: "Đừng khóc, tôi rất vui, trước khi chết có thể nhìn thấy bộ lạc Tà thần đẹp đẽ như này.'
Nói rồi hai hàng nước mắt của Mã Văn chảy xuống, dù vui nhưng hắn vẫn không cam lòng bởi bản thân chưa có gia đình, chưa hưởng hết được sự tốt đẹp sau khi có bộ lạc.
Mã Văn mở mắt nhìn về phía căn nhà nhỏ của mình nói với Thái Linh: "Tôi muốn ra đi trong ngôn nhà của chính mình."
Thái Linh cố kìm nước mắt, những giống cái xung quanh sụt sịt, nhiều người không kìm nén nỗi khóc thành tiếng.
Ưng Phan cùng các thú nhân hỗ trợ đưa Mã Vằn vào nhà hắn, đặt lên giường, vừa nằm xuống chất độc trong cơ thể Mã Văn đã hoàn toàn ăn mòn trái tim hắn, Mã Vằn cứ thể mở mắt ra đi trong chính căn nhà của chính mình.
"Hu hu.'
Tiếng khắp tràn ngập khắp nơi trong bộ lạc.
Ưng Phan thẫn thờ nhìn Mã Văn, hắn tự hỏi cách thức mình đối xử với kẻ thù như vậy là đúng hay sai, nhân từ với kẻ địch là hại chính mình ư?
Ưng Phan đi ra ngoài nhìn Vi bị trói trên mặt đất, cánh tay bị hắn chép đứt đã ngừng chảy máu, một tay khác thì bị bẻ gấy.
Ánh mắt Vi Hướng về phía Ưng Phan đầy căm thù: "Mày giết tao đi!"
Ưng Phan rất muốn giết chết Vi để trả thù cho Mã Văn và những thú nhân đã chết do chính chất độc của ả thả vào nước, nhưng hắn đổi ý, hắn muốn Vi sống không bằng chết, khi này mà giết cô ta thì dễ dàng quá.
Ưng Phan ra lệnh cho hai thú nhân đang đứng bên cạnh canh giữ Vi: "Bẻ gấy chân cô ta đi!”
Vi trừng mắt nhìn Ưng Phan, sợ hãi gào lên: "Không, mày không thể làm thế với tao. ÁI"
Dù Vi có gào thét như nào thì chân của cô ta cũng bị bẻ gấy.
Ưng Phan quyết định xây một nhà tù, nhốt cô ta lại, mỗi ngày đặt một chút thức ăn vào không để ả chết vì đói. Ưng Phan muốn Vi chứng kiến Tà thân phát triển, muốn cô ta nhìn từng chút một những thú nhân cô ta ghét sống tốt như nào.
Khi Vi bị nhốt vào nhà tù, bỗng y sư Tuần Điểu bò tới, bà ta hỏi tin tức của Vi, sau khi biết cô ta bị nhốt bà ta liền cầu xin được nhốt chung với Vi.
Ưng Phan khó hiểu không biết vì sao y sư Tuần Điểu lại muốn làm như vậy, nhưng vừa hay bà ta cũng từng là kẻ thù của họ nên nhốt bà ta luôn cũng được.
Y sư Tuân Điểu được nhốt chung với Vi, mỗi ngày đều sỉ nhục chế nhạo cô ta, hồi trước Vi còn có thể giữ dáng vẻ thanh cao bây giờ không còn nữa, mỗi ngày cô ta chỉ có thể quanh quẩn trong bốn góc tường, đi vệ sinh ngay bên cạnh, đã thế bên tai còn phải nghe những lời chế nhạo từ một kẻ mà cô ta cực kỳ khinh thường.
"Cô giờ như một con chó vậy đó, còn không có tay để ăn cơm. Thần giáng thế đâu rồi nhỉ, nghe đồn cô có thể chữa được vết thương gãy tay gấy chân kia mà, mau chữa cho mình đi chứ, ai lại nằm bò ra đất cạp cơm như thú vật thế kial"
Y sư Tuần Điểu dùng tay ăn cơm trắng, khiêu khích nhìn Vi.
Đâu tóc Vi bù xù, gào lên như một con thú hoang: “Câm miệng lại, tao là con của thần, bọn nó dám làm trò này với tao sớm muộn gì cũng sẽ bị thần phạt! Ha ha."
Y sư Tuần Điểu vươn tay tới ấp bát cơm của Vi xuống đất nhạo báng: 'Ăn cơm người ta còn trù ẻo họ, thôi khỏi ăn đi. Rồi tiếp tục trù được rồi đó!"
Nhìn bát cơm bị đổ trên mặt đất Vi điên cuông gào lên, chửi không được thì rống, chẳng khác gì một con thú hoang.
Sau khi quyết định hình phạt cho Vi xong, Thái Linh đê nghị họ chọn một địa điểm làm nghĩa trang chôn cất những người đã khuất trong bộ lạc, còn làm bia mộ, bên trên ghi đầy đủ danh tính, ngày sinh, ngày tử, ghi cả công lao của họ khi còn sống.
Trước khi đám tang của hai thành viên trong bộ lạc diễn ra, nhóm thú nhân Hạc Điểu cùng các thú nhân bên kia biển lớn tìm tới yêu cầu họ trả lại Vĩ. Ưng Phan không nói nhiều dùng cung tên bắn bị thương mấy thú nhân dẫn đầu khiến bọn họ sợ hãi chạy tán loạn không còn dám tới làm phiền nữa.
Phía các thú nhân bộ lạc khác sau khi hội ngộ cùng các thú nhân trong tộc mình liền quyết định rời đi.
Nhưng thú nhân được các thú nhân già đưa về bộ lạc tên là Thanh đã nhìn thấy sự phát triển của bộ lạc Tà thần, hắn không muốn cứ như vậy bỏ qua, bèn nói những gì mình thấy cho các thú nhân, khuyên họ nên tạo mối quan hệ với Tà thần để có thể học được nhiều thứ từ bọn họ.
Các thú nhân nghe vậy liên lung lay, nhưng làm thế nào để có thể tạo mối quan hệ với Tà thân khi họ vừa mới gây chuyện với Tà thần xong.
Thanh hiểu nổi lo của họ, hắn nghĩ tới nhóm thú nhân già, liên bảo: "Tôi sẽ nói chuyện với các thú nhân già nhờ họ giúp đỡ xem thế nào." Khi bọn hộ đang bàn bạc cùng nhau, thì nhóm thú nhân Hạc Điểu dìu người bị thương ởi tới, hai bên gặp nhau, Hạc Điểu không thể tin, trừng mắt nhìn những thú nhân vốn đã bị vũ khí của Tà thần bắn bị thương giờ đây đang đứng trước mặt họ, lành lặn không chút vết Xước.
Trong trận chiến vừa qua, tộc nào cũng có thú nhân bị thường, riêng tộc Hạc Điểu cùng những thú nhân đến từ bên kia biển lớn lại không có ai. Khi trước các bộ lạc còn đi theo Vi nên không để ý, giờ thì khác, bỗng chốc các thú nhân thấy ghét Hạc Điểu và những thú nhân đến từ bên kia biển lớn.
Một thú nhân Hạc Điểu gào lớn yêu câu các thú nhân nhóm Thanh nói ra cách chữa thương do cung tên bắn.
Thanh thấy họ đi cầu mà còn cao ngạo như vậy rất khó chịu, hắn cũng nhớ tới vài chuyện xưa, khi trước Hạc Điểu ưa làm khó họ lúc họ cần y sư, cứ nghĩ cả đời này họ không có cơ hội quật lại Hạc Điểu, nào ngờ.
Thanh gân cổ quát ngược lại: "Đây là cách chữa thương của Tà thầy, bọn mày ghét Tà thân nên chắc không cần đâu.
Nghe tới đây thú nhân đó á khẩu, hắn muốn hỏi tiếp liên bị tộc trưởng Hạc Điểu ngăn lại.
Tộc trưởng Hạc Điểu trông khá trẻ, cao ráo, bình thường khi xuất hiện trước mặt các thú nhân tộc khác, hắn rất chỉnh chu, nhưng hôm nay toàn thân đầy vết bẩn, tóc tai bờm xờm trông như thể vừa chui ra từ đống đổ nát bẩn thỉu nào đó.
Hắn trách cứ tộc nhân của mình: "Chúng ta không nên dùng cách chữa thương của Tà thân, những thú nhân bị thương này tốt hơn nên đưa vê với Thần thú."
Nói xong hắn lấy từ trong túi ra một loại lá đỏ, đưa cho các thú nhân bị thương bảo họ ăn.
Các thú nhân Hạc Điểu nhận lấy, cánh tay run rẩy, nước mắt chảy xuống, dù sợ nhưng bọn họ vẫn ăn lá đỏ, sau đó ngã vật ra đất sùi bọt mép mà chết.
Các thú nhân chứng kiến cảnh này rùng mình, còn thú nhân Hạc Điểu lại thấy đó là bình thường.
Tộc trưởng Hạc Điểu sau khi giải quyết xong các thú nhân bị thương liền nói với các thú nhân bộ lạc khác: "Vì mấy người đã dùng cách của Tà thần nên từ nay y sư Hạc Điểu từ chối chữa bệnh cho toàn bộ các bộ lạc trên lục địa này.'
Nói rôi hắn ra lệnh cho người trong tộc mang các thú nhân đã tử vong rời đi, trước khi đi có hỏi qua nhóm thú nhân đến từ bên kia: "Mấy người muốn theo Hạc Điểu không?"
Đã nhìn thấy cách Hạc Điểu đối xử với tộc nhân của mình sao bọn họ dám theo, vội vã lắc đầu từ chối.
Các thú nhân bộ lạc khác cũng không nhận bọn họ.
Hiện giờ nhóm thú nhân này không có ai dẫn đầu, Mật Tâm nhìn về phía tượng thân nhớ tới Thái Linh, cô ta bỗng nảy ra một ý nói với các thú nhân: "Chúng ta tìm một vùng đất tốt gần đây ở tạm đi."
Thảo Mi nhíu mày: "Chỗ này gần tộc Tà thần e là không hay!"
Mật Tâm tự tin nói: “Thái Linh từng là thú nhân trong tộc chúng ta, cô ta chắc chắn không nhẫn tâm đuổi chúng ta đi. Hơn nữa chúng ta chỉ ở lại không gây hấn gì chắc không sao."
Ở lại đây có hơi mạo hiểm, nhưng họ chẳng biết đi về đâu, cuối cùng tất cả đồng ý, đánh cuộc vào mối quan hệ của Miêu Điểu với Thái Linh, hy vọng lúc phát hiện họ ở đây sẽ nhắm mắt cho qua. ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận