Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 88: Đó không phải là tôc nhân của mấy ¡
Chương 88: Đó không phải là tôc nhân của mấy ¡Chương 88: Đó không phải là tôc nhân của mấy ¡
Chương 88: Đó không phải là tộc nhân của mấy người sao?
Bây giờ thì cô đã có thể lý giải vì sao lại có chủng tộc bị diệt vong chỉ vì căn bệnh này, với phương pháp ngăn bệnh lây lan đầy tiêu cực thế này không chết đúng là kỳ tích.
Thái Linh cẩn thận kiểm tra toàn bộ cơ thể của thú nhân trước mặt, tình trạng của hắn rất đáng báo động, dị năng của cô đưa ra mức thời gian sống sót của hắn chưa tới hai ngày.
Thái Linh thở dài, hỏi: "Anh không cảm thấy khó chịu hay ngứa ngáy gì à?"
Hắn lắc đầu: "Có cảm nhận được nhưng quen rồi, nên cũng bình thường thôi."
"Thông báo cho anh một tin, nếu tôi không tới hai ngày sau anh sẽ hẹo..
Hắn trừng mắt nhìn cô"Nói gì đó, hẹo là gì?" "Chết đó!" Thái Linh lấy nước dưới hồ lên, nhìn qua lại, cảm thấy không hợp vệ sinh liền gọi lớn.Lạc Nhật, đem bếp qua đây nấu cho tôi ít nước sôi."
"Lạc Nhật, cô ta gọi ai vậy?”
"Trong tộc chúng ta có ai tên là Lạc Nhật à?”
Các thú nhân xôn xao.
Thú nhân đang đứng trước mặt Thái Linh cũng tò mò: “Lạc Nhật là ai, bộ lạc chúng tôi không có thú nhân mang tên ấy?"
Thái Linh cười, hất đầu về phía sau: "Là hắn đó."
Thú nhân hiếu kỳ quay đầu nhìn lại, thấy tộc trưởng mang theo nồi đá cùng củi khô đi tới.
Hắn trừng mắt: "Từ khi nào mà tộc trưởng đổi tên thành Lạc Nhật vậy?"
Cùng câu hỏi với hắn còn có các thú nhân trong bộ lạc. Thái Linh cười bảo: "Lạc là họ, anh ta mới đặt đấy, còn Nhật là tên."
Thú nhân nhìn Thái Linh với ánh mắt mờ mịt, chẳng hiểu cô đang nói gì. Thái Linh cũng không mặn mà giải thích, nhờ Lạc Nhật nấu nước nóng cho mình, lấy thêm một tấm da thú sạch, tiện thể dặn: "Anh bảo các thú nhân tự kiểm tra bản thân, ai có tình trạng nặng như thú nhân này thì qua đây trước. Nếu rơi vào tình trạng như hắn, chỉ còn sống được hai ngày thôi, nên phải ưu tiên chữa trị cho những người này trước.'
Lạc Nhật khá bất ngờ vì cô có thể nhìn ra chính xác ngày tử vong của thú nhân bị bệnh, trình độ của cô đúng là không tâm thường.
Thú nhân đang được chữa trị dường như khá thờ ơ với mạng sống của mình, níu tộc trưởng lại hỏi: "Anh giải thích cho tôi nghe vì sao anh lại tên là Lạc Nhật được không?”
"Lạc là họ của tôi, tôi chọn họ này để sau sinh con đẻ cái tôi sẽ đặt họ cho nó, giống đực giống cái đều mang họ Lạc chỉ thay tên, sau này ai nghe tên chúng đều biết đó là con của tôi thuộc bộ lạc Nhật Điểu."
Nói xong Lạc Nhật quay lưng rời đi, bỏ lại thú nhân ngơ ngác nhìn theo hắn. Lát sau không hiểu não bổ thế nào, hai mắt hắn sáng bừng quay đầu nói với Thái Linh: "Tộc trưởng của chúng tôi trâu bò quái"
Thái Linh: "... ?"
Hắn nói tiếp: "Nghĩ ra một cái họ thật hay, Lạc, sau này đặt cho con cái, vậy là sẽ có Lạc To, Lạc Nhỏ, Lạc Cái, Lạc Đực, oa nếu là như vậy thì những ai chảy dòng máu của tộc trưởng đều mang họ Lạc, sau này tộc trưởng chết rồi, con cháu tộc trưởng tiếp tục lấy họ đó, thì họ Lạc này sẽ đông đến thế nào nhỉ?"
Nghe thú nhân biết một suy ba, Thái Linh thầm khen hắn thông miinh. Bỗng hắn nhìn cô cười ha há, kiêu ngạo nói: "Cô có họ không tộc trưởng của tôi có họ đấy?"
Thái Linh trừng hắn hỏi: "Năm nay anh bao nhiêu tuổi?"
Hắn trừng mắt đối lại cô: "Hỏi chỉ?"
"Tôi thấy anh chưa lớn."
Hắn trê mỏ: "Tôi lớn rôi nha, đã làm lễ trưởng thành năm ngoái."
Thú nhân nơi đây dâm mưa dãi nắng, và thường đi săn sớm nên Thái Linh rất khó đoán được tuổi của bọn họ, như thú nhân trước mặt này đây, nhìn như hai mươi tuổi nhưng cô nghĩ chắc là chưa tới.
Nước sôi, Thái Linh vội ngâm da thú qua nước ấm rồi đưa cho thú nhân trước mặt: “Anh tự lau người ởi, lau sạch mới có thể điều trị."
Thú nhân cầm lấy da thú lau toàn thân. Trong lúc hắn đang lau cơ thể cô trả lời câu hỏi ban đầu của hắn: "Tôi có họ, là Thái tên Linh. Em gái tôi họ Tà tên Khuyết."
Nghe cô nói, hai mắt thú nhân kinh ngạc, trừng như muốn rơi tròng mắt ra ngoài. Cô cũng có họ, ai bày cho vậy hả?"
Thái Linh muốn bổ não tên này ra xem mạch suy nghĩ của hắn rốt cuộc cấu tạo như nào, sao có thể nói và hỏi mấy câu ngu ngốc thế không biết. Hắn khi che kín toàn thân ngâầu bao nhiêu, thì khi mở ra lại ấu trĩ bấy nhiêu, đúng là nghịch lý.
Thái Linh không muốn trả lời, hỏi: "Lau xong chưa?"
Hắn ném tấm da thú dính đầy chất dịch trắng xuống đất, không đau không ngứa nói: "Cả bộ lạc của cô ai cũng có họ và tên à?"
Thái Linh ngẫm nghĩ, gật đầu. Hắn ghen tị nói: "Sao lại biết mà đặt họ hay thế?"
Thái Linh bật cười, lấy đất đen bôi lên các vết mụn của hắn.
"ÁI Má cô bôi cái gì đó, xót quá!" Hắn la ó lên nhảy tót tót như một con khỉ bị đốt mông.
Các thú nhân Nhật Điểu thấy vậy vội xông tới, hùng hổ muốn tấn công cô sợ cô làm hại thú nhân của họ.
Thái Linh liên nói: "La cái gì, thuốc đau trị bệnh, nốt mụn nhiễm trùng, đất đen có thể khử trùng, giờ nó đang giết các con vi khuẩn bên trong vết thương của anh, đương nhiên là đau xót rồi. Nhịn đi, tí giết chết bọn nó xong là hết đau liên."
Hắn bán tín bán nghỉ: "Cô nói thật? Trong vết mụn có vi khuẩn?"
Thái Linh nghiêm túc gật đầu, còn tận tình miêu tả: "Vi khuẩn nhỏ xíu như con giòi xuất hiện trong thịt thối ấy!" "Cái gìU
Các thú nhân đằng xa nghe được, hít khí, sợ hãi kiểm tra cơ thể mình.
Thú nhân trước mặt cũng hốt hoảng, không la lối nữa, hối cô: "Mau mau, bôi lên hết đi, giết chúng lẹ lên!"
Thái Linh nhướng mày, mạnh tay bôi đất đen lên cơ thể hắn, chỗ mông và háng cô ném để hắn tự bôi. ...
Anh trâm mình xuống biển, hắn vùng vẫy đôi tay, ban đầu cứ tưởng bản thân sẽ bị ngạt nước, nhưng sau đó hắn lại bơi được, càng bơi trong đầu hắn lại nhớ ra vài chuyện.
Ở nơi nào đó, hắn đã từng bơi như này, để bắt những con cá dưới biển.
"Cá!" Hắn lẩm bẩm trong bụng.
Những con môi dưới biển, Uyển thường đưa cho hắn được cô ta gọi là thú biển, hắn cũng nghĩ như thế, nhưng giờ lại nhớ ra tên của chúng. Không phải là thú biển mà là cá. Cá, cá - có người đã bảo hắn gọi như thế.
Hắn bơi rất nhanh, dân làm quen với nước biển, sau đó hắn trông thấy ánh sáng xanh xuất hiện.
Thứ ánh sáng này phát ra từ vảy, tóc và vây của giống cái Bích Ngư, hắn lập tức lùi ra phía sau một rặng san hô để trốn. Trông thấy mấy giống cái nâng thứ gì đó đi vào một rạn san hô sau đó liền bỏ đi.
Chờ bọn họ đi khuất hắn liền bơi tới đó, vừa lên bờ đã cảm nhận được hơi thở thú nhân khác lạ, cùng tiếng nói chuyện.
Hắn nhịn không được cất tiếng hỏi: "Mấy người là giống đực bộ lạc Bích Ngư sao?”
Anh cảm nhận được địch ý và sự đề phòng của họ, nên hắn không dám lại gần.
"Anh là ai?" Có người lên tiếng hỏi. Hắn mở miệng tính trả lời mình là Anh, nhưng lại cảm thấy cái tên này không hay, nên lựa chọn im lặng.
Thấy hắn im lặng, một thú nhân khác gắt gỏng: "Anh nếu không nói ra mình là ai thì đừng trách chúng tôi không khách khít"
"Hắn chắc là kẻ được mấy giống cái kia phái đến canh giữ chúng ta!"
Nghe câu này Anh liên hỏi: "Giống cái trong miệng mọi người là nhóm vừa rời đi sao?”
"Nực cười, đó chẳng phải là tộc nhân của mày sao?"
Anh nhíu mày hỏi lại: "Đó không phải là tộc nhân của mấy người sao?"
Hai bên im lặng nhìn nhau, giờ phút này tất cả bọn họ đều mang cùng một suy nghĩ: Kẻ đối diện rốt cuộc là ai?
Chương 88: Đó không phải là tộc nhân của mấy người sao?
Bây giờ thì cô đã có thể lý giải vì sao lại có chủng tộc bị diệt vong chỉ vì căn bệnh này, với phương pháp ngăn bệnh lây lan đầy tiêu cực thế này không chết đúng là kỳ tích.
Thái Linh cẩn thận kiểm tra toàn bộ cơ thể của thú nhân trước mặt, tình trạng của hắn rất đáng báo động, dị năng của cô đưa ra mức thời gian sống sót của hắn chưa tới hai ngày.
Thái Linh thở dài, hỏi: "Anh không cảm thấy khó chịu hay ngứa ngáy gì à?"
Hắn lắc đầu: "Có cảm nhận được nhưng quen rồi, nên cũng bình thường thôi."
"Thông báo cho anh một tin, nếu tôi không tới hai ngày sau anh sẽ hẹo..
Hắn trừng mắt nhìn cô"Nói gì đó, hẹo là gì?" "Chết đó!" Thái Linh lấy nước dưới hồ lên, nhìn qua lại, cảm thấy không hợp vệ sinh liền gọi lớn.Lạc Nhật, đem bếp qua đây nấu cho tôi ít nước sôi."
"Lạc Nhật, cô ta gọi ai vậy?”
"Trong tộc chúng ta có ai tên là Lạc Nhật à?”
Các thú nhân xôn xao.
Thú nhân đang đứng trước mặt Thái Linh cũng tò mò: “Lạc Nhật là ai, bộ lạc chúng tôi không có thú nhân mang tên ấy?"
Thái Linh cười, hất đầu về phía sau: "Là hắn đó."
Thú nhân hiếu kỳ quay đầu nhìn lại, thấy tộc trưởng mang theo nồi đá cùng củi khô đi tới.
Hắn trừng mắt: "Từ khi nào mà tộc trưởng đổi tên thành Lạc Nhật vậy?"
Cùng câu hỏi với hắn còn có các thú nhân trong bộ lạc. Thái Linh cười bảo: "Lạc là họ, anh ta mới đặt đấy, còn Nhật là tên."
Thú nhân nhìn Thái Linh với ánh mắt mờ mịt, chẳng hiểu cô đang nói gì. Thái Linh cũng không mặn mà giải thích, nhờ Lạc Nhật nấu nước nóng cho mình, lấy thêm một tấm da thú sạch, tiện thể dặn: "Anh bảo các thú nhân tự kiểm tra bản thân, ai có tình trạng nặng như thú nhân này thì qua đây trước. Nếu rơi vào tình trạng như hắn, chỉ còn sống được hai ngày thôi, nên phải ưu tiên chữa trị cho những người này trước.'
Lạc Nhật khá bất ngờ vì cô có thể nhìn ra chính xác ngày tử vong của thú nhân bị bệnh, trình độ của cô đúng là không tâm thường.
Thú nhân đang được chữa trị dường như khá thờ ơ với mạng sống của mình, níu tộc trưởng lại hỏi: "Anh giải thích cho tôi nghe vì sao anh lại tên là Lạc Nhật được không?”
"Lạc là họ của tôi, tôi chọn họ này để sau sinh con đẻ cái tôi sẽ đặt họ cho nó, giống đực giống cái đều mang họ Lạc chỉ thay tên, sau này ai nghe tên chúng đều biết đó là con của tôi thuộc bộ lạc Nhật Điểu."
Nói xong Lạc Nhật quay lưng rời đi, bỏ lại thú nhân ngơ ngác nhìn theo hắn. Lát sau không hiểu não bổ thế nào, hai mắt hắn sáng bừng quay đầu nói với Thái Linh: "Tộc trưởng của chúng tôi trâu bò quái"
Thái Linh: "... ?"
Hắn nói tiếp: "Nghĩ ra một cái họ thật hay, Lạc, sau này đặt cho con cái, vậy là sẽ có Lạc To, Lạc Nhỏ, Lạc Cái, Lạc Đực, oa nếu là như vậy thì những ai chảy dòng máu của tộc trưởng đều mang họ Lạc, sau này tộc trưởng chết rồi, con cháu tộc trưởng tiếp tục lấy họ đó, thì họ Lạc này sẽ đông đến thế nào nhỉ?"
Nghe thú nhân biết một suy ba, Thái Linh thầm khen hắn thông miinh. Bỗng hắn nhìn cô cười ha há, kiêu ngạo nói: "Cô có họ không tộc trưởng của tôi có họ đấy?"
Thái Linh trừng hắn hỏi: "Năm nay anh bao nhiêu tuổi?"
Hắn trừng mắt đối lại cô: "Hỏi chỉ?"
"Tôi thấy anh chưa lớn."
Hắn trê mỏ: "Tôi lớn rôi nha, đã làm lễ trưởng thành năm ngoái."
Thú nhân nơi đây dâm mưa dãi nắng, và thường đi săn sớm nên Thái Linh rất khó đoán được tuổi của bọn họ, như thú nhân trước mặt này đây, nhìn như hai mươi tuổi nhưng cô nghĩ chắc là chưa tới.
Nước sôi, Thái Linh vội ngâm da thú qua nước ấm rồi đưa cho thú nhân trước mặt: “Anh tự lau người ởi, lau sạch mới có thể điều trị."
Thú nhân cầm lấy da thú lau toàn thân. Trong lúc hắn đang lau cơ thể cô trả lời câu hỏi ban đầu của hắn: "Tôi có họ, là Thái tên Linh. Em gái tôi họ Tà tên Khuyết."
Nghe cô nói, hai mắt thú nhân kinh ngạc, trừng như muốn rơi tròng mắt ra ngoài. Cô cũng có họ, ai bày cho vậy hả?"
Thái Linh muốn bổ não tên này ra xem mạch suy nghĩ của hắn rốt cuộc cấu tạo như nào, sao có thể nói và hỏi mấy câu ngu ngốc thế không biết. Hắn khi che kín toàn thân ngâầu bao nhiêu, thì khi mở ra lại ấu trĩ bấy nhiêu, đúng là nghịch lý.
Thái Linh không muốn trả lời, hỏi: "Lau xong chưa?"
Hắn ném tấm da thú dính đầy chất dịch trắng xuống đất, không đau không ngứa nói: "Cả bộ lạc của cô ai cũng có họ và tên à?"
Thái Linh ngẫm nghĩ, gật đầu. Hắn ghen tị nói: "Sao lại biết mà đặt họ hay thế?"
Thái Linh bật cười, lấy đất đen bôi lên các vết mụn của hắn.
"ÁI Má cô bôi cái gì đó, xót quá!" Hắn la ó lên nhảy tót tót như một con khỉ bị đốt mông.
Các thú nhân Nhật Điểu thấy vậy vội xông tới, hùng hổ muốn tấn công cô sợ cô làm hại thú nhân của họ.
Thái Linh liên nói: "La cái gì, thuốc đau trị bệnh, nốt mụn nhiễm trùng, đất đen có thể khử trùng, giờ nó đang giết các con vi khuẩn bên trong vết thương của anh, đương nhiên là đau xót rồi. Nhịn đi, tí giết chết bọn nó xong là hết đau liên."
Hắn bán tín bán nghỉ: "Cô nói thật? Trong vết mụn có vi khuẩn?"
Thái Linh nghiêm túc gật đầu, còn tận tình miêu tả: "Vi khuẩn nhỏ xíu như con giòi xuất hiện trong thịt thối ấy!" "Cái gìU
Các thú nhân đằng xa nghe được, hít khí, sợ hãi kiểm tra cơ thể mình.
Thú nhân trước mặt cũng hốt hoảng, không la lối nữa, hối cô: "Mau mau, bôi lên hết đi, giết chúng lẹ lên!"
Thái Linh nhướng mày, mạnh tay bôi đất đen lên cơ thể hắn, chỗ mông và háng cô ném để hắn tự bôi. ...
Anh trâm mình xuống biển, hắn vùng vẫy đôi tay, ban đầu cứ tưởng bản thân sẽ bị ngạt nước, nhưng sau đó hắn lại bơi được, càng bơi trong đầu hắn lại nhớ ra vài chuyện.
Ở nơi nào đó, hắn đã từng bơi như này, để bắt những con cá dưới biển.
"Cá!" Hắn lẩm bẩm trong bụng.
Những con môi dưới biển, Uyển thường đưa cho hắn được cô ta gọi là thú biển, hắn cũng nghĩ như thế, nhưng giờ lại nhớ ra tên của chúng. Không phải là thú biển mà là cá. Cá, cá - có người đã bảo hắn gọi như thế.
Hắn bơi rất nhanh, dân làm quen với nước biển, sau đó hắn trông thấy ánh sáng xanh xuất hiện.
Thứ ánh sáng này phát ra từ vảy, tóc và vây của giống cái Bích Ngư, hắn lập tức lùi ra phía sau một rặng san hô để trốn. Trông thấy mấy giống cái nâng thứ gì đó đi vào một rạn san hô sau đó liền bỏ đi.
Chờ bọn họ đi khuất hắn liền bơi tới đó, vừa lên bờ đã cảm nhận được hơi thở thú nhân khác lạ, cùng tiếng nói chuyện.
Hắn nhịn không được cất tiếng hỏi: "Mấy người là giống đực bộ lạc Bích Ngư sao?”
Anh cảm nhận được địch ý và sự đề phòng của họ, nên hắn không dám lại gần.
"Anh là ai?" Có người lên tiếng hỏi. Hắn mở miệng tính trả lời mình là Anh, nhưng lại cảm thấy cái tên này không hay, nên lựa chọn im lặng.
Thấy hắn im lặng, một thú nhân khác gắt gỏng: "Anh nếu không nói ra mình là ai thì đừng trách chúng tôi không khách khít"
"Hắn chắc là kẻ được mấy giống cái kia phái đến canh giữ chúng ta!"
Nghe câu này Anh liên hỏi: "Giống cái trong miệng mọi người là nhóm vừa rời đi sao?”
"Nực cười, đó chẳng phải là tộc nhân của mày sao?"
Anh nhíu mày hỏi lại: "Đó không phải là tộc nhân của mấy người sao?"
Hai bên im lặng nhìn nhau, giờ phút này tất cả bọn họ đều mang cùng một suy nghĩ: Kẻ đối diện rốt cuộc là ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận