Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 99: Ngưa trắng

Chương 99: Ngưa trắngChương 99: Ngưa trắng
Chương 99: Ngựa trắng
Đến chiều Lạc Nhật đem về cho Thái Linh một con ngựa trắng, dáng người rất đẹp, lúc nhìn thấy nó hai mắt Thái Linh phát sáng. Không chỉ thú nhân mà thú vật ở thế giới này cũng to lớn khỏe mạnh hơn Trái Đất rất nhiều, nhưng đúng như Lạc Nhật nói, nó khá hung dữ.
Lạc Nhật thắt vào cổ nó một sợi dây, khi ném nó tới trước mặt Thái Linh, con ngựa liền đứng bật lên, nhảy lên cao đưa cao hai chân trước muốn đá về phía cô.
Lạc Nhật vội hét lớn: "Tránh ra nhanh!”
Thái Linh vội lùi ra sau hét lại: “Anh ném cái dây qua đây cho tôi.'
Lạc Nhật không hiểu cô muốn làm gì, nhưng thấy Thái Linh thúc dục, hắn liên ném sợi dây về phía cô. Thái Linh đớp được kéo mạnh khiến con ngựa không thể vươn người lên cao hai chân đạp mạnh xuống đất tạo thành hai cái hố nhỏ bên dưới. Thái Linh lấy đà nhảy lên lưng nó, con ngựa thấy có kẻ dám cưỡi lên lưng mình, liên nổi đóa phóng nhanh vào rừng.
Các thú nhân Nhật Điểu nhìn thấy cảnh này la toáng lên vô cùng sợ hãi. Lạc Nhật vội vàng hóa hình bay lên không trung đuổi theo, phía sau hắn không ít thú nhân hóa hình bay theo, đuổi vào rừng.
Tốc độ con ngựa trắng càng chạy càng nhanh, Thái Linh vận dụng hết mọi kỹ năng mình có được cố gắng trấn an thuần phục nó, không ít cành cây cà vào mặt khiến cô đau đớn.
Thái Linh cắn răng cố gắng ép con ngựa đi vào khuôn khổ theo ý mình, sau một hồi vật lộn, tốt độ con ngựa chậm dần, sau đó bắt đầu nghe theo lệnh cô chạy về hướng mà cô mong muốn, cho tới khi cả hai lao ra một vùng thảo nguyên lớn, khi này kỹ năng của Thái Linh được hoạt động hết công suất, cô thành công chế trụ con ngựa, buộc nó chạy theo ý của mình, cuối cùng khiến nó hoàn toàn nghe theo sự điều khiển của cô.
Lạc Nhật bay trên cao nhìn cô cưỡi trên lưng con ngựa trắng chạy băng băng trên thảo nguyên lớn, hái mắt mở †o đây kinh ngạc.
Đây là giống cái kỳ lạ nhất mà hắn gặp được từ trước đến nay, cô mạnh mẽ, tài giỏi và dường như rất thông minh, không có gì có thể làm khó được cô, đến loài thú vật hung hãn nhất cô cũng chế ngự được, bắt nó phục tùng và làm theo ý mình.
"Giỏi quái"
Các thú nhân nhìn thấy cảnh này cũng phải thốt lên, chưa từng có giống cái nào có thể thuân phục được một con thú hung dữ như thế, đây là giống cái đầu tiên làm được điều này.
"Tộc trưởng giống cái này quá phi thường, không biết trong tộc cô ấy các giống cái khác có thế không? Nếu có chúng ta tìm cách làm quen, cưới những giống cái như này về bộ lạc, sẽ kích thích các giống cái yếu đuối của chúng ta mạnh mẽ hơn.'
Một thú nhân nói.
Lạc Nhật không đáp lời hắn, nhưng trong bụng cũng suy tính đến điều đó. Một giống cách mạnh mẽ sẽ tự bảo vệ mình và không gây phiên toái quá nhiều cho họ.
Lạc Nhật chợt nghĩ tới những lời Tà Khuyết nói, Thái Linh có lẽ đã có người thương, thú nhân sánh đôi được với cô có lẽ cũng là một thú nhân tài ba, ở một nơi có giống cái mạnh mẽ như thể, các thú nhân chắc chắn không thua kém, không biết khi ấy thú nhân tộc Nhật Điểu có lọt nổi vào mắt xanh giống cái Tà thần hay không. Lạc Nhật bèn nói: "Muốn lấy được giống cái như ý, thì chúng ta cần phải cố gắng hơn nữa."
Thú nhân bên cạnh hắn thở dài hỏi: "Phải cố gắng thế nào đây, cùng lắm thì đánh một trận so tài với thú nhân Tà thần thôi."
Lạc Nhật mím môi, hắn cũng muốn so tài với thú nhân mà Thái Linh thương, xem thử tên đó như thế nào mà lại có được một giống cái hoàn hảo như cô.
Thái Linh bên dưới vẫn đang sảng khoáng chơi đùa cùng con ngựa cô đã thuần hóa được, không hay biến, các thú nhân đang lấy cô làm hình mẫu bạn đời tương lai. Tài năng của cô cuối cùng đã xóa mờ đi vết sẹo xấu xí trên mặt.
Thái Linh kéo mạnh dây để con vật dừng lại, cô vuốt ve phần cổ ngựa nói chuyện với nó: "Xin lỗi vì đã thắt dây vào cổ mày, để hôm nào tao đổi lại, buộc vào mũi tránh cho mày khó chịu.
Con ngựa hí lên một tiếng có vẻ không vui.
Thái Linh tiếp tục vuốt ve nó: "Từ hôm nay trở đi, mày đi theo tao, tao sẽ gọi mày là Bái Xẻo nhé."
Hồi còn ở Trái Đất, Thái Linh có học qua một lớp Tiếng Trung cơ bản, trong bài đầu tiên thầy có nói về từ mã, còn bắt cô ghép từ trắng, nhỏ với từ Mã, khi ấy cô đã đọc Bái Xẻo Mã và nhớ cho tới tận bây giờ.
Bái Xẻo có vẻ không vui, nhưng cũng không còn hung dữ muốn hất cô khỏi lưng nó như khi mới gặp.
Lạc Nhật cùng các thú nhân khác hạ cánh xuống làm Bái Xẻo sợ hãi co giò muốn chạy. Thái Linh vội trấn an nó, khi này Bái Xẻo mới không chạy đi, nhưng bốn chân của nó thì liên tục di chuyển cho thấy nó rất sợ hãi những thú nhân trước mặt. Lạc Nhật hóa về hình người, đi lại gần Thái Linh. Hắn không dám lại quá gần, sợ mùi hương Thú Nhân sẽ làm con vật chạy đi gây hại cho cô nên giữ một khoảng cách nhất định.
"Cô thuần phục được nó rồi sao?"
Thái Linh vui vẻ đáp: "Đúng vậy, tôi còn đặt tên cho nó, từ giờ nó được gọi là Bái Xẻo."
Cái tên khá kỳ quái, nhưng đối với các thú nhân một con vật mà cũng được đặt tên thì có vẻ hơi phi lý.
Một thú nhân Nhật Điểu khuyên cô: "Thú vật mãi là thú vật, cô không cần phải đặt tên cho nó đâu."
Thái Linh không cho là như vậy, đáp lại: "Thú vật đúng sẽ mãi là thú vật, nhưng một khi nó đem lại lợi ích cho thú nhân, phục vụ đời sống của chúng ta thì nó chẳng khác gì là bạn của chúng ta, một người bạn đương nhiên nên được đặt tên.' Bái Xẻo hình như hiểu ý của cô hí vang một tiếng.
Thái Linh bật cười nói: "Hơn nữa mọi người đừng khinh thường thú vật, nó cũng có linh tính, biết ai đối xử tốt với mình ai không, chỉ cần nó hiểu điều đó, thì sẽ là kẻ trung thành nhất, dù chúng ta có rơi vào hoàn cảnh nào nó cũng không bỏ rơi chúng ta."
Cô nghĩ lại đời trước, con người khi ấy còn yêu động vật hơn chính đồng loại của mình, vì động vật trung thành và không có ác ÿ như con người.
Các thú nhân lần đầu tiên nghe được những quan điểm khác về động vật, họ thấy khó hiểu, cũng chẳng tài nào lý giải được những điều Thái Linh đang nói. Thái Linh có thể dùng sự hiểu biết và kiến thức của mình để ảnh hưởng đến các thú nhân, nhưng riêng việc thuần hóa thú vật và xem nó như người bạn thì các thú nhân không tiếp thu nổi, hiện tại đối với họ thú vật chỉ là thức ăn, hoặc là kẻ thù.
Thái Linh phi ngựa về lại bộ lạc, lúc nhìn thấy cô điêu khiển con vật một cách thuần thục các giống cái hai mắt phát sáng, nhìn cô đầy ngưỡng mộ.
Thái Linh nhảy xuống khỏi lưng Bái Xẻo kéo nó tới gốc cây gần đó buộc chặt dây.
Tà Khuyết chạy tới hớn hở hỏi: "Chị đã thuần phục được con mãnh thú này rồi ư?"
Thái Linh xoa đầu cô bé nói: "Từ nay đừng gọi nó là mãnh thú, nó có tên, là Bái Xẻo, em nhớ gọi đúng tên nhé."
"Bái Xẻo, nghe hay quá!" Tà Khuyết cười tươi.
Cô bé vươn tay muốn chạm vào Bái Xẻo. Bái Xẻo cảm nhận được Tà Khuyết không có ác ý, nên cho cô bé chạm vào mặt mình.
"Cô còn đặt tên cho nó?” Lạc Bình đi tới hỏi. Thái Linh gật đầu: "Dù sao sắp tới nó sẽ là vật cưỡi của tôi, cũng giống như bạn nên đặt tên."
Lạc Bình khó hiểu: "Một con vật mà cũng phải có tên à, cô kỳ lạ thật đấy."
Thái Linh không muốn giải thích nhiều, quan điểm mỗi người mỗi thời mỗi khác, cô không muốn bản thân phải hết hơi hết sức đi thuyết phục họ thay đổi lối sống của mình, nên chỉ gật đầu nói: "Tôi thích vậy."
Lạc Bình không còn gì để hỏi thêm, chỉ tò mò quan sát Bái Xẻo, cô không ngờ một con hung thú trông rất đáng sợ, lại có ngày ngoan ngoan nằm trong khu vực của thú nhân, cho thú nhân sờ mó, không hề bỏ chạy, hay tấn công ngược lại.
"Thân kỳ thật đấy!" Lạc Bình không dám vuốt Bái Xẻo như Tà Khuyết, cô đứng bên cạnh nhìn ngắm không ngừng cảm thán. Sau khi quay lại chỗ các bạn của mình, không ít giống cái lôi kéo cô hỏi chuyện, bất ngờ một giống cái nói: "Cô ấy còn mạnh mẽ hơn cả Phượng."
Vừa nhắc tới cái tên này mặt Lạc Bình sa sâm, cô quát: "Đừng có nhắc tới tên cô ta nữa."
Các giống cái im lặng, không nói thêm gì. Lạc Bình không vui bỏ đi nơi khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận