Trường Sinh Vạn Vạn Năm, Ta Cuối Cùng Đã Vô Địch

Chương 202: Giằng co

**Chương 202: Giằng co**
"Lớn mật, Diệp Thần Hoàng đại nhân đã nói như vậy, ngươi còn không trả lời? Ngươi đây là không coi Thần Hoàng đại nhân ra gì. Cho nên ta thỉnh cầu Thần Hoàng đại nhân trừng phạt hắn thật tốt." Thiên Lung hoàng chủ lúc này mở miệng nói.
"Hừ! Đúng là nơi nào cũng có ngươi. Ngươi không nói lời nào sẽ c·h·ế·t sao? Ngươi dùng một con mắt nào trông thấy ta không nể mặt Diệp Thần Hoàng, ta không nói lời nào chẳng lẽ còn có tội sao, chúng ta đều là ngũ đại hoàng chủ, mặc dù ta thừa nhận thực lực của Diệp Thần Hoàng là mạnh nhất trong đám người chúng ta, Nhưng là chúng ta cũng không kém hơn một bậc, ngươi xem chính mình chẳng khác gì con c·h·ó xù, ta đều chẳng muốn nói ngươi, ta biết ngươi cố tình tìm ta gây phiền phức là vì cái gì, nhưng là ngươi cũng nên biết kia là tại trên lôi đài bị thương, đây chính là do chúng ta ngũ đại hoàng chủ cộng đồng thương nghị, ngươi chẳng lẽ muốn bởi vì đệ t·ử của mình bị thương liền ghi hận trong lòng? Ngươi thân là một hoàng chủ, đến cả khí độ cũng không còn.
Thôi được, ta cũng không muốn nói ngươi. Đừng ở trước mặt ta nhảy nhót, mặc dù ngươi tấn thăng Thần Vương cảnh sớm hơn ta. Nhưng mà khi đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ, ta cũng không phải hạng ăn chay."
Trường Thiên đối với Thiên Lung hoàng chủ chính là một tràng công kích, trực tiếp làm Thiên Lung hoàng chủ đỏ bừng cả mặt.
"Hay cho lắm, ngươi là muốn gây sự với ta đúng không, vậy ta chính là người hẹp hòi như vậy thì sao, ngươi có thể làm gì được ta?" Thiên Lung hoàng chủ nói.
"Ta không thể làm gì được ngươi, nhưng là ngươi thật sự không được, ngươi chẳng lẽ không nhận rõ cục diện bây giờ sao?" Trường Thiên nói xong liền cười nhìn Thiên Lung hoàng chủ.
"Được, Thiên Lung, ngươi không nhìn thấy người ta phía sau có người chống lưng sao? Thật là một người có thực lực ngang với ta. Cho nên ngươi vẫn là khoan nói, để ta tới đi." Diệp Lăng Thiên đối với Thiên Lung hoàng chủ nói.
"Nghe thấy chưa, Diệp Thần Hoàng đều bảo ngươi ngậm miệng." Trường Thiên lúc này còn thêm mắm dặm muối.
"Ngươi..." Thiên Lung hoàng chủ bị nghẹn đến mức nói không ra lời, cứ như vậy trừng mắt nhìn Trường Thiên.
Trường Thiên một bộ l·ợ·n c·h·ế·t không sợ nước sôi, sờ sờ khiến Thiên Lung hoàng chủ tức không nhẹ.
"Được rồi, Cực Đạo hoàng chủ vẫn chưa trả lời lời ta vừa rồi."
Diệp Lăng Thiên mở miệng nói.
"Ách? Diệp Thần Hoàng muốn ta trả lời cái gì? Ta không có gì để trả lời, những lời nên nói ta đều đã nói, về phần Diệp Hoàng chủ không tin, cái kia chính là chuyện của ngươi, ta lại có thể làm sao?" Trường Thiên nói.
Nghe được Trường Thiên trả lời, Diệp Lăng Thiên sững sờ, sau đó sự tức giận tự nhiên sinh ra.
Lúc này, Thiên Lung hoàng chủ ở cách đó không xa thấy cảnh này, trong lòng rất là sảng khoái. Cái gã Diệp Lăng Thiên này bảo mình không cần nhiều lời, bản thân hắn còn nói nhiều hơn cả mình, cuối cùng vẫn là phải nhận sự n·h·ụ·c nhã của Trường Thiên, dù cho Thiên Lung hoàng chủ trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt không biểu đạt ra.
Một màn này thật vừa vặn bị Nghê Trường Sinh nhìn thấy, Nghê Trường Sinh miệng không ngừng chậc chậc nói:
"Tiểu tử này, nếu như ở quê hương của ta, đã sớm lấy được tượng vàng Oscar."
Liễu Vô Tà ở bên cạnh nghe được Nghê Trường Sinh lẩm bẩm, bèn nói: "Cái kia Trường Sinh tiểu hữu, ngươi vừa nói cái gì Áo Kim? Vẫn là áo... giống tới?"
Nghe được lời Liễu Vô Tà, Nghê Trường Sinh nhịn không được cười phá lên.
Nhưng mà Nghê Trường Sinh không cười thì tốt, nụ cười này trực tiếp khiến ánh mắt mọi người chú ý tới. Ngay cả Diệp Lăng Thiên cùng Trường Thiên giờ phút này cũng ngừng nói chuyện.
Nghê Trường Sinh thấy vậy, lập tức nói: "Các ngươi tiếp tục đi, đừng để ý tới ta, ta vừa rồi nhịn không được nên bật cười."
Nghe được lời Nghê Trường Sinh, tất cả mọi người đều im lặng.
Chỉ có điều Diệp Lăng Thiên chú ý tới vị trí của Nghê Trường Sinh và Liễu Vô Tà, cảm giác được có chỗ nào đó không bình thường, vị trí hiện tại của Liễu Vô Tà thật giống như vị trí của một người hạ nhân, cứ đứng như vậy, mà Nghê Trường Sinh lại nhàn nhã nằm trên ghế, bên cạnh còn có một con Tiểu Hắc khuyển thực lực đạt tới nhân tiên.
Một màn này khiến Diệp Lăng Thiên cảm thấy khó hiểu.
Sau đó chỉ vào Trường Thiên nói: "Khuôn mặt thiếu niên kia ta cũng rất lạ lẫm. Có phải là đệ t·ử của Hoàng Đình các ngươi không?"
Nghe được lời của Diệp Lăng Thiên, Trường Thiên vừa cười vừa nói: "Hắn không phải đệ t·ử của Hoàng Đình chúng ta."
Nghe được Trường Thiên trả lời như vậy, Diệp Lăng Thiên sửng sốt một chút, sau đó liền nói:
"Cực Đạo hoàng chủ cũng đừng nói dối. Ta nhìn hắn rất giống đệ t·ử của các ngươi, ngươi còn nói không phải, ngươi có phải đang che giấu thứ gì?" Diệp Lăng Thiên nói.
"Ta không có che giấu thứ gì, ta nói đều là lời thật, thật là các ngươi không tin, vậy ta cũng không có biện pháp nào khác." Trường Thiên bất đắc dĩ nói.
Giờ phút này Thiên Lung hoàng chủ lại đứng ra nói:
"Lần này ngươi thừa nhận đi, nếu hắn đã không phải là đệ t·ử của Hoàng Đình các ngươi, vậy ta liền có lý do đuổi hắn ra, hoặc là trực tiếp đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ g·i·ế·t c·h·ế·t hắn."
"A? Ngươi muốn g·i·ế·t c·h·ế·t hắn. Ngươi đã nghĩ như vậy, vậy ngươi liền đi đi, ta ở chỗ này chúc ngươi thuận lợi, ngươi đi đi." Trường Thiên có chút lỗ mãng nói, giống như nghe được chuyện gì buồn cười lắm.
Nghe được Trường Thiên nói vậy, Thiên Lung hoàng chủ vừa định xoay người, liền thấy Liễu Vô Tà và Nghê Trường Sinh đứng cùng một chỗ.
Hắn lại một lần ngừng lại, hắn cũng không ngu ngốc, chính mình cứ như vậy xông lên, vậy chẳng phải sẽ bị người ta chà đạp. Nơi đó thật là có một vị cao thủ Thần Hoàng cảnh giới mà ngay cả Diệp Lăng Thiên cũng thừa nhận, mình đi chẳng khác nào dê vào miệng cọp.
Nhìn xem động tác của Thiên Lung hoàng chủ, Trường Thiên cười lạnh một tiếng, liền không thèm để ý, hắn đem ánh mắt nhìn về phía Diệp Lăng Thiên.
"Không biết Diệp Thần Hoàng là cảm thấy tiếp tục trận đấu quan trọng, hay là muốn kéo dài thêm một ngày vì Cực Đạo Hoàng Đình của ta?" Trường Thiên nói.
Nghe được Trường Thiên nói vậy, Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một lát rồi nói:
"Vừa vặn, mấy vị hoàng chủ giơ tay biểu quyết đi."
Nghe Diệp Lăng Thiên nói như vậy, Trường Thiên lắc đầu, ai mà không biết, Thiên Lung hoàng chủ cùng Sùng Võ Hoàng chủ đều là tay sai của hắn, lập tức liền có ba người, về phần Khai Nguyên Hoàng chủ có thể hay không giơ tay thì chính hắn cũng không rõ ràng.
"Thôi bỏ đi, ta nhận thua, mục tiêu của Diệp Thần Hoàng rất rõ ràng chính là muốn đối phó với mấy người Cực Đạo Hoàng Đình ta." Trường Thiên mở miệng nói.
Diệp Lăng Thiên cười nói: "Phải thì thế nào, ta chỉ muốn tiến hành thẩm vấn những kẻ đột nhiên xuất hiện không rõ lai lịch, xem bọn chúng có phối hợp hay không mà thôi."
Nghe Diệp Lăng Thiên và mấy người đối thoại, Liễu Vô Tà im lặng nói:
"Vậy, hậu sinh tiểu bối, có phải ngươi muốn cùng ta đánh một trận? Vậy ngươi cũng đừng nói gì nữa, chúng ta trực tiếp bắt đầu đi."
Nghe được Liễu Vô Tà khiêu khích, Diệp Lăng Thiên khác thường tỉnh táo, hắn cũng không muốn ở chỗ này mất mặt, nếu như hắn thua, vậy thời đại của Thiên Đạo Hoàng Đình bọn hắn, sẽ kết thúc vào hôm nay. Cho nên đây không phải là điều hắn suy nghĩ.
"Thế nào, là đàn ông thì nói một câu thống khoái, đọ sức một trận, ta nhìn ngươi cũng không phục." Liễu Vô Tà nói.
"Ha ha ha, bản hoàng chủ sẽ không cùng người khác tốn hao chuyện nhàm chán như vậy. Bản hoàng cũng không phải ngươi nói muốn chiến đấu liền có thể chiến đấu." Diệp Lăng Thiên nói, nghe được lời của Diệp Lăng Thiên, Liễu Vô Tà cảm thấy cạn lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận