Võng Du Chi Ta Có 10 Lần Tốc Độ Đánh

Chương 718 - Triệu tập hội nghị chiến đấu Giang Nam

Ngày thứ hai, trung tâm hội nghị Ma Đô, một căn cứ bí mật dưới lòng đất.
Trong phòng đang tề tụ đủ các đại hội trưởng của Giang Nam Minh, mọi người xúm lại với nhau to nhỏ bàn luận thế cục. Vốn hội nghị hôm nay chỉ là hội nghị nhỏ, nhưng sau khi nghe Lạc Vi nói hôm nay Tần đại sư cũng đến tham dự, tất cả các đại trưởng Ma Đo, ngay cả các thế lực ở Hàng Châu và Tô Châu bên cạnh cũng ngày đêm kiêm trình đi tới Ma Đô để diện kiến Tần đại sư một mặt.
"Không biết Tần Đại sư sẽ đưa cho chúng ta cái gì, ha ha. . ."
Hội nghị còn chưa bắt đầu, Thú Huyết hội trưởng, Thú Huyết Chiến Thiên từ Hàng Châu chạy tới đã trêu ghẹo nói.
"Lễ vật gì gì đó liền miễn."
Lôi Hỏa hội trưởng, Lôi Hỏa Đao Phong khoát khoát tay, thần sắc có chút cuồng nhiệt: "Chỉ cần có thể nhìn thấy Tần Đại sư là ta yên tâm rồi."
"Ha ha. . . Mọi người bình tĩnh chớ nóng, nghe Tường Vi hội trưởng nói Tần đại sư sắp đến rồi."
Lúc này, một thanh âm hư nhược vang lên. Một chiếc xe lăn được đẩy tiến vào, ngồi trên xe lăn là một người đàn ông trung niên mặc quân phục, thần sắc tiều tụy, chính là Trương Tướng Quân chấp chưởng binh quyền Giang Nam, đồng thời là Kiếm Thuẫn công hội hội trưởng, Kiếm Thuẫn Huyết Nhiễm Phong Thái.
"Trương Tướng Quân, ngài đây là?"
Nhìn thấy hắn ngồi trên xe lăn, Thú Huyết Chiến Thiên không khỏi ngạc nhiên hỏi.
"Ai, không có việc gì, không có việc gì. . ."
Trương Tướng Quân khoát tay, ánh mắt nhìn xuống hai chân đánh thạch cao, thở dài một tiếng nói: "Ngày hôm qua lúc tuần thàn, đột nhiên một con Địa Ngục Tam Đầu Khuyển bỗng nhảy ra, tập kích một đứa bé, bản tướng quân cùng các vệ binh ngay lập tức xuất thủ cứu giúp. . ."
"Tuy rằng cứu được đứa bé, nhưng chân của ta lại bị chó dữ làm trọng thương, cho dù phục dụng một số loại thuốc mang ra từ Thần vực cũng không thấy đỡ được."
Nghe vậy, trong mắt mọi người hiện lên sự kính nể lại tiếc hận. Là tướng lĩnh quân đội tối cao của Giang Nam chiến khu, Trương tướng quân lại có thể vì cứu một đứa bé mà bất chấp nguy hiểm, xác thực khiến cho người ta kính nể.
Tiếc hận là, nhìn hai chân như thế này, sợ là không có cách nào khôi phục bình thường, trừ phi có loại Thần dược cực kỳ hiếm hoi, bằng không e là cả đời không thể đứng lên đi lại, không ít người âm thầm lắc đầu.
Két. . .
Không bao lâu sau, cánh cửa phòng họp lại mở ra, một mỹ nữu có thân hình rực lửa đi vào, chính là Lạc Vi, hội trưởng Tường Vi công hội. Đằng sau lưng nàng là một thanh niên có khuôn mặt tuấn tú, ăn mặc quần áo thường đi đến.
Trên khuôn mặt người tuổi trẻ tuy có chút non nớt, nhưng thần sắc không giận tự uy, quanh thân mơ hồ có loại khí tức kinh khủng như đầm rồng hang hổ, vừa nhìn thấy người nọ, bên trong phòng họp ngay lập tức an tĩnh lại, cây kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng.
"Xin chào Tần Đại sư!"
"Gặp qua Tần Đại sư!"
"Gặp qua Tần Đại sư!"
Hết thảy các đại hội trưởng lập tức đứng dậy, một mực cung kính cúi đầu nói với thanh niên này.
"n, tất cả ngồi xuống đi!"
Tần Phong mỉm cười, xua tay ý bảo các đại hội trưởng ngồi xuống, thế nhưng, khi ánh mắt của hắn nhìn đến Trương tướng quân, nhíu nhíu mày, hỏi: "Trương tướng quân, có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Aiz. . ."
Trương tướng quân thở dài một hơi, đem sự tình nói lại một lần.
"Giang Nam chiến khu không thể không có Trương tướng quân nha. . ."
"Đáng tiếc, Trương Tướng Quân thương thế quá nặng, cho dù là dược vật thông thường của Thần Vực cũng không thể chữa trị."
"Hy vọng Trương tướng quân không bị ảnh hưởng chỉ huy."
"Tuy rằng Giang Nam địa khu có thực lực mạnh nhất Hoa Hạ, nhưng mỗi ngày đều có binh sĩ bị quái vật đánh lén đến thương nặng hoặc tàn phế!"
"Dược vật không đủ nha!" Các đại hội trưởng dồn dập thở dài nói.
"Thì ra là vậy."
Tần Phong nghe vậy cũng không khỏi cảm khái, Trương tướng quân đời trước vì yểm hộ cho bộ đội lui lại, đã lâm vào cuộc chém giết cùng quái vật Địa ngục, cuối cùng cùng với Ma Đô chan thân biển quái vật, đời này, hắn lại vì cứu người mà bị thương, xứng đáng là quân nhân Hoa Hạ chân chính.
"Vừa lúc, trong tay ta có chút dược vật, xem xem có thể trị hết thương tích của ngài hay không." Tần Phong đi tới bên cạnh Trương tướng quân, tự tay vỗ vỗ bả vai vị tướng quân này, mở lời an ủi nói.
"Cảm ơn Đại Sư quan tâm."
Trương tướng quân cảm động, tính cách Tần Đại sư vốn luôn lạnh lẽo cô quạnh, rất ít quan tâm đến người khác, nhưng chợt hắn lại lắc đầu, thở dài nói: "Tần Đại sư, ta đã thử qua mấy loại dược vật từ Thần Vực nhưng đều không có chỗ tác dụng gì, không dám lãng phí dược vật của đại sư. . . ."
"Haiz. . ."
Tần Phong đen mặt, Trương tướng quân lại không tin vào dược liệu trong tay mình? Chắc hắn chưa biết đó là Thần cấp dược tề a !?
Kế tiếp, mọi người tiếp tục khuyên nhủ Trương tướng quân tiếp thu Tần Phong trị liệu, một chiếc cáng cứu thương được mang vào, Trương tướng quân nằm trên băng ca, để bác sĩ thận trọng đập vỡ thạch cao trên chân hắn.
Tê. . .
Lúc thạch cao bị dỡ xuống, bên trong phòng họp vang lên tiếng hít khí. Chỉ thấy trên hai chân của Trương tướng quân trải rộng tràn đầy vết cắn, tảng lớn thịt bị cắn, ngay cả xương đầu khớp cũng bị cắn. . .
Hơn nửa đùi phải của hắn đã không thấy tăm hơi, nghĩ đến là bị con chó ba đầu kia ăn hết. . . Vết thương máu me lại tàn nhẫn.
"Hai chân này của ta chắc là không cứu chữa được nữa. . ." Trương tướng quân liếc nhìn hai chân của mình, trong thần sắc hiện lên một tia thống khổ, là một quân nhân, vô luận như thế nào hắn cũng rất khó tiếp thu hắn nửa đời sau phải sống ở trên xe lăn.
"Ài, có gì đâu, vết thương đơn giản mà thôi. . ." Nhìn thương thế của Trương tướng quân, Tần Phong lại có vẻ vô cùng lãnh đạm, yên lặng lấy ra từ trong không gian một chai Thần cấp dược tề, chuẩn bị bắt đầu trị liệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận