Võng Du Chi Ta Có 10 Lần Tốc Độ Đánh

Chương 1059 - Vô đề

"Tỉnh lại đi. . ."
"Chủ nhân, chủ nhân ngươi tỉnh lại đi?"
"Chủ nhân, đây là thế nào, ói ra thật nhiều máu. . ."
"Chủ nhân rõ ràng là tấn thăng, vì sao lại rưng rưng nước mắt?"
"Chủ nhân nhìn thật đau lòng!!"
"Chủ nhân đã trở thành Tổ Thần, như vậy, dựa theo quy định của Thế giới thụ, ngày mai chúng ta sẽ rời đảo!"
"Oa, rốt cục có thể đi đến thế giới bên ngoài!"
"Thật vui vẻ!"
"Không biết lấy thực lực của ta, sau khi đến bên ngoài sẽ như thế nào?"
Trước cửa sổ, thanh âm ríu rít vang lên, 10 cô nàng thủ hạ đang vây quanh Linh xôn xao bàn tán. Mà Linh thì sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường.
Tần Phong thận trọng thay nàng lau chùi vết máu ở khóe miệng.
Vừa rồi khi mọi người nhìn thấy dị tượng lúc Linh tấn chức, đều chạy tới, sau đó liền thấy Linh té xỉu trên mặt đất, toàn thân dính đầy máu tươi.
Có thể các thủ hạ của nàng không nghĩ ra vì sao Linh tấn chức lại thụ thương, nhưng Tần Phong sau khi kiểm tra thân thể cho nàng đã hiểu ra tất cả, nha đầu này vẫn luôn áp chế tu vi của mình, vì vậy không tiếc chịu nội thương, vừa rồi. . . có lẽ là không thể áp chế tu vi được nữa, mới ngất đi, sau đó tấn thăng thành Tổ Thần.
"Nha đầu này. . ."
Tần Phong giơ tay lên phất qua mái tóc của nàng, ánh mắt đau đớn. Muội muội Tiểu Uyển vì cứu hắn mà không tiếc buông tha một thân thần lực, nghịch chuyển thời gian.
Linh vì có thể ở cùng một chỗ với hắn mà không tiếc áp chế tu vi, thân chịu trọng thương. . .
Chỉ tiếc, nên tới, luôn là phải tới.
Nếu Linh đã trở thành Tổ Thần, sáng sớm ngày mai nàng sẽ bị cưỡng chế tống xuất đảo. . .
Lần sau chạm mặt, hắn sẽ vì muội muội mà đối nghịch với nàng, hơn nữa, rất có khả năng sẽ bị nàng giết chết là đi?
Tần Phong đau khổ nghĩ.
. . .
Vì không để thủ hạ quấy rối đến nàng, Tần Phong dỗ bọn họ ra ngoài, sau đó một người ngồi ở trước giường, cứ như vậy lẳng lặng nhìn thiếu nữ đang ngủ say.
Chẳng biết lúc nào, nàng xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, thế nhưng vừa nhìn thấy Tần Phong, trong mắt nàng lóe lên một tia bi thương, chợt nhắm lại hai mắt.
Nếu càng nhìn càng thương tâm, thì thà rằng không nhìn.
"Thúc thúc. . . Kể chuyện xưa. . ." Thiếu nữ nói.
"Được."
Tần Phong gật đầu, bắt đầu tùy ý kiếm một câu chuyện kể cho nàng nghe. Hắn nhớ kỹ, trước đây khi muội muội Tiểu Uyển sinh bệnh, cũng sẽ vùi ở trên giường, nhắm mắt lại, thuốc gì cũng không chịu uống, chỉ cần hắn ở bên cạnh nàng kể chuyện xưa cho nàng nghe.
Lúc này đây, Tần Phong cũng không kể lại chuyện của em gái, mà là nói rất nhiều chuyện kể từ khi hắn trọng sinh trở về.
Có chuyện hắn đi phỏng vấn gặp được hai tỷ muội Gina và Lina, hai cô bé này là hai cô bé mà hắn thích nhất từ khi trọng sinh, mặc dù ngay từ đầu có chút hiểu lần, nhưng cuối cùng cũng cùng nhau vượt qua, cùng đi đến bây giờ.
Còn có tiểu cô cô Hạng Vũ Hà, lần đầu tiên gặp nàng ở khách sạn Waldorf Astoria, sau đó gặp lại ở biệt thự Hương Cung, cùng nhau làm spa, mỗi một màn đều rõ ràng như vậy.
Tuy rằng sau này biết ba người bọn họ đều là Titan thần tộc, nhưng Tần Phong cũng không hận các nàng, hắn chỉ cảm thấy, ba người bọn họ tiếp cận mình cũng không phải là vì lừa gạt. . . Mà là, một loại Vận Mệnh an bài.
Sau đó, lại nói đến Lạc Vi. Lần đầu tiên gặp Lạc Vi, là ở Tân Thủ thôn, lúc đó Lạc Vi là x đệ nhất mỹ nữ hội trưởng Giang Nam, xuất thủ khoát xước, làm người hào sảng. Rõ ràng coi hắn như đệ đệ, trời xui đất khiến lại thất thân với hắn. Mặc dù bây giờ biết Lạc Vi thật ra là tỷ tỷ ruột của Tiểu Uyển, cũng là tử địch của nàng, Hỗn Loạn Tổ Thần Apodina, nhưng những ký ức trước đây cùng nhau đánh Thiên tai doanh địa, thí luyện, cùng nhau đánh giải đấu Liên châu lục, cùng nhau tham gia Quốc chiến, đó là một trong những hồi ức đẹp nhất của Tần Phong.
"Thúc thúc, ngươi thực sự là một tên háo sắc phong lưu. . ."
Nhắm mắt lại, thiếu nữ tựa hồ cũng bị câu chuyện đặc sắc quanh co của Tần Phong chọc cười, nhịn không được nói.
"Tiểu nha đầu, dám chọc thúc thúc."
Tần Phong mỉm cười.
"Nào có. . . Chẳng qua là cảm thấy thúc thúc thật hạnh phúc, bên người có nhiều người đau lòng ngươi như vậy. . . Các nàng có lẽ có mục đích khác nhau, nhưng ở Linh xem ra, người vốn chính là phức tạp. . . Có đôi khi, thích cùng hận thường thường song hành." Thiếu nữ hồi đáp.
"Có lẽ vậy. . ."
Tần Phong giống như bị một câu nói của thiếu nữ đánh thức, từ từ nói: "Cho đến bây giờ, thúc thúc chưa từng hận các nàng, chỉ là, thúc thúc phải cứu Tiểu Uyển. . ."
"Thúc thúc, đáp ứng với ta, bất kể thế nào, xin hãy đừng làm tổn
thương những người con gái yêu mến ngươi, được không?"
Lúc này, thiếu nữ đột nhiên chui ra từ trong chăn, gương mặt non nớt nghiêm túc rằng với Tần Phong.
"Ta. . ."
Tần Phong giật mình, nha đầu này đang không mặc quần áo a. . .
Thế nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc của nàng, Tần Phong gật đầu: "Thúc thúc hứa với ngươi. . ."
"Ngô, thúc thúc ngoan. . ."
Nhìn thấy Tần Phong đáp ứng, thiếu nữ tự nhiên cười nói một câu, sau đó, cánh tay vòng lại đây. . . Nếu, ly biệt là Vận Mệnh đã định sẵn, nàng cũng chỉ có thể tiếp thụ, chỉ là vào lúc ly biệt này, hãy để cho nàng điên cuồng một lần cuối cùng a!
. . .
Ngày thứ hai, ánh mặt trời xuyên thấu qua ô cửa sổ.
Tần Phong mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm ở trên giường Linh, đệm chăn lăn lộn, có vết máu như cánh hoa mai lấm tấm. . .
Linh đã không thấy tăm hơi, chỉ để lại một tờ giấy trên bàn viết: "Thúc thúc, nhớ kỹ chuyện ngươi đã đồng ý với Linh nhi nha, Linh nhi đã rời đi, chớ niệm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận