Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 148: Sóng thần và mắt trăng

Chương 148: Sóng thần và mắt trăngChương 148: Sóng thần và mắt trăng
Chương 148: Sóng thân và mặt trăng
Số lượng rắn lớn nhiều khiến các thú nhân bất giác lùi lại, nhưng đây không phải là lúc họ sợ hãi.
"Tiếp tục bắn tên tẩm lửa!" Ưng Phan ra lệnh.
Mũi tên tẩm lửa bay ra, bén vào cây cối xung quanh tạo thành một trận hỏa hoạn, không chỉ giết chết số lượng rắn khổng lồ phía trước mà giết lây sang một đàn chim mỏ dài đang bay tới.
Mũi tên lửa tiêu diệt được thú dữ, nhưng cũng khiến họ mất trắng một lượng mũi tên lớn trong biển lửa không thể thu hồi, ngoài ra còn gây hỏa hoạn trên diện rộng có nguy cơ cháy lan sang bộ lạc.
"Mau dập lửa nếu không sẽ cháy vào khu vực nhà ở." Thú nhân lo lắng hô lên.
Hiện tại mặt đất vẫn chưa thôi chấn động, việc di chuyển trên đất bằng rất khó khăn, chỉ có thú nhân bay được mới có thể dập lửa.
Lửa lan ra càng lúc càng rộng, vây lấy bộ lạc bọn họ, vừa hay có thể đuổi lũ thú dữ đang lao vê đây đi hướng khác, đồng thời cũng cho họ nhìn thấy nơi bắt nguồn của tiếng tanh tách.
Đất đang tách làm đôi, chia khu rừng thành nhiêu mảnh khác nhau.
Các thú nhân vừa dập lửa vừa quan sát tình trạng xung quanh. Khu vực bộ lạc Tà thân cùng phân núi đá nơi lũ thú chũi chui vào vẫn bình an không bị tách nhỏ.
Các thú nhân hợp sức cùng nhau dập lửa ở nơi gân bộ lạc nhất, tránh cho lửa lây vào khu vực nhà ở phá hủy hết công sức bao lâu nay của họ, kiên trì cho tới khi mặt trời lên, khi này toàn bộ cảnh sắc trong khu rừng hoàn toàn hiện ra trước mặt họ. Một mớ hỗn độn, cây cối đổ rạp, xác chết động vật chông chất khắp nơi, đất tách ra tạo thành vô số vực sâu. Khi này động đất cũng dừng lại, mọi người nhìn cảnh tượng trước mặt thở phào một hơi vì đã kiên trì vượt qua được đêm kinh hoàng.
Nhưng Thần không chiều lòng người, một loạt tiếng rào rào kỳ lạ vang lên.
Thái Linh theo hướng âm thanh quay đầy, đó là biển.
"Ưng Phan, anh nhanh bay về phía biển kiểm tra thử." Thái Linh lo lắng thúc giục.
Ưng Phan lập tức bay đi, phóng về phía biển lớn, nơi hắn đi qua đất liền còn nguyên vẹn, một số dãy núi vẫn chưa sụp đổ.
Lúc ra đến biển hắn phát hiện ở phương xa có một bức tường màu xanh xuất hiện, bức tường đó càng lúc càng lớn và đang lao về phía này một cách rất nhanh.
Ưng Phan vội vã bay về bộ lạc, vừa hạ cánh hắn liền hóa hình hét: "Biển có...
Chưa chờ hắn nói hết câu, một tiếng động lớn đã thu hút mọi người.
Ở phương đông, nơi có Biển một bức tường nước khổng lồ lao vào rừng xô đổ một dãy núi lớn nhấn chìm hàng loạt cây cối, mặt đất lần nữa rung lên dữ dội, theo dòng nước tràn vào là vô số đảo san hô của tộc Bích Ngư.
"Chuyện quái gì vậy? Lạc Nhật không nhịn được thốt lên.
"Sóng thần!" Môi Thái Linh run run, ánh mắt vô thức hướng về phía tượng Tà thần.
Bộ lạc Tà thân giờ đây chỉ có thể trông mong vào tình thương của thần, trước mặt họ là biển lớn hung bạo, sau lưng mặt đất đã trở nên hỗn loạn, không còn nơi nào để đi. Nước dâng lên nhanh chóng vượt qua núi lớn tràn vào khu rừng và ngừng vươn rộng khi chạm tới núi đá gần khu vực bộ lạc Tà thần, sau đó tất cả đều rơi vào tĩnh lặng.
Đứng từ trên cao nhìn xuống, trước mắt bọn họ biển đã mở ruộng hơn, một số đảo san hô dạt vào sát núi đá, từ bên trong đó vài bóng người mơ hồ xuất hiện, đó chính là giống cái của Bích Ngư. ...
Biển đã lặng, mặt đất cũng yên, nhưng các thú nhân bộ lạc Tà Thần vẫn không yên tâm, ngồi yên lặng bên nhau căng mắt đề phòng cho tới khi màn đêm buông xuống.
Một số thú nhân tranh thủ nướng thịt, từ những con thú họ nuôi sẵn làm bữa tối.
Khi này trên trời xuất hiện mặt trăng, đây là lần đầu tiên Thái Linh nhìn thấy mặt trăng ở thế giới này, nó to hơn bình thường và có màu xanh nhàn nhạt. “Đó là cái gì vậy?' Các thú nhân xôn xao.
Những sự kiện ban ngày khiến họ sợ hãi, nên giờ đây đối với sự xuất hiện bất thình lình của mặt trăng họ càng sợ hơn.
"Mặt trăng." Thái Linh nói.Nó giống như mặt trời có thể soi sáng, nhưng chỉ xuất hiện vào ban đêm lúc mặt trời xuống núi. Thú thế của chúng ta bao năm qua đều không có mặt trăng sao?"
Các thú nhân lắc đầu, đây là lân đầu họ nhìn thấy mặt trăng cũng là lần đầu biết còn có một thứ có thể soi sáng ban đêm.
"Mọi người nhìn kìa tượng thần của chúng ta đang phát sáng. Kim hô lớn.
Bức tượng thần vốn mang màu vàng nhưng không hiểu vì sao lúc này lại chuyển qua màu trắng còn phát sáng rực rỡ ngay trong đêm tối, ánh sáng đó khiến các thú nhân như thể nhìn thấy lời chúc phúc của thân, họ bất giác quỳ xuống hát vang câu cảm tạ.
"Cảm ơn ngài đã bảo hộ chúng con, cảm ơn ngài đã đem ánh sáng đến cho đêm tối, cảm ơn ngài đã soi sáng cho bộ lạc Tà thần để chúng con bước qua được gian nan."
"Khấn xin ngài bảo hộ Tà thần trước sóng gió cuộc đời, xin cho chúng con sức mạnh, lòng can đảm, dũng mãnh đối đầu với mọi gian khó mà không sợ hãi."
Các thú nhân già chưa tham gia vào bộ lạc Tà Thân cũng hoảng sợ nhìn về phía bức tượng, Thân đang soi sáng cho những thú nhân ô uế, thân đang bảo hộ bộ lạc bị người ta cho rằng đã hủy diệt một vùng đất, thân đang quan phòng nơi này.
Đến Thân cũng bảo vệ thú nhân Tà thân cớ gì những thú nhân ngoài kia lại ghét bỏ, xua đuổi bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận