Trường Sinh Vạn Vạn Năm, Ta Cuối Cùng Đã Vô Địch

Chương 77: Xuất phát bên trên vực!

**Chương 77: Xuất phát lên thượng vực!**
"Tiền bối, ta ổn rồi chứ?"
Lúc này, Từ Hữu Dung vẫn đang được quấn kín trong những lớp băng gạc, nằm trên giường nói. Nàng hiện tại cảm thấy cơ thể mình bỗng nhiên không còn đau như trước, dễ chịu hơn rất nhiều.
Nghê Trường Sinh khẽ gật đầu, sau đó nói:
"Căn bệnh của ngươi đã được loại trừ, nhưng cơ thể ngươi đã bị bào mòn lâu ngày, suy nhược không chịu nổi. Về sau ngươi phải điều dưỡng thật tốt thì mới có thể khỏe lại. Đúng rồi, nơi này đã chuẩn bị một thùng nước nóng, ngươi đợi lát nữa tắm rửa là được."
"Vâng, tiền bối, ta biết rồi."
……
Giờ phút này, bên ngoài viện, vợ chồng Từ Trường Khanh và Dương Khai đang lo lắng chờ đợi. Mặc dù Từ Hữu Dung dùng khăn che miệng, nhưng bọn họ vẫn nghe rõ từng tiếng thống khổ rên rỉ.
"Kẹt kẹt" một tiếng, cửa phòng được mở ra, Nghê Trường Sinh mặc áo trắng bước ra.
Trái tim của Từ Trường Khanh như được nhấc lên, thấy Nghê Trường Sinh đi ra, hắn vội vàng chạy tới hỏi:
"Sư phụ, tỷ tỷ của ta thế nào rồi?"
Nghê Trường Sinh cười nói:
"Ngươi không cần lo lắng, đợi lát nữa chắc chắn có thể gặp tỷ tỷ của ngươi. Ngươi bảo Dương đại tẩu đây cầm một bộ quần áo, vào trong giúp một chút."
Nghe được lời Nghê Trường Sinh, vợ của Dương Khai lập tức cầm một bộ y phục đi vào. Chỉ một lát sau, liền truyền đến tiếng kinh ngạc và thích thú.
Mà khi nghe được thanh âm này, Từ Trường Khanh cũng yên lòng, xem ra sư phụ thật sự đã cứu sống tỷ tỷ.
"Đồ nhi, quỳ tạ sư phụ ân cứu mạng." Từ Trường Khanh nói rồi quỳ xuống.
Ngay khi Từ Trường Khanh quỳ xuống, Nghê Trường Sinh toàn thân toả ra một luồng lực lượng trực tiếp đỡ Từ Trường Khanh dậy.
"Trường Khanh, ngươi không cần quỳ tạ ta, đây là việc ta đã đáp ứng trước khi ngươi bái sư. Ngươi không nên cảm tạ ta, người ngươi cần cảm tạ chính là người đã chăm sóc tỷ tỷ của ngươi. Nếu không phải bọn họ nhẫn nại mùi hôi thối để chăm sóc, ta đoán chừng tỷ tỷ của ngươi...."
Lời còn chưa dứt, nhưng ý tứ trong lời Nghê Trường Sinh đã không cần nói cũng rõ.
Hiểu được ý tứ của Nghê Trường Sinh, Từ Trường Khanh hướng về phía Dương Khai ở bên cạnh quỳ xuống.
"Sư phụ nói rất đúng, đa tạ Dương đại ca, Dương đại tẩu đã chiếu cố ta và tỷ tỷ. Ân tình này ta nhất định sẽ ghi nhớ cả đời." Nói xong, Từ Trường Khanh lấy ra một khối thượng phẩm linh thạch từ trong ngực.
"Dương đại ca, cái này cho ngươi, coi như là chút tấm lòng của Trường Khanh đối với ngươi và đại tẩu."
Dương Khai thấy Từ Trường Khanh quỳ xuống rồi lại lấy ra một khối linh thạch, vội vàng nói:
"Ngươi đứa nhỏ này, khách khí làm gì. Ta và đại tẩu của ngươi cũng không làm gì to tát, huống hồ ở vùng này người có thể trò chuyện được cũng chỉ có tiểu tử ngươi. Ta vẫn luôn xem ngươi như huynh đệ, đồ vật này ngươi cầm lại đi, không phải cho ta."
"Dương đại ca, linh thạch này ngươi nhất định phải nhận, nếu ngươi không thu thì Trường Khanh không đành lòng."
Nhìn bộ dạng này của Từ Trường Khanh, Dương Khai bất đắc dĩ thở dài một hơi.
"Thôi được rồi, ta nhận, ngươi mau đứng dậy, ngươi đứa nhỏ này."
Dương Khai nhận lấy thượng phẩm linh thạch. Hắn cảm thấy linh thạch này cao cấp hơn rất nhiều so với linh thạch mà hắn thường dùng.
Từ Trường Khanh thấy Dương Khai nhận linh thạch, bèn đứng dậy.
Nghê Trường Sinh thấy một màn này, trong lòng cảm thấy bồi hồi. Tuy chính mình sống nhiều năm như vậy, nhưng từ khi đạt đến đỉnh phong, hắn vẫn luôn ẩn cư núi rừng, đối với thế sự muôn màu hiểu biết rất ít. Lúc này hắn nhìn thoáng qua Tiểu Hắc, cảm thấy mình đều sống trên người của nó.
Tiểu Hắc đang nằm ngủ một bên, từ xa cảm giác có một đôi mắt đang nhìn mình, tưởng là chủ nhân. Kết quả vừa mở mắt ra lại phát hiện không có ai nhìn mình cả.
Một lát sau, cửa phòng lại một lần nữa mở ra.
Ba người nhìn lại, theo sau vợ của Dương Khai là một người bước ra từ phòng, sau đó một bàn chân nhỏ bước ra. Một nữ tử xinh đẹp xuất hiện trước mặt ba người, đôi mắt đào hoa, chiếc mũi ngọc tinh xảo có chút kiêu ngạo hơi nhếch lên. Nơi mi tâm mọc ra một nốt ruồi duyên nho nhỏ. Thân mặc một bộ váy tử sắc càng làm tôn lên vẻ lộng lẫy của nàng, nữ tử này chính là Từ Hữu Dung.
"Tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng đã khỏe lại."
Từ Trường Khanh kịp phản ứng, chạy tới ôm chặt lấy Từ Hữu Dung.
"Không sao rồi, Trường Khanh, ngươi nhìn ta đã khỏe, tiền bối bảo ta điều dưỡng thật tốt là có thể."
Từ Trường Khanh buông Từ Hữu Dung ra, sau đó dẫn Từ Hữu Dung đến trước mặt Nghê Trường Sinh.
Từ Hữu Dung hơi khom người nói: "Đa tạ tiền bối ân cứu mạng."
"Ngươi không cần khách khí, đây là ta đã hứa với Trường Khanh. Đúng rồi, ngươi không cần gọi ta là tiền bối, cứ gọi ta là Trường Sinh công tử là được."
Nghê Trường Sinh nhìn Từ Hữu Dung trước mặt rồi nói.
"Được, Trường Sinh công tử."
Từ Hữu Dung nói, ánh mắt đánh giá thanh niên trước mặt toàn thân đang toát ra một loại khí chất khiến người ta muốn cúng bái. Nhìn tướng mạo, Từ Hữu Dung cảm thấy người này so với mình cũng không lớn hơn là bao.
Từ Hữu Dung nghĩ đến đây, mặt hơi đỏ lên, cảnh này bị Từ Trường Khanh nhìn thấy.
Thế là, hắn lặng lẽ tiến đến bên tai Từ Hữu Dung nói:
"Tỷ tỷ, có phải tỷ tỷ đã phải lòng sư phụ của ta rồi không? Ta nói cho tỷ biết, sư phụ ta hình như đến nay vẫn còn một thân một mình."
Từ Trường Khanh còn chưa nói xong. Lời này khiến cho sắc mặt của Từ Hữu Dung càng đỏ hơn, giống như một quả táo chín đỏ, khiến người ta không nhịn được muốn cắn một cái.
Lời của Từ Trường Khanh cũng bị Nghê Trường Sinh nghe được, lập tức sắc mặt hắn tối sầm lại.
【 Ta thật sự cạn lời! Trường Khanh, ngươi đừng có mù quáng ghép đôi uyên ương. Sư phụ của ngươi là thiếu nữ nhân sao? Nhìn xem sau này ta thu thập ngươi như thế nào. 】
Dương Khai ở bên cạnh thấy không khí hiện trường có chút xấu hổ, vội vàng nói:
"Các ngươi chắc còn chưa ăn cơm, Linh nhi, ngươi đi làm cơm cho chúng ta đi."
Vợ của Dương Khai khẽ gật đầu, đang định chuẩn bị đi thì Từ Hữu Dung gọi với: "Linh nhi tỷ, ta đi giúp tỷ."
Sau khi Từ Hữu Dung đi rồi, Nghê Trường Sinh trừng mắt nhìn Từ Trường Khanh.
……
Ba ngày sau, Nghê Trường Sinh mang theo Từ Trường Khanh cùng Tiểu Hắc, biến mất ở chân trời trong ánh mắt lưu luyến của Từ Hữu Dung.
Trước khi rời đi, để cho Từ Trường Khanh yên tâm, Nghê Trường Sinh đã bố trí một trận pháp phòng ngự đơn giản ở trong viện. Cũng để lại trên người vợ chồng Dương Khai và Từ Hữu Dung thủ đoạn bảo mệnh.
Khi Nghê Trường Sinh mang theo Từ Trường Khanh cùng Tiểu Hắc tới một vị trí nào đó ở chân trời, bỗng nhiên dừng lại.
"Sư phụ, chúng ta đây là đi Trung Vực sao? Ta nghe nói người ở hạ giới bị thiên địa quy tắc hạn chế không thể đi được."
Nghê Trường Sinh cười nói: "Chúng ta trực tiếp đi lên thượng vực, còn về phần thiên địa quy tắc, ở chỗ ta không tồn tại."
Dứt lời, Nghê Trường Sinh hướng về phía hư không chỉ một cái. Hư không bắt đầu rung động, sụp đổ, sau đó tạo thành một vòng xoáy không gian.
"Chuẩn bị xong chưa, chúng ta đi." Nghê Trường Sinh nói rồi phất tay áo một cái, Từ Trường Khanh cùng Tiểu Hắc trong nháy mắt biến mất tại chỗ. Ngay sau đó, hắn bước một bước vào vòng xoáy không gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận