Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 100: Găp lai (1)
Chương 100: Găp lai (1)Chương 100: Găp lai (1)
Chương 100: Gặp lại (1)
Nhóm Ưng Phan di chuyển liên tục không nghỉ, dưới sự chỉ dẫn của Ngọc, sau một khoảng thời gian dài cuối cùng họ cũng nhìn thấy màu xanh. Ban đầy chỉ là một chấm nhỏ, sau đó mở rộng dần, cuối cùng không thể nhìn hết trong tâm mắt. Nơi mà họ sắp đặt chân xuống này quả là rộng lớn.
Ngọc đánh tiếng với Kim: "Vùng đất liền này là nơi các chị em của tôi không dám bén mảng tới, bởi nó có rất nhiều thú dữ vô cùng nguy hiểm. Tôi có tới một lần, nhưng chỉ dám đi loanh quanh gần bờ."
Kim hỏi: "Trên đó có tộc thú nhân nào không?”
"Có, khá nhiều, lần lên bờ đó tôi có nghe và thấy một chuyện. Trên vùng đất này có một số thú nhân không nên tiếp xúc." Kim khá bất ngờ hỏi: "Vì sao?”
"Vì bọn họ là giống loài bất thường, được gọi là thú nhân lạc loài."
Kim nhíu mày, xưng hô này có vẻ không tốt lắm, nhưng hắn chưa tiếp xúc với thú nhân trên đó nên không thể phán đoán được nhóm thú nhân lạc loài này tốt hay xấu.
Ngọc đè giọng nhắc nhở Kim: "Ở hướng này, chúng ta sẽ đáp cánh xuống khu rừng có rất nhiều thú dữ, báo với mọi người chuẩn bị tinh thần đi."
Kim lớn tiếng nói. Các thú nhân nghe được ai cũng lên tinh thân cho mình. Trong lúc này, bên dưới khu rừng nhóm thú nhân lạc loài đang dẫn Bà Bà men theo con đường gân biển để đi khỏi rừng chất.
Đột nhiên tiểu giống cái hét lớn: "Cha, trên trời có thứ gì đó?”
Nghe lời con gái, thú nhân ngẩng đầu nhìn lên, liền trông thấy một nhóm thú nhân có cánh đang từ từ hạ xuống đây. Theo thói quen hắn vội vàng kéo Bà Bà bỏ chạy.
"Chúng ta không thể để các thú nhân nhìn thấy!"
Bà Bà nghe ra được sự lo lắng của giống đực đang kéo tay mình, bọn họ không phải sợ hãi vì gặp kình địch, mà đơn giản chỉ là đang chạy trốn những người không thích họ. Giống như nhóm thú nhân Tà thần của bà trước kia, cũng cực kỳ sợ gặp các thú nhân bộ lạc khác.
Nhưng bây giờ sau một thời gian Bà bà lại không muốn trốn chạy như thế, bởi dù họ có chạy kiểu gì thì cũng sẽ bị người ta đối xử như thế, vậy tại sao phải chạy, đứng lại để xem bọn kia muốn làm gì nào.
Bà Bà kéo thú nhân lại, nói: Bình tĩnh đi, cứ từ tư, đường ai người ấy đi, chúng ta ở đây trước bọn họ đến sau sao có quyên hơn chúng ta được chứ”" Nghe bà nói bậy nhóm thú nhân vẫn không an tâm, kéo bà đi còn nói: “Đừng ở lại đây thì hơn, nên tránh mặt họ càng xa càng tốt."
Bà Bà không nói gì, chỉ nắm chặt tay giống cái đi gần mình nhất, ép tốc độ của họ chậm lại, mắt ngước lên trời nhìn xem là thú nhân nào tới.
Đột nhiên mắt Bà Bà mở lớn, trong con người trắng đục hiện lên hình dáng Lang Điểu màu đen, cùng những thú nhân có bộ lông trắng đen đan xen, đây là thú nhân Mã Điểu, nhưng sao lại có nhiều Mã Điểu đến vậy?
Lúc này các thú nhân đi cùng Bà Bà cũng nhận ra bất thường. Những thú nhân trên bầu trời trông không giống thú nhân của vùng đất này.
Phía trên Mã Vằn hưng phấn hét lớn: “Ưng Phan cậu nhìn kìa, xem dưới kia là ai?"
Bóng dáng giống cái gầy, nhỏ thó đứng giữa những thú nhân kỳ lạ đang nhìn lên vô cùng quen thuộc, đó chính là Bà Bà.
Ưng Phan cùng các thú nhân gấp rút hạ cánh xuống hóa về hình người, di chuyển nhanh tới vị trí của Bà Bà.
Các thú nhân lạc loài vây Bà Bà vào trong muốn bảo vệ bà. Bà Bà không vội lên tiếng do vẫn chưa xác định được đó có phải là nhóm Ưng Phan hay không, bởi vì có quá nhiều Mã Điểu cùng Lang Điểu, cho tới khi bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tâm mắt.
Bà Bà nhịn không được nước mắt cứ thế tuôn ra trong con người màu trắng, bà xúc động nói với các thú nhân lạc loài: "Họ là thú nhân trong tộc của ta."
Ưng Phan thấy Bà Bà cũng hưng phấn gọi: "Bà Bà."
Bà Bà lau nước mắt xúc động đáp lại: "Ừ là ta, tốt quá rồi, các cậu vẫn an toàn Ưng Phan đi lại chỗ bà, ánh mắt đề phòng nhìn các thú nhân đang vây quanh bà, hắn cảm nhận được các thú nhân này không có ác ý, nhưng cũng không hoàn toàn thả lỏng khi nhìn thấy họ.
Ngọc nhíu mày nhìn các thú nhân lạc loài, cô đã nhìn thấy họ, nên kéo tay Kim nói: “Tránh xa những thú nhân lạc loài kia ra, họ không được vùng đất này chấp nhận, là những thú nhân bị ruồng bỏ.'
Khi trước Ngọc có nói vê những thú nhân này, hắn chưa được thấy tận mắt nên không dám phán đoán, bây giờ nhìn thấy rồi, ngược lại hiểu ra nhóm thú nhân này có lẽ cũng bị ruông bỏ và xa lánh như bọn họ khi trước.
Kim nghĩ tới đó cảm thấy rất giận, bèn quát: “Đừng nói như vậy, dù họ là ai cũng là thú nhân, xứng đáng có cuộc sống của riêng mình, không ai có quyền nói họ là thú nhân bị ruồng bỏ." Ngọc kinh ngạc, Kim là thú nhân ôn hòa, cô chưa bao giờ thấy hắn nổi nóng với mình, đây là lần đầu tiên, khi nói những lời ấy, cảm xúc của Kim rất tệ, cứ như thể bản thân hắn là thú nhân bị ruồng bỏ vậy.
Ngọc bất giác nói: "Thật xin lỗi, tôi không cố ý."
Kim lúc này mới nhận ra mình giận lây sang người vô tội, hắn ái ngại nhìn Ngọc, hai từ 'xin lỗi' cứ đảo quanh trong khoang miệng nhưng không tài nào thốt ra được.
Bà Bà bên kia đang kể lại toàn bộ câu chuyện và giới thiệu nhóm thú nhân lạc loài cho Ưng Phan.
Khác với những thú nhân ở vùng đất này, Ưng Phan không hề xem thường họ, còn cúi đầu thể hiện sự biết ơn, cảm kích nói: 'May mà nhờ mọi người nếu không Bà Bà đã chẳng thể gặp lại chúng tôi. Mọi người có yêu cầu gì xin cứ nói chúng tôi sẽ gắng hết sức hoàn thành."
Một giống đực xua tay: "Không cần đâu, chúng tôi chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi, mọi người không chê là được rồi. Mọi người nhanh ra khỏi đây đi, nơi này nguy hiểm lắm, hơn nữa ở lâu cùng chúng tôi cũng không tốt."
Ưng Phan nhíu mày nhìn họ, hắn cảm thấy hành động của các thú nhân trước mặt thật quen thuộc, trong quá khứ, hắn hình như đã từng hành xử như thế này, ngại gặp thú nhân khác, không dám tiếp xúc vì sợ họ khinh thường, cũng sợ những ô uế trên cơ thể mình lây cho các thú nhân khác...
Nghĩ lại Ưng Phân bỗng bật cười, khiến các thú nhân lạc loài lo lắng, sợ lời mình nói khiến hắn khó chịu.
Ưng Phan đây là đang cười chính mình, cười vì những ngày xưa ấy hắn thật ngu ngốc và nhát gan.
Hắn ngừng cười hỏi thú nhân trước mặt: “Các anh đã từng là thú nhân bộ lạc nào, tên là gì?"
Thú nhân đó khá bất ngờ với câu hỏi của Ưng Phan. Hắn ta nhìn chằm chằm Ưng Phan, muốn tìm ra chút khinh miệt trong đôi mắt xanh kia, nhưng không, đến chút ghét bỏ cũng không có, còn chứa đầy thiện ý và cỗ vũ, khác hoàn toàn với các thú nhân bộ lạc khác.
Thú nhân đứng trước mặt Ưng Phan nuốt nước bọt, rồi nói: "Tôi là Tảo, đây là bạn đời của tôi Ý, chúng tôi không có bộ lạc, từ khi sinh ra đã là thú nhân lạc loài, không nơi nào dung nạp chúng tôi cả.
Ý ái ngại nhìn Ưng Phan, cô rụt rè đứng sau lưng bạn đời của mình không dám nhìn các thú nhân trước mặt.
Ưng Phan cảm nhận được nỗi buồn của Tảo khi nói về bộ lạc của mình, 'lạc loài hai từ này như đẩy họ ra khỏi chủng loài thú nhân trên lục địa này Vậy. Ưng Phan không vì hai từ đó mà khinh thường họ, hắn thân thiện giới thiệu: "Tôi là Ưng Phan, phía sau là những người bạn của tôi."
Rồi hắn nói thêm: "Anh đừng xấu hổ vì xuất thân của mình, nếu các anh tự tỉ thì chỉ khiến kẻ khác càng khinh thường thêm mà thôi.'
Tảo giật mình nhìn ưng Phan, đây là lân đầu tiên có thú nhân dạy hắn điều này, trong mắt Tảo, hình ảnh Ưng Phan bỗng trở nên to lớn bất thường.
Tảo xúc động nói không nên lời, bên cạnh hắn thú nhân nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng: "Cảm ơn anh. Tôi là Lộc, bên cạnh là bạn đời của tôi Ý, cùng con gái tôi Trúc.'
Ưng Phan gửi lời chào đến bọn họ, hắn có thể cảm nhận được Lộc này bình tĩnh và mạnh mẽ hơn nhiều so với Tảo.
Ưng Phan cảm thấy dựa vào các thú nhân này để hiểu hơn về vùng đất mới không tệ, nên nói: “Chúng tôi không phải là thú nhân vùng này, liệu anh có thể nói cho chúng tôi vài điêu về vùng đất này được không? Chúng tôi đang cần tìm bạn bè của mình."
Đối với những người đối xử tốt với họ, đương nhiên các thú nhân lạc loài sẵn sàng giúp đỡ. Hiện tại trời đã vào trưa, đứng ở nơi này nói chuyện không tiện, nhóm Lộc dẫn các thú nhân đi tìm chỗ dừng chân an toàn. ...
Thái Linh sau khi cưỡi được ngựa, liên lên đường đi dọc bờ biển tìm kiếm. Lạc Nhật giúp cô hỏi thăm mấy bộ lạc gần đây, ai cũng nói không cứu được thú nhân nào trên biển.
Thái Linh chỉ còn nước trông chờ vào vận may, cô hy vọng mình sẽ tìm được ai đó khi đi dọc bờ biển.
Cô mang theo Tà Khuyết, hai chị em cưỡi Bái Xẻo, phi nhanh theo các con sóng, trên cao Bảo Long được cắt cử đi theo bảo vệ Thái Linh nhìn cô chăm chú, đồng thời cũng phải vận hết tốc lực mới đuổi kịp tốc độ của cô.
Chương 100: Gặp lại (1)
Nhóm Ưng Phan di chuyển liên tục không nghỉ, dưới sự chỉ dẫn của Ngọc, sau một khoảng thời gian dài cuối cùng họ cũng nhìn thấy màu xanh. Ban đầy chỉ là một chấm nhỏ, sau đó mở rộng dần, cuối cùng không thể nhìn hết trong tâm mắt. Nơi mà họ sắp đặt chân xuống này quả là rộng lớn.
Ngọc đánh tiếng với Kim: "Vùng đất liền này là nơi các chị em của tôi không dám bén mảng tới, bởi nó có rất nhiều thú dữ vô cùng nguy hiểm. Tôi có tới một lần, nhưng chỉ dám đi loanh quanh gần bờ."
Kim hỏi: "Trên đó có tộc thú nhân nào không?”
"Có, khá nhiều, lần lên bờ đó tôi có nghe và thấy một chuyện. Trên vùng đất này có một số thú nhân không nên tiếp xúc." Kim khá bất ngờ hỏi: "Vì sao?”
"Vì bọn họ là giống loài bất thường, được gọi là thú nhân lạc loài."
Kim nhíu mày, xưng hô này có vẻ không tốt lắm, nhưng hắn chưa tiếp xúc với thú nhân trên đó nên không thể phán đoán được nhóm thú nhân lạc loài này tốt hay xấu.
Ngọc đè giọng nhắc nhở Kim: "Ở hướng này, chúng ta sẽ đáp cánh xuống khu rừng có rất nhiều thú dữ, báo với mọi người chuẩn bị tinh thần đi."
Kim lớn tiếng nói. Các thú nhân nghe được ai cũng lên tinh thân cho mình. Trong lúc này, bên dưới khu rừng nhóm thú nhân lạc loài đang dẫn Bà Bà men theo con đường gân biển để đi khỏi rừng chất.
Đột nhiên tiểu giống cái hét lớn: "Cha, trên trời có thứ gì đó?”
Nghe lời con gái, thú nhân ngẩng đầu nhìn lên, liền trông thấy một nhóm thú nhân có cánh đang từ từ hạ xuống đây. Theo thói quen hắn vội vàng kéo Bà Bà bỏ chạy.
"Chúng ta không thể để các thú nhân nhìn thấy!"
Bà Bà nghe ra được sự lo lắng của giống đực đang kéo tay mình, bọn họ không phải sợ hãi vì gặp kình địch, mà đơn giản chỉ là đang chạy trốn những người không thích họ. Giống như nhóm thú nhân Tà thần của bà trước kia, cũng cực kỳ sợ gặp các thú nhân bộ lạc khác.
Nhưng bây giờ sau một thời gian Bà bà lại không muốn trốn chạy như thế, bởi dù họ có chạy kiểu gì thì cũng sẽ bị người ta đối xử như thế, vậy tại sao phải chạy, đứng lại để xem bọn kia muốn làm gì nào.
Bà Bà kéo thú nhân lại, nói: Bình tĩnh đi, cứ từ tư, đường ai người ấy đi, chúng ta ở đây trước bọn họ đến sau sao có quyên hơn chúng ta được chứ”" Nghe bà nói bậy nhóm thú nhân vẫn không an tâm, kéo bà đi còn nói: “Đừng ở lại đây thì hơn, nên tránh mặt họ càng xa càng tốt."
Bà Bà không nói gì, chỉ nắm chặt tay giống cái đi gần mình nhất, ép tốc độ của họ chậm lại, mắt ngước lên trời nhìn xem là thú nhân nào tới.
Đột nhiên mắt Bà Bà mở lớn, trong con người trắng đục hiện lên hình dáng Lang Điểu màu đen, cùng những thú nhân có bộ lông trắng đen đan xen, đây là thú nhân Mã Điểu, nhưng sao lại có nhiều Mã Điểu đến vậy?
Lúc này các thú nhân đi cùng Bà Bà cũng nhận ra bất thường. Những thú nhân trên bầu trời trông không giống thú nhân của vùng đất này.
Phía trên Mã Vằn hưng phấn hét lớn: “Ưng Phan cậu nhìn kìa, xem dưới kia là ai?"
Bóng dáng giống cái gầy, nhỏ thó đứng giữa những thú nhân kỳ lạ đang nhìn lên vô cùng quen thuộc, đó chính là Bà Bà.
Ưng Phan cùng các thú nhân gấp rút hạ cánh xuống hóa về hình người, di chuyển nhanh tới vị trí của Bà Bà.
Các thú nhân lạc loài vây Bà Bà vào trong muốn bảo vệ bà. Bà Bà không vội lên tiếng do vẫn chưa xác định được đó có phải là nhóm Ưng Phan hay không, bởi vì có quá nhiều Mã Điểu cùng Lang Điểu, cho tới khi bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tâm mắt.
Bà Bà nhịn không được nước mắt cứ thế tuôn ra trong con người màu trắng, bà xúc động nói với các thú nhân lạc loài: "Họ là thú nhân trong tộc của ta."
Ưng Phan thấy Bà Bà cũng hưng phấn gọi: "Bà Bà."
Bà Bà lau nước mắt xúc động đáp lại: "Ừ là ta, tốt quá rồi, các cậu vẫn an toàn Ưng Phan đi lại chỗ bà, ánh mắt đề phòng nhìn các thú nhân đang vây quanh bà, hắn cảm nhận được các thú nhân này không có ác ý, nhưng cũng không hoàn toàn thả lỏng khi nhìn thấy họ.
Ngọc nhíu mày nhìn các thú nhân lạc loài, cô đã nhìn thấy họ, nên kéo tay Kim nói: “Tránh xa những thú nhân lạc loài kia ra, họ không được vùng đất này chấp nhận, là những thú nhân bị ruồng bỏ.'
Khi trước Ngọc có nói vê những thú nhân này, hắn chưa được thấy tận mắt nên không dám phán đoán, bây giờ nhìn thấy rồi, ngược lại hiểu ra nhóm thú nhân này có lẽ cũng bị ruông bỏ và xa lánh như bọn họ khi trước.
Kim nghĩ tới đó cảm thấy rất giận, bèn quát: “Đừng nói như vậy, dù họ là ai cũng là thú nhân, xứng đáng có cuộc sống của riêng mình, không ai có quyền nói họ là thú nhân bị ruồng bỏ." Ngọc kinh ngạc, Kim là thú nhân ôn hòa, cô chưa bao giờ thấy hắn nổi nóng với mình, đây là lần đầu tiên, khi nói những lời ấy, cảm xúc của Kim rất tệ, cứ như thể bản thân hắn là thú nhân bị ruồng bỏ vậy.
Ngọc bất giác nói: "Thật xin lỗi, tôi không cố ý."
Kim lúc này mới nhận ra mình giận lây sang người vô tội, hắn ái ngại nhìn Ngọc, hai từ 'xin lỗi' cứ đảo quanh trong khoang miệng nhưng không tài nào thốt ra được.
Bà Bà bên kia đang kể lại toàn bộ câu chuyện và giới thiệu nhóm thú nhân lạc loài cho Ưng Phan.
Khác với những thú nhân ở vùng đất này, Ưng Phan không hề xem thường họ, còn cúi đầu thể hiện sự biết ơn, cảm kích nói: 'May mà nhờ mọi người nếu không Bà Bà đã chẳng thể gặp lại chúng tôi. Mọi người có yêu cầu gì xin cứ nói chúng tôi sẽ gắng hết sức hoàn thành."
Một giống đực xua tay: "Không cần đâu, chúng tôi chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi, mọi người không chê là được rồi. Mọi người nhanh ra khỏi đây đi, nơi này nguy hiểm lắm, hơn nữa ở lâu cùng chúng tôi cũng không tốt."
Ưng Phan nhíu mày nhìn họ, hắn cảm thấy hành động của các thú nhân trước mặt thật quen thuộc, trong quá khứ, hắn hình như đã từng hành xử như thế này, ngại gặp thú nhân khác, không dám tiếp xúc vì sợ họ khinh thường, cũng sợ những ô uế trên cơ thể mình lây cho các thú nhân khác...
Nghĩ lại Ưng Phân bỗng bật cười, khiến các thú nhân lạc loài lo lắng, sợ lời mình nói khiến hắn khó chịu.
Ưng Phan đây là đang cười chính mình, cười vì những ngày xưa ấy hắn thật ngu ngốc và nhát gan.
Hắn ngừng cười hỏi thú nhân trước mặt: “Các anh đã từng là thú nhân bộ lạc nào, tên là gì?"
Thú nhân đó khá bất ngờ với câu hỏi của Ưng Phan. Hắn ta nhìn chằm chằm Ưng Phan, muốn tìm ra chút khinh miệt trong đôi mắt xanh kia, nhưng không, đến chút ghét bỏ cũng không có, còn chứa đầy thiện ý và cỗ vũ, khác hoàn toàn với các thú nhân bộ lạc khác.
Thú nhân đứng trước mặt Ưng Phan nuốt nước bọt, rồi nói: "Tôi là Tảo, đây là bạn đời của tôi Ý, chúng tôi không có bộ lạc, từ khi sinh ra đã là thú nhân lạc loài, không nơi nào dung nạp chúng tôi cả.
Ý ái ngại nhìn Ưng Phan, cô rụt rè đứng sau lưng bạn đời của mình không dám nhìn các thú nhân trước mặt.
Ưng Phan cảm nhận được nỗi buồn của Tảo khi nói về bộ lạc của mình, 'lạc loài hai từ này như đẩy họ ra khỏi chủng loài thú nhân trên lục địa này Vậy. Ưng Phan không vì hai từ đó mà khinh thường họ, hắn thân thiện giới thiệu: "Tôi là Ưng Phan, phía sau là những người bạn của tôi."
Rồi hắn nói thêm: "Anh đừng xấu hổ vì xuất thân của mình, nếu các anh tự tỉ thì chỉ khiến kẻ khác càng khinh thường thêm mà thôi.'
Tảo giật mình nhìn ưng Phan, đây là lân đầu tiên có thú nhân dạy hắn điều này, trong mắt Tảo, hình ảnh Ưng Phan bỗng trở nên to lớn bất thường.
Tảo xúc động nói không nên lời, bên cạnh hắn thú nhân nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng: "Cảm ơn anh. Tôi là Lộc, bên cạnh là bạn đời của tôi Ý, cùng con gái tôi Trúc.'
Ưng Phan gửi lời chào đến bọn họ, hắn có thể cảm nhận được Lộc này bình tĩnh và mạnh mẽ hơn nhiều so với Tảo.
Ưng Phan cảm thấy dựa vào các thú nhân này để hiểu hơn về vùng đất mới không tệ, nên nói: “Chúng tôi không phải là thú nhân vùng này, liệu anh có thể nói cho chúng tôi vài điêu về vùng đất này được không? Chúng tôi đang cần tìm bạn bè của mình."
Đối với những người đối xử tốt với họ, đương nhiên các thú nhân lạc loài sẵn sàng giúp đỡ. Hiện tại trời đã vào trưa, đứng ở nơi này nói chuyện không tiện, nhóm Lộc dẫn các thú nhân đi tìm chỗ dừng chân an toàn. ...
Thái Linh sau khi cưỡi được ngựa, liên lên đường đi dọc bờ biển tìm kiếm. Lạc Nhật giúp cô hỏi thăm mấy bộ lạc gần đây, ai cũng nói không cứu được thú nhân nào trên biển.
Thái Linh chỉ còn nước trông chờ vào vận may, cô hy vọng mình sẽ tìm được ai đó khi đi dọc bờ biển.
Cô mang theo Tà Khuyết, hai chị em cưỡi Bái Xẻo, phi nhanh theo các con sóng, trên cao Bảo Long được cắt cử đi theo bảo vệ Thái Linh nhìn cô chăm chú, đồng thời cũng phải vận hết tốc lực mới đuổi kịp tốc độ của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận