Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 82: Ho và tên

Chương 82: Ho và tênChương 82: Ho và tên
Chương 82: Họ và tên
Thái Linh cùng với tộc trưởng bộ lạc Nhật Điểu đi tìm thảo dược, Tà Khuyết được cô gửi lại cho các tộc nhân Nhật Điểu chăm sóc. Khi để Tà Khuyết lại, Thái Linh quyết định vô cùng dứt khoát, không chút chân chừ, đây là cách cô thể hiện niềm tin tưởng với đối tác.
Theo thông tin bản đồ, thảo dược ở gần họ nhất là nhựa cây đỏ, Thái Linh vốn là người mới tới khu rừng này, nhưng bất ngờ thay cô di chuyển còn thành thạo hơn cả thú nhân bên cạnh, đến mức tộc trưởng Nhật Điểu phải nghi ngờ.
"Cô từng đến đây à?"
Thái Linh khi này mới ý thức được bản thân thể hiện quá lố, cô cười cười đáp: "Không biết anh có tin không nhưng dược sư chúng tôi có khả năng cảm nhận được vị trí của thảo dược rất tốt." Hắn nhướng mày."Cô cảm nhận bằng cách nào?"
Thái Linh đáp: "Thì là cảm nhận được đó."
Tộc trưởng Nhật Điểu vẫn không hiểu lắm, nhưng không hỏi nữa. Hai người tiếp tục đi bên nhau, không nói gì, thỉnh thoảng có vài con thú hoang chạy qua đánh động xung quanh, gây ra âm thanh khiến bâu không khí sôi động hơn một chút.
Trên đường đi Thái Linh liên tục liếc nhìn thú nhân bên cạnh, cô không thích im lặng thế này, đây là khoảng thời gian rất tốt để cô hỏi thông tin, nhưng đối phương có vẻ là kẻ khó ưa.
Sau một khoảng thời gian đắn đo cuối cùng Thái Linh hắng giọng hỏi: Anh tên gì?
Có khả năng trong khoảng thời gian sắp tới cô sẽ sinh hoạt ở bộ lạc Nhật Điểu, biết tên tộc trưởng sẽ tiện hơn. "Nhật." Hắn đáp.
Chỉ một từ, lạnh lùng và khá cao ngạo.
Thái Linh gật gù khen: "Tên rất hay, là ngày mới, mặt trời, cũng đồng nghĩa với ánh sáng."
Hắn bất ngờ nhìn cô.Cô nói gì cơ, những gì cô vừa nói là ý nghĩa tên của tôi?
Cái tên Nhận này được cha mẹ hắn đặt cho, vốn chỉ như một cách gọi nào ngờ hôm nay lại có giống cái nói tên hắn đẹp còn mang hàng tá ý nghĩa.
Thấy Nhật có vẻ hứng thú, Thái Linh bèn giải thích: "Thật ra tên của mỗi thú nhân đều có ý nghĩa, giống như tên của tôi, Thái là họ còn tên là Linh. Linh trong thông minh, linh hoạt, nhanh nhẹn, hoạt bát. Cha mẹ đặt tên này cho tôi với hy vọng, lớn lên tôi sẽ là một người thông minh, vui vẻ hiếm khi ưu phiên. Còn tên của anh Nhật hay còn gọi là ngày, mặt trời hoặc ánh sáng. Cha mẹ anh có lẽ hy vọng anh sẽ là một chàng thú nhân tươi sáng, mạnh mẽ và rực rỡ như ánh mặt trời."
Hắn đột ngột đứng lại làm Thái Linh giật mình, cô bối rối dừng theo hỏi: "Sao không ởđi nữa, tôi nói sai gì sao?"
Nhật nhìn cô chăm chú, mãi tới khi Thái Linh sắp không nhịn được muốn hỏi thì hắn nói: "Họ là gì?"
Thái Linh bất ngờ, cô không nghĩ hắn lại quan tâm đến cái đó. Hơn nữa đây là thú nhân đầu tiên quan tâm đến điều này.
Thái Linh cười đáp: Họ là một tên gọi dành cho rất nhiều người. Ví dụ như anh, nếu bây giờ anh lập gia đình sau đó sinh ra vài ba đứa con, để người ngoài chỉ cân nghe tên liên biết bọn trẻ là con anh, anh sẽ đặt tên chúng kèm với họ của mình. Sau này con anh lấy vợ cũng sẽ dùng họ này, đến đời cháu chắt chút chít, đều như thế, thì anh đã tạo ra một dòng dõi có thể tồn tại đến muôn đời, ngoài ra chính họ sẽ giúp anh tạo ra cả một thế hệ chỉ thuộc về riêng mình."
Hắn mở trừng mắt nhìn cô, không hề nháy, cứ như thể muốn xác định những lời cô nói là thật hay giả.
Thái Linh đã nói xong, vậy mà hắn vẫn cứ đứng nhìn, cô không biết phải xử lý thế nào.
Đột nhiên Nhật gọi: "Thái Linh."
"Hở?" Cô nghiêng đầu nhìn hắn.
"Tôi họ gì?"
Thái Linh hơi ngớ người ra vì câu hỏi quá bất ngờ, lát sau cô phì cười.'Họ của mình sao anh lại hỏi tôi, cái này phải hỏi chính anh mới đúng, anh muốn mình mang họ gì?"
"Làm sao để tạo ra họ?"
Thái Linh không trả lời vội, chỉ thúc dục: “Vừa đi vừa nói." Hắn lập tức bước theo cô, lần này cố giữ tốc độ vừa phải đi ngay bên cạnh cô để nghe thật rõ.
"Họ thật ra anh có thể lấy theo tên bộ lạc của mình." Nói tới đây cô nhíu mày, hắn tên Nhật rồi giờ biết lấy họ gì đây, chẳng lẽ gọi là Điểu Nhật, nghe có hơi buồn cười.
Thái Linh bèn sửa lại: "Ngoài lấy theo tên bộ lạc, anh có thể dựa vào đặc điểm hình thú của mình để chọn họ, sau đó lấy cái họ ấy và ghép tên của mình vào."
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Vù và.
Đột nhiên bên cạnh cô gió thổi mạnh, tiếng xương cốt vỡ nát vang lên, lát sau một sinh vật cao lớn đứng sừng sững trước mắt cô.
Thái Linh há hốc mồm, trên đời này có thú nhân nhanh nhẹn dứt khoát đến thế ư, cô vừa dứt lời hắn đã hóa hình luôn rồi. Khoan đã hình thú của hắn...
Lân nữa Thái Linh phải trừng mắt vì quá đỗi kinh ngạc, cánh chim hình chữ nhật, chân cao gây và dài, mỏ dài và câu ở phần đầu, trên cánh có hoa văn hình con mắt, sắc lông thiên vê xám. Hình dáng thú nhân của Nhật không khác gì Chim Lạc mà cô từng nhìn thấy qua các hình vẽ ở thời hiện đại.
Chim Lạc là thần thú của người Việt, nhưng cô chỉ từng nhìn thấy nó bằng hình vẽ, dáng hình ngoài đời ra sao cô chưa một lân gặp được, bây giờ cô đã được chứng kiến.
Thân hình không quá lớn như các tộc thú nhân khác, cũng không quá gầy, chân dài móng vuốt sắc nhọn, tạo cảm giác mạnh mẽ... Đây chính là vẻ ngoài của Chim Lạc.
"Thật đẹp!"
Nghe cô khen đôi mắt đỏ của Nhật nheo lại, hình thú của tộc Nhật Điểu được xem là hình thú xấu xí nhất trên vùng đất này, sức mạnh kém cỏi nhất, nên khi gặp các thú nhân khác họ luôn tự ti, hiếm có giống cái này thích hình thú của Nhật Điểu, đây là giống cái đầu tiên mở lời khen.
"Thật sao?" Nhật nhịn không được muốn xác định lại.
Thái Linh gật đầu lia lịa: "Rất đẹp, sắc lông thiên xám, hoa văn hình con mắt trông rất sinh động, đã thế còn có đôi mắt đỏ sáng rực, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chủng thú nhân đẹp thế này."
Ánh mắt Nhật nhu hòa hơn, không còn lạnh lẽo như ban đầu bởi hắn có thể cảm nhận được giống cái này khen thật lòng.
"Theo cô với hình dáng này tôi nên gọi họ mình là gì?"
Hắn thật sự rất chấp nhất với cái họ. Thay vì trả lời Thái Linh hỏi: "Vì sao tộc anh lại gọi là Nhật điểu."
"Tôi không biết, từ khi sinh ra tôi đã là thú nhân của Nhật Điểu rồi."
Thái Linh âm thầm tự đoán, có khả năng tổ tiên Nhật Điểu đặt tên này là dựa trên hoa văn ở cánh.
Thái Linh không hỏi vấn đề Nhật Điểu nữa, thay vào đó cô đổi một câu hỏi khác: "Anh đã từng nghe câu chuyện về giống loài Chim Lạc chưa?"
Đây là lần đầu tiên Nhật nghe thấy loài chim này, hắn lắc đầu, ánh mắt phát sáng muốn cô nói.
Thái Linh châm chầm kể câu chuyện vê Chim Lạc, rất hiếm tài liệu nói vê loài chim này, hồi đó cô chỉ biết đó là Thần thú của người Việt cổ, được khắc trên trống đồng hoặc là các di tích cổ tìm được.
"Chim Lạc có hình thú rất giống tộc các anh, đó là một loài chim rất đặc biệt, từng được một bộ lạc lớn nhận là thần thú, khắc hình và tôn thờ, người ta gọi đó là chim Lạc, loài chim luôn dẫn đường cho những người đi lạc về nhà."
Cô kể xong thì quay qua mỉm cười với Nhật: "Hình thú của các anh thật sự rất giống chim Lạc."
"Lạc." Nhật lẩm bẩm.Vậy gọi tôi là Lạc Nhật đi.
Thái Linh rất thích họ và tên này, nghe cực kỳ êm tai.Được đấy, từ nay anh mang họ Lạc, tên Nhật, hy vọng anh sẽ là ánh sáng dẫn đường cho tộc nhân của mình đi đến nơi thịnh vượng."
Lạc Nhật nhẩm lại ý nghĩa của tên mình, toàn thân toát lên nét hăng hái lạ thường.
Đột nhiên Thái Linh bên cạnh cười phá lên làm Lạc Nhật giật mình, hắn nhìn cô với ánh mắt hiếu kỳ.
Thái Linh vừa cười vừa nói: 'Rõ ràng tôi và anh đang đi hái thảo dược mà nhỉ, sao tự nhiên chúng ta lại bàn đến họ thế này?"
Thái Linh cũng không hiểu sao một cuộc nói chuyện bình thường lại đi xa đến vậy, hình như từ khi đến nơi này không còn ai biết cô là ai, những kiến thức ở thời Trái Đất cũng được cô nói thoải mới hơn.
"Cảm ơn côi!"
Lạc Nhật hóa về hình người, vẫn là bộ da thú quấn kín mít, chẳng nhìn rõ sắc mặt nhưng lời nói của hắn thì nhẹ nhàng hơn khi mới gặp rất nhiều.
Thái Linh nghe vậy chỉ biết cười, lòng thâm nói: Vì sao lại cảm ơn cô, nhưng mối quan hệ đã tốt hơn rồi, đã thế cô còn được gợi lại ký ức của quê hương, cũng khá tuyệt.
Qua cuộc nói chuyện kỳ lạ này, Thái Linh đã nhìn Lạc Nhật với ánh mắt khác đi, cô cảm thấy thân thiết với hắn hơn rất nhiều, đây là thú nhân thứ hai sau Ưng Phan cho cô cảm giác này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận