Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 52: Bi bắt

Chương 52: Bi bắtChương 52: Bi bắt
Chương 52: Bị bắt
Để có thể nhanh chóng tìm ra được chỗ ở mới, Ưng Phan rời đi ngay khi trời vừa hửng sáng, lúc ấy hắn đi rất nhẹ chân, còn không dám hóa hình trên cây sợ đánh động tới mọi người, chỉ có ba thú nhân biết hắn đi. Chờ tới khi thức dậy Thái Linh và nhóm giống cái không còn nhìn thấy Ưng Phan.
Diễm thở dài nói đầy lo lắng: "Hy vọng chuyến hành trình của Ưng Phan tốt đẹp."
Thái Linh gật đầu.
Ngược lại với sự lo lắng của các giống cái, nhóm giống đực rất tin tưởng vào Ưng Phan, bọn họ khuyên nhủ các giống cái.
Bạch: "Đừng lo lắng, Ưng Phan là người mạnh nhất trong số chúng tôi đấy."
Kim: “Đúng vậy, anh ta từng tự tay tiễn một con khủng long chưa thành niên về châu trời."
Chuyện này Thái Linh chưa từng nghe bao giờ, cô hào hứng hỏi Kim. Đó là lúc Ưng Phan mới trở thành thú nhân Tà thần, người đầu tiên hắn gặp là Kim, Kim khi vừa bị khắc ấn ký xong không thiết sống, đến bữa cơm hằng ngày cũng không thèm ăn, nằm chờ chết trên núi cao.
Ngay lúc đó có một con khủng long chưa thành niên xuất hiện, loài khủng long này sức mạnh không bằng con trưởng thành, nhưng một thú nhân trưởng thành lỡ gặp nó cũng chỉ có nước cắm đầu chạy, trừ khi có ít nhất ba thú nhân trở lên đi cùng mới có hy vọng.
Chờ tới lúc con khủng long tiếp cận, một thú nhân vốn muốn chết như Kim không hiểu sao lại vùng lên khao khát muốn sống, ngay lúc hắn tưởng chừng sẽ thành bữa ăn xế cho con khủng long thì Ưng Phan xuất hiện, hắn như sát thần, điên cuông đánh nhau với khủng long, không chút sợ hãi hay e dè, dù bị thương vẫn quyết tâm móc mắt con khủng long ra còn dùng đôi tay tâm thường xé rách cuống họng của nó.
Khi ấy Ưng Phan như phát điên, đánh xong hắn lăn đùng ra ngất xỉu, Kim phải tha hắn đến chỗ an toàn, chờ tỉnh lại cả người Ưng Phan đau nhức một tuần lễ mới thôi.
Nhưng sau sự kiện ấy Ưng Phan cũng chấp nhận bản thân đã thành thú nhân Tà thần, bắt đầu đi lang thang khắp nơi, cũng không còn nổi điên xông vào đánh nhau với con khủng long nào nữa.
Thái Linh thử tưởng tượng vê Ưng Phan vào lúc đó, hắn nghĩ gì mà lại đi đánh nhau với khủng long, không lẽ để giải tỏa nỗi ấm ức trong lòng, nếu vậy thì điên thật, may mà hắn không chết chứ chết thật thì... nghĩ tới đây Thái Linh bỗng nhớ tới lần đầu tiên họ gặp nhau, khi đó hắn đang chạy trốn một con khủng long, lúc ấy hắn sao nhỉ, máu me be bét vậy mà giờ cô lại nghe được chuyện hắn từng xé cổ họng một con khủng long chưa thành niên.
Khóe môi Thái Linh cong lên, Ưng Phan khi nổi điên khác với Ưng Phan lúc bình thường rất nhiều, cô lại hiểu thêm được một chút về hắn, cảm giác hơi thinh thích.
Cô nhìn ra ngoài, đất trời rộng lớn không biết Ưng Phan đi vê đâu, bên cạnh cô vẫn còn các thú nhân và mấy người bạn giống cái, nhưng Thái Linh vẫn thấy trống vắng, cô hơi nhớ Ưng Phan.
"Vây nơi này lại, không được để thú nhân nào chạy thoát!
Có tiếng hét vọng lên từ dưới cây cổ thụ.
Các thú nhân nhìn nhau, Thái Linh đứng bật dậy. Bạch nhanh hơn cô lao ra ngoài.
Nhìn xuống dưới liên thấy thú nhân Hùng Điểu đang đứng bên dưới nhìn lên trên này.
Bạch vội quay lại nhà cây hối các giống cái: "Đi thôi, Hùng Điểu tới, bọn họ chắc chắn không có ý tốt."
Các giống cái vội vàng cầm theo túi da thú nhỏ, bỏ chút đồ dùng đi theo Bạch ra ngoài, các thú nhân hóa hình mang giống cái bay lên cao. Nhưng vừa rời khỏi nhà cây cả nhóm đối mặt với rất đông thú nhân Hùng Điểu đang chờ họ trên không.
Lân này không giống lần trước, Hùng Điểu mang tới hơn trăm thú nhân, với số lượng chênh lệch quá lớn, ba giống đực và bốn giống cái Tà thân không thể đánh thắng, cũng chẳng chạy thoát nổi.
"Bắt chúng lại, giải vê bộ lạc!" Tộc trưởng Hùng Điểu hét lớn. Các thú nhân Hùng Điểu xông lên, Kim tính phản công liền bị Thái Linh ngăn lại.
"Đừng manh động, bọn chúng quá đông."
Nếu bọn cô lấy cứng chọi cứng chắc chắn sẽ chết hoặc bị thương nặng, hai chân các giống đực vừa lành, giờ gấy thêm lần nữa chỉ sợ sẽ để lại di chứng.
Thái Linh lớn giọng nói với các thú nhân Hùng Điểu đang xông tới: "Mấy người tới đây làm gì, thú nhân Tà thần chúng tôi có đắc tội gì tới bộ lạc mấy người sao?"
Tộc trưởng Hùng Điểu bên dưới nghe thấy, lớn tiếng đáp lời cô: "Chỉ vì sự hiện diện của bọn mày trên vùng đất này, nên mới khiến mùa mưa năm nay khắc nghiệt, nếu không để các ngươi chịu tội, Thần thú sẽ còn trách phạt vùng đất này thêm!"
Lời vu khống vô căn cứ. Thái Linh tức cười lớn giọng đáp lại: "Tộc trưởng Hùng Điểu có phải ông đề cao chúng tôi quá rồi không, chỉ mấy thú nhân nhỏ bé như chúng tôi lại khiến Thân thú giáng tội xuống cả một vùng rộng lớn như vậy ư? Trước khi ông đổ lỗi cho chúng tôi có phải nên xem lại cách ăn ở của tộc nhân mình không?”
Lời nói này như chạm đến vảy ngược của tộc trưởng Hùng Điểu, ông ta gào lên: "Tóm lấy chúng giải về bộ lạc, đừng để chúng ở đây nói lời khó nghe."
Hùng Vu mím môi nhìn nhóm thú nhân Tà thần bị vây quanh, do bọn họ không phản kháng nên các thú nhân trong tộc không đánh đập họ, nhưng vẫn tàn nhẫn trói tay các giống cái, ép giống đực xuống đất rồi buộc chặt tay họ lại, nối thành một hàng dài, giao đầu dây cho một thú nhân khỏe mạnh nhất câm, kéo họ đi như kéo những con thú.
Hùng Vu cụp mắt xuống không dám nhìn cảnh tượng này, hắn cảm thấy hổ thẹn, chính hắn trộm lấy cách chữa thương của nhóm Tà thân đem về cho bộ lạc, cũng chính hắn lấy từ chỗ thú nhân Tà thần tác dụng của quả tỏi, công trình hiện tại bọn họ đang ở cũng là của thú nhân Tà thần, còn xà bông nữa cũng đến từ tay nhóm thú nhân này.
Nói cho chính xác thì những gì hiện tại Hùng Điểu đang có, may mắn sống sót qua thiên tai cũng là nhờ các thú nhân Tà thân, nhưng giờ đây họ đang làm gì đây, bắt trói những ân nhân đã giúp họ, giải về và rồi sẽ làm gì...
Hùng Vu rùng mình, hắn khẩn cầu trong lòng với thần thú, mong ngài soi sáng cho tộc trưởng và các tộc nhân, ban cho họ lòng trắc ẩn và sự vị tha, xin hãy tha chết và đừng làm tổn thương đến các thú nhân Tà thần... họ là những thú nhân tốt đẹp.
Đúng vậy, đến giờ phút này Hùng Vu một thú nhân bình thường đầu tiên của thú thế đã công nhận và thừa nhận thú nhân Tà thần là những thú nhân tốt đẹp, nhưng hắn quá nhỏ bé nên chẳng thể lớn tiếng tuyên bố điều đó, chỉ thâm thì câu mong phép màu sẽ xảy ra với nhóm thú nhân đáng thương.
Nhóm Thái Linh cam chịu bị kéo về bộ lạc, điêu khiến cả nhóm ngạc nhiên nơi mà Hùng Điểu đưa họ tới lại là vùng thung lũng, cay cú hơn nữa khi chính mắt họ phải chứng kiến các thú nhân Hùng Điểu ở trong nhà sàn, nơi mà cả nhóm cùng nhau xây dựng nhưng chỉ ở được mấy ngày.
Thái Linh nhíu mày khó chịu khi thấy xung quanh nhà sàn đầy rẫy rác rưởi và xương động vật, nhóm thú nhân Hùng Điểu sống quá bẩn thỉu, ngôi nhà của cô đã bị họ vấy bẩn, giá như họ đốt nó cô sẽ đỡ đau lòng hơn.
"Là ai thế?"
Các giống cái Hùng Điểu tò mò. Bọn họ mới trải qua một mùa mưa khắc nghiệt, giờ đây thức ăn còn khan hiếm nên ai cũng gầy gò, xanh xao.
"Hình như là thú nhân Tà thần."
"Trời là lũ ô uế đó ư? Sao tộc trưởng lại mang bọn họ tới đây?"
"Oáit"
Có giống cái hét toáng lên.
"Sao trên đời lại có giống cái xấu xí như vậy, vết sẹo của cô ta thật ghê tởm”"
Thái Linh nhíu mày nhìn về phía các giống cái đó, ngay khi vừa gặp ánh mắt của cô các giống cái Hùng Điểu liền quay mặt đi còn lùi lại như thể bắt gặp thứ gì đó bẩn thỉu lắm.
Thái Linh cười nhạt, không thèm quan tâm đến bọn họ.
Bộp.
Đột nhiên có một hòn đá nhỏ ném đến chỗ cô, nhìn về hướng đó, cô trông thấy mấy tiểu giống cái đang cầm đá, hung hăng ném tới.
"Cút đi, thứ bẩn thỉu, nhìn thật xấu xít"
Máy viên đá bay vút qua người cô, hướng thẳng về phía Tà Khuyết, cô bé sợ hãi muốn trốn nhưng nơi đây chẳng có chỗ cho Tà Khuyết nấp.
Thái Linh không nhịn được căm phẫn quát lên: “Dừng tay!"
Bọn tiểu giống cái nghe thấy liên sợ hãi co rúm lại, các giống cái trưởng thành thấy vậy vội nhảy ra chửi bới thay chúng.
"Tà thân bẩn thỉu, mày có quyên gì mà lớn tiếng với các tiểu giống cái Hùng Điểu?"
Thái Linh không sợ ba trò võ mồm, cô đây còn chờ bọn họ ra chiêu để tiếp, không kiêng dè nơi chốn, Thái Linh găn giọng đáp: "Tự hào gớm nhỉ, mấy người khinh chúng tôi kia mà, sao còn để ý đến chúng tôi thế?" Các giống cái ngơ ra nhìn nhau, không hiểu sao lời ra từ miệng Thái Linh lại biến thành họ rất để ý các thú nhân Tà thân.
Thái Linh không buông tha nói tiếp: "Không để ý chúng tôi, mà cứ nhìn rồi ném đá trêu chọc. Mấy người không sợ nhiễm phải vết sẹo xấu xí và sự ô uế của chúng tôi à? Vết sẹo này có thể lây lan đấy!"
Mắt Thái Linh hướng về phía bọn nhỏ, cho chúng nhìn rõ vết sẹo của cô. Quả nhiên chúng sợ tới phát khóc, các giống cái vội ôm mấy đứa nhỏ đi không dám chọc tới nhóm Thái Linh nữa.
Hùng Vu cong khóe môi, quả là giống cái đặc biệt, chỉ cần vài lời nói liên đuổi được những kẻ gây rối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận