Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 183: Chúng ta ly hôn

Chương 183: Chúng ta ly hônChương 183: Chúng ta ly hôn
Chương 183: Chúng ta ly hôn
Sau khi Mật Tâm ra ngoài một lát lâu chưa trở vê, Thái Linh liên không yên tâm quyết định ra ngoài tìm cô ta. Lúc đi qua phòng bếp thấy Mật Tâm đang ngồi đối diện ăn cơm cùng Ưng Phan, còn cười cười nói nói hệt như hai vợ chồng chung sống dưới một mái nhà, máu nóng xông lên tới não, Thái Linh không thèm nghĩ ngợi lao vào bếp nắm tóc Mặt Tâm tát vào mặt cô ta quát lớn:
"Cô dám ngồi ăn chung bàn với Ưng Phan, cô có biết mình là ai không hả? Là một thứ thấp kém không xứng được ăn cơm, xấu xí đến mức nhìn thấy là mắc ói!"
Vừa nói vừa tát liên tục vào mặt Mật Tâm. Cô ta chỉ biết khóc lóc xin tha liên tục nhận sai.
Ưng Phan nhìn bàn tay Thái Linh liên tục đánh vào mặt Mật Tâm nhíu mày không vui quát: "Thái Linh mau về phòng!"
Thái Linh trừng mắt nhìn Ưng Phan quát lại: "Anh ghét em rồi đúng không?”
Ưng Phan không vui. Hành động này của em thì dù là bất kỳ thú nhân nào đứng đây cũng sẽ ghét."
Thái Linh nghe vậy càng giận hơn, cô ta gào lên như một con thú bị thương: "Anh ghét em ư? Tại sao chứ, rõ ràng anh thương em mà, hay là anh đã phát hiện ra...'
Nói tới đây cô ta đột ngột dừng lại, toàn thân run rẩy.Mu a e b oo k g i a r e l ien he Z A LO : 0 9 1 1 0 0 9 4 67
Mật Tâm cũng nhận ra sự bất thường của cô ta, nhân cơ hội lên tiếng: "Thái Linh, Ưng Phan rất yêu cậu."
"Cô câm miệng!" Thái Linh rống vào mặt Mật Tâm, ánh mắt trừng lên đầy oán giận, cơ mặt vặn vẹn trông rất xấu XÍ.
Thái Linh nắm lấy khuôn mặt có sẹo dữ tợn của Mật Tâm đưa về phía Ưng Phàn, hỏi: "Anh thích cô ta à?”
Ưng Phan nhíu mày đáp lại: "Em đừng làm loạn nữa."
Thái Linh không chịu gào lên: “Anh thích loại giống cái có sẹo này đúng không?”
Sau câu hỏi này Thái Linh như thể nhận ra điều gì đó, cô cười lớn: "Thì ra là thế, không ngờ anh lại yêu giống cái bị sẹo, bây giờ vết sẹo của em đã lành anh liên ghét bỏ em đúng không?”
Ưng Phan không muốn tranh cãi đi tới nắm tay Thái Linh kéo cô ra khỏi người Mật Tâm: “Thôi đi, em còn làm mấy hành động ngu ngốc này nữa anh sẽ nhốt em vào phòng giam biệt lập đấy.
Thái Linh cào vào tay Ưng Phan khóc rống: "Anh thích kẻ có sẹo vậy em sẽ chữa mặt cho cô ta, để xem anh còn có thể tìm ai để yêu được nữa."
Nói rồi Thái Linh vùng khỏi tay Ưng Phan chạy về phòng mình lấy xà bông ra, sau đó kéo Mật Tâm vào phòng tắm, liên tục chà xà bông lên vết sẹo trên mặt cô ta.
"Mày không thể mang theo vết sẹo này được, tao phải hủy vết sẹo này đi, Ưng Phan chỉ có thể là của tao!"
Ưng Phan lạnh lùng quan sát hành động của Thái Linh, rồi quay người rời đi, đêm nay hắn không muốn ở nhà, qua chỗ Bạch nghỉ tạm một đêm.
Trong phòng tắm, Mật Tâm bị Thái Linh hành hạ suýt thì chết ngạt, sau khi chui ra khỏi nhà tắm, toàn thân cô ta ướt nhẹp.
Thái Linh ném cục xà bông cho cô ta, rồi đuổi cô ta ra ngoài sân ngủ.
Mật Tâm mang một thân ướt sũng đứng ngoài sân tay câm cục xà bông, từ khi nghe được lời Thái Linh nói Ưng Phan thích giống cái có sẹo ở mặt, Mật Tâm đã không còn ý định chữa trị nữa, ít nhất là cho tới khi cô ta tống cổ được Thái Linh ra khỏi ngôi nhà này, thành công thay vào vị trí của cổ, khi ấy chữa trị cũng không muộn.
Nghĩ xong cô ta liên nhìn ra ngoài, tới đầu cổng ngồi ở đó, vòng tay ôm lấy cơ thể mình tỏ ra đáng thương. ...
"Thái Linh hình như hơi lạ?" Bạch hỏi Ưng Phan.
Ưng Phan gật đầu đáp: "Hôm trước cô ấy có thử một loại thảo dược mới tìm được, sau khi thử xong tính tình trở nên táo bạo và mất kiểm soát, hiện giờ đang làm ầm lên ở nhà."
Hắn và Bà Bà bàn cả chiêu mới nghĩ ra được cách ứng phó này, tránh cho Thái Linh bị người trong bộ lạc ghét bỏ.
Bạch lo lắng: "Có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Ưng Phan lắc đâu: "Không nguy hiểm, chỉ cần chờ độc tính hao mòn dần cô ấy sẽ ổn định lại cảm xúc." Bạch: "Mất bao lâu?"
"Không rõ." Ưng Phan nuốt chút nước nói với Bạch.'Nếu có thấy Thái Linh làm gì đó không hay cũng đừng trách cô ấy.
Bạch gật đầu: "Tộc trưởng yên tâm đi, chúng tôi sẽ không trách Thái Linh.'
Ưng Phan nói thêm: "Cũng phiền cậu báo cho mọi người trong tộc biết luôn, tránh cho họ sợ hãi.'
Ưng Phan ngủ ở nhà Bạch một đêm sáng sớm liền quay về nhà, lúc đến đầu ngõ liên nhìn thấy Mật Tâm cuộn mình dựa vào tường ngủ gà gật.
Ưng Phan tính bước qua cô ta, nhưng đột nhiên lại dừng lại, sau đó tiến gần tới chỗ Mật Tâm gọi: 'Mật Tâm."
Nghe tiếng gọi Mật Tâm giật mình mở mắt, khi nhìn thấy Ưng Phan cô ta vội vàng đứng dậy, do một đêm dài chỉ ngồi một tư thế chân cô ta bị tê, cứ thế ngã vê phía Ưng Phan. Hắn đỡ được cô ta, Mật Tâm dựa vào lồng ngực Ưng Phan thỏ thẻ nói: "Xin lỗi tộc trưởng chân tôi tê quá."
“Buông ra maul"
Giọng Thái Linh vang lên, cô xông ra từ trong nhà, hai mắt đỏ ngầu tiến tới chỗ Ưng Phan và Mật Tâm, kéo Mật Tâm ra liên tục dùng tay đánh vào người cô ta khiến Mật Tâm la lên không ngừng.
Ưng Phan nhíu mày tiến lên ngăn Thái Linh lại, liên bị cô ta cào vào mặt.
Ưng Phan tức giận quát: 'Em còn làm càn thì chúng ta ly hôn đi!”
Tiếng quát này khiến Thái Linh đứng hình ngơ ngác nhìn Ưng Phan. Mật Tâm ngồi trên mặt đất khóe môi nhếch lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận