Võng Du Chi Ta Có 10 Lần Tốc Độ Đánh

Chương 1039 - Nhược điểm của Linh

Thế giới hiện thật.
Sương mù mờ mịt, bên bờ sông Vận Mệnh, có một cái đình nghỉ mát tràn ngập ý vị phương đông hiện ra, trong đình, trên bàn đá, bày một ván cờ hắc bạch đang đánh dở.
Hai thiếu nữ xinh đẹp vừa ăn quả nho, vừa chơi cờ vây.
"Vận Mệnh đại nhân, đây chính là 'Cờ vây' mà ngài vẫn luôn nói sao, quả thực là có chút thú vị."
Ong hậu Marina hạ xuống một quân cờ, ngước mắt lên trộm nhìn Linh đang ngồi tại đối diện.
Chẳng biết tại sao, vị chúa tể cao cao tại thượng, chưởng quản vô số kỷ nguyên này hôm nay đột nhiên lại có hứng thú tìm nàng chơi trò chơi của phàm nhân nhàm chán này.
Thế nhưng nói đi thì nói lại, cờ vây quả thật có chút thú vị, hơn nữa tràn ngập triết lý huyền diệu.
"Gần đây ký ức liên quan tới 'Cờ vây' bắt đầu xuất hiện ở trong đầu ta, nếu như ta nhớ không lầm, cực kỳ lâu trước kia, đã từng có một người mang theo ta thoát khỏi vòng vây của truy binh, sau đó dậy ta chơi cờ."
Hai ngón tay của Linh cầm lấy một quân cờ trắng, tâm tư phảng phất nhớ về trước kia. Qua không biết bao nhiêu cái kỷ nguyên, cố hương của nàng bị Thần Sư Hoàng tàn sát, sau khi phụ thân chết, một vị "Thúc thúc" anh tuấn tiêu sái đã mang theo nàng bước lên cuộc hành trình mạo hiểm. Đó là một cuộc mạo hiểm sinh tử, nhưng đối với nàng lúc ấy còn trẻ con mà nói, cũng cực kỳ lãng mạn.
Đó là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay, nàng rời xa quê hương như vậy, lần đầu tiên cùng một người đàn ông chạy trốn, cùng nhau đối mặt địch nhân nhiều như thủy triều, cùng nhau xung phong quên mình. . .
Bởi vì tất cả đều là lần đầu tiên, cho nên chúng nó sinh động như thật. . .
“Thập bội bạo kích!”
“Đa trọng thi pháp!”
“Thập bội tốc đánh!”
Trong lúc nhớ lại, từng cái kỹ năng và thiên phú xuất hiện trong đầu nàng.
"Những thứ này đều là kỹ năng của thúc thúc a! Thật đúng là mạnh mẽ đến kinh ngạc. . ."
Thưởng thức ký ức, khóe môi của thiếu nữ cong lên, mà bàn tay của nàng thì lơ đãng nâng lên đặt trước ngực, có chút nhoi nhói trong lòng.
. . .
Vận Mệnh kỷ nguyên.
"Linh, Linh, Linh. . ."
Xuyên qua tấm màn ánh sáng, Tần Phong ôm lấy Linh, lồng ngực của nàng bị một thanh trường kiếm xuyên qua. Hắn nôn nóng đặt nàng lên bãi cỏ, nơi đây đã là thánh địa, đã không cần lo lắng truy binh của Thần Sư Hoàng đuổi đến.
Nhưng mà nhìn thấy cả ngươi Linh tắm máu, bất tỉnh nhân sự, Tần Phong không buông lòng nổi.
Vừa rồi, khi hai người bỏ chạy, từ phía truy binh đột nhiên bắn ra thanh trường kiếm quỷ dị này, đột phá lớp phòng ngự của Hạt Vương Kiếm trận, bắn về phía hắn. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Linh đã không chút do dự xoay người thay hắn đỡ được một kiếm này.
Vù vù. . .
Bốn phía gió thổi vù vù, giữa thiên địa xuất hiện những điểm sáng màu xanh lục, trong gió hiu hiu hợp thành một lốc xoáy khổng lồ, chậm rãi hội tụ trên thân thể của Linh.
Dưới tác dụng của điểm sáng màu xanh lục, mí mắt nàng có chút rung động. . .
"Thúc, thúc thúc. . . Linh, Linh Nhi không có việc gì, không có chuyện gì. . ."
Thiếu nữ miễn cưỡng mở mắt, thanh âm cực kỳ yếu ớt: "Thúc, thúc thúc ngươi không sao chứ, vừa rồi Linh nhi rất lo lắng cho ngươi. . ."
"Ta không sao. . ."
Tần Phong nắm chặt tay. Vừa rồi, khi nhìn đến sự sợ hãi trong mắt nàng lúc thanh kiếm bay tới, hắn biết rõ thiếu nữ này trong lòng có hắn, không nỡ hắn chịu đau khổ, vì vậy lấy thân chắn kiếm, đỡ công kích cho mình. . .
"Thúc thúc không có việc gì là tốt rồi."
Nàng miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó lại ngất đi, thế nhưng hô hấp của thiếu nữ đã bình ổn trở lại, được quang điểm trong không khí chữa thương, hết bệnh là chuyện sớm hay muộn.
Còn như những điểm sáng màu xanh lục này, bởi vì nơi này là thánh địa, của Thủy Linh tộc, trên lý thuyết sẽ phù hộ cho tất cả tộc dân, cho nên, những quang điểm này sẽ tự động trị liệu cho Linh.
Thở ra một hơi dài, vén lên mái tóc trên trán cho Linh, Tần Phong lại ôm lấy nàng đi tới một dòng suối nhỏ gần đó, hiện tại, toàn thân Linh tràn đầy vết máu, tựa như vừa bước ra từ trong bể máu. Hắn cần thay nàng trị liệu cùng tẩy trừ miệng vết thương a!
Nghĩ nghĩ, Tần Phong cũng không có quá nhiều cố kỵ, lấy dao găm xé mở vạt áo nàng, ân, bên trên đã dính đầy vết máu, đọng lại trên người căn bản là cởi không xong, chỉ có thể dùng đao cắt ra.
Nhưng mà khiến cho hắn ngoài ý muốn là, khi đẩy ra áo ngoài, miệng vết thương lớn lớn bé bé trên thân thể nàng đều đã khỏi hẳn, ngay cả một vết sẹo cũng không để lại, dùng nước rửa sạch xong đã hoàn toàn không nhìn ra tới một chút dấu vết ác chiến nào.
"Khụ khụ. . . Ta thật không cố ý. . ."
Một thân thể thiếu nữ tuổi thanh xuân nằm ở trước mặt mình, Tần Phong hít sâu một hơi, tận lực khiến cho mình bình tĩnh, sau đó ánh mắt dời về phía cắm thanh kiếm trên ngực trái nàng.
Két. . .
Hai tay hắn nắm chuôi kiếm, nhẹ nhàng rút ra, kiếm vừa rút, sắc mặt hiện thiếu nữ hiện lên sự thống khổ, hiển nhiên là rất đau đớn. Mà khi thanh kiếm đã bị rút ra hoàn toàn, miệng vết thương cũng không khỏi hẳn, để lại một dấu vết mờ mờ nho nhỏ.
"Đây là. . . để lại sẹo? Lẽ nào, đây chính là nhược điểm của đại Boss tương lai sao?"
Nhìn dấu vết này, ánh mắt Tần Phong trở nên lạnh lùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận