Võng Du Chi Ta Có 10 Lần Tốc Độ Đánh

Chương 578 - Sự biến hoá của Tiểu Uyển

"Lũ Hoa Hạ khốn kiếp, bọn chúng. . ."
Tổng bộ của Amaterasu công hội, Yamamoto Saburo nhìn trên màn ảnh hiện ra thông cáo, nghiến răng nghiến lợi, hắn hoàn toàn không ngờ tới liên quân Long Bảo sẽ dễ như trở bàn tay công phá được một trong những thành trì mạnh nhất của Vong Linh đế quốc. Hơn nữa còn thu được nhiều phần thưởng đến vậy.
Người chơi Giang Nam không những được thưởng các loại bảo rương, kỹ năng, thuộc tính, tư chất, Sinh mệnh quả, quan trọng nhất là còn nhận được Card Hiện thực hoá kỹ năng.
Cũng có nghĩa, người chơi Giang Nam sẽ nhiều hơn một cái kỹ năng so với người chơi các khu vực khác trên Địa cầu, có thể nói rằng đã vượt lên trên tất cả mọi người để dẫn đầu.
Hơn nữa, còn thu được rất nhiều huyết mạch và chức nghiệp ẩn của Hắc Ám Tinh Linh. Nói chung, thực lực của Giang Nam đã mạnh thêm một bậc! "Xem ra, ta phải nhanh chóng mưu hoa chuyện tấn công Hoa Hạ trong hiện thực mới được, bằng không, kế hoạch xưng bá toàn cầu của Đại Nhật Bản sẽ bị cản trở rất nhiều." Vẻ mặt Yamamoto Saburo ngưng trọng suy nghĩ.
. . .
"Wtf, Hoa Hạ lại thu được 20 vạn ức Quang minh điểm."
Bên trong trụ sở dưới lòng đất ở thủ đô Washington, Thiên Thần hội trưởng Arthur thượng tá nhìn màn hình phát sóng trực tiếp, trong ngực phảng phất như đang rỉ máu.
Toàn cầu tổng cộng có 1 triệu ức Quang minh điểm, lần này, Giang Nam được thưởng 20 vạn ức. . .
Hắn nhanh chóng kiểm tra lại Quang Minh bảng.
“Quang Minh bảng”
Top 1, Hoa Hạ Giang Nam, 320, 880 ức (10 lần tỉ lệ rơi đồ)
Top 2, Pháp Paris, 12, 920 ức (9 lần tỉ lệ rơi đồ)
Top 3, Mỹ Washington, 9010 ức (8 lần tỉ lệ rơi đồ)
Có thể thấy, tuy ba thứ hạng đầu vẫn ổn định, nhưng điểm số của trạm Giang Nam đã cao tới 32 vạn ức, một cái trạm phục vụ liền chiếm tới 32% số Quang Minh điểm, chờ đến khi Quang Minh trận doanh phủ xuống, chí ít sẽ được phân phối tới 32% tổng số viện quân!
Mà ba trăm trạm phục vụ còn lại trên toàn cầu, chỉ có thể chia cắt 68% số viện quân còn lại.
Cũng có thể nói, Giang Nam lấy được Top1 đã là sự thật không thể nghi ngờ, nhưng vấn đề là, không biết Giang Nam sẽ còn đạt được con số nào. . .
"Thật không thể tin được, chúng ta áp chế Hoa Hạ vài thập niên, lại để cho bọn họ vượt mặt trong thoáng chốc! Xem ra đã đến lúc cần có một liên minh để đối phó với Hoa Hạ."
Arthur hội trưởng thâm tư thục lự, liền mệnh lệnh phó thủ đánh một cú điện thoại viễn dương cho Khổng Tước Sharuk, hội trưởng Khổng tước công hội Ấn Độ.
"Mệt mỏi rồi, ta trước logout nghỉ một lát!"
Sau khi thành công chiếm lĩnh Ám Ảnh thành, Tần Phong cảm giác một trận mệt nhọc đánh tới, mấy ngày nay hắn quá bận rộn chiến đấu, ngược lại là chưa có thời gian xả hơi. Vừa lúc chuyện Hắc Ám Tinh Linh lập quốc mới đang được các vị Thần Long bàn luận, cho nên Tần Phong tranh thủ bàn giao cho thủ vệ quân bảo vệ tốt Ám Ảnh thành, sau đó nhanh chóng logout.
Hít thở. . .
Vừa mới logout, Tần Phong đã nghe được một tiếng hô hấp nhỏ nhẹ, không khỏi ngây ra, trong phòng ngủ hắn một người, sao có thể có thêm tiếng hô hấp của ngoại nhân?
Không đúng. . . Tần Phong bỗng nhiên chợt nhớ tới điều gì, ánh mắt hướng về góc phòng ngủ nhìn lại, nơi đó đang đặt một chiếc khoang thuyền thuỷ tinh, một cô bé mảnh mai yếu ớt đang yên tĩnh nằm ngủ trong khoang lạnh.
Lúc này, trên người nàng có một lớp sương trắng mỏng manh tinh tế, đang phập phồng nhẹ động theo lồng ngực, hai gò má vốn trắng bệch cũng khôi phục vài phần hồng nhuận.
"Chuyện gì thế này?"
Tần Phong đầu tiên là cả kinh, sau đó lại mừng như điên.
Trong quá khứ, muội muội Tiểu Uyển tuy là còn có sinh cơ, nhưng hô hấp cực kỳ yếu đuối, hầu như đến nỗi không thể nghe thế tiếng hít thở, trên mặt càng là trắng bệch không có chút máu nào, vẻ mặt tái nhợt. Nhưng mà hiện tại, thoạt nhìn Tiểu Uyển đã hoàn toàn giống như một tiểu cô nương đang ngủ say.
Tần Phong bước nhanh tới trước khoang thuyền, kiểm tra các chỉ số sinh mệnh của muội muội, mặt trên biểu hiện, sinh mệnh của nàng đã khôi phục không khác gì người bình thường.
Tích. . .
Tần Phong run rẩy hai tay mở ra khoang thuyền thủy tinh trong suốt, đem muội muội ôm ra.
"Tiểu Uyển, ngươi đã tỉnh chưa?"
Nhìn cô gái lẳng lặng ngủ say trong lòng ngực, hốc mắt Tần Phong phiếm hồng. . . Giờ khắc này, trong đầu hắn trí nhớ tựa như đèn kéo quân hiện lên, từng ly từng tý liên quan đến muội muội. . .
Ban đầu khi mới nhìn thấy Tiểu Uyển, đó là một đêm giông tố sấm chớp đì đùng, Tần Phong thân là cô nhi đang co ro trong một gian phòng của cô nhi viện, trên thân quần áo mỏng manh, run lên vì lạnh. Nhưng theo ánh sáng của một tia chớp loé lên, còn tấm bé Tầm Phong bỗng nhiên nhìn thấy trong vườn cô nhi viện xuất hiện một cô bé mặc váy đầm trắng, da thịt trắng nõn, khuôn miệng nhỏ nhắn hồng hào. Ánh mắt lấp lánh của cô bé đang mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh. Màn mưa như trút nước cũng giống như bị lực lượng thần kỳ nào đó ngăn cách, đến trước người nàng liền tự động tách ra không khiến nàng ướt át mảy may.
Sau đó, Tần Phong liền bất chấp mưa đang xối xả, vọt vào trong viện, đem đứa bé mang về gian phòng của mình, cũng đặt cho nàng một cái tên, gọi là Tần Tiểu Uyển.
Từ bên ngoài nhìn vào, Tiểu Uyển giống như một phú gia thiên kim, nhưng cái gì cũng không hiểu, từ ăn, nói, đọc, viết, thậm chí đánh răng tắm rửa đều do Tần Phong tay cầm tay chỉ dạy, mà nàng cũng học rất nhanh. Về sau nữa, Tiểu Uyển thông minh cùng vẻ ngoài ngọt ngào được không ít gia đình nhìn trúng, muốn đưa nàng nhận nuôi, đúng vậy, nhận nuôi luôn là nguyện vọng lớn nhất của mỗi cô nhi. Thế nhưng nàng lại không đồng ý, chỉ muốn cùng ca ca Tần Phong ở cùng một chỗ.
Sau lại, hai người từ cô nhi viện trốn thoát, dựa vào thu nhập của Tần Phong vừa học vừa làm, cùng mướn một căn phòng chỉ có mấy thước vuông, sống nương tựa lẫn nhau.
Đoạn thời gian ấy cũng là lúc vui vẻ nhất của hai anh em, thẳng đến khi Tiểu Uyển không có bất kỳ dấu hiệu nào lâm vào hôn mê bất tỉnh. . .
. . .
"Tiểu Uyển, ngươi sắp tỉnh lại đúng không?"
Tần Phong ngồi ở đầu giường, tự tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của muội muội, thần sắc muôn vàn cảm khái, sống lại một đời, nguyện vọng duy nhất của hắn đó là có thể cứu sống nàng, nhưng mà mặc cho hắn kêu gọi bao nhiêu lần, tiểu nha đầu trong ngực vẫn không có chút phản ứng, giống như một búp bê an tĩnh nằm trong lòng Tần Phong.
"Xem ra, tuy sinh cơ của Tiểu Uyển khôi phục bình thường, nhưng vẫn không thể tỉnh lại."
Quan sát một hồi, Tần Phong hít sâu một hơi.
Tuy muội muội chưa thể tỉnh lại, nhưng biến hoá hôm nay cũng đủ để cho Tần Phong mừng rỡ. Dù sao, hắn đã thấy được hi vọng muội muội có thể thức tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận