Trường Sinh Vạn Vạn Năm, Ta Cuối Cùng Đã Vô Địch

Chương 706: Cổ quái tiểu nữ hài

Chương 706: Tiểu nữ hài cổ quái
"Kỳ quái, gia hỏa này sao lại p·h·át ra dị động, chẳng lẽ là có đồ vật gì khơi dậy lòng hiếu kỳ của nó?" Chu Hải thầm nghĩ trong lòng.
Ngay lúc đó, Nghê Trường Sinh từ trước mặt bọn họ đi qua, hỗn độn Chung Khí Linh truyền đến một cỗ truyền âm: "Nhân loại ôm hộp kia trong tay có một bảo vật không tệ, vừa rồi đi ngang qua, ta đã dọa nó một chút."
Nghe vậy, Nghê Trường Sinh nhớ tới Chiến Thần Tông Chu Hải, kẻ có thực lực tương đương Chân Thần cảnh chín tầng.
Mà ý nghĩ như vậy cũng chỉ thoáng qua trong đầu Nghê Trường Sinh rồi m·ấ·t.
Ngay khi Nghê Trường Sinh đang nghĩ như vậy, Nghê Diễn Sinh nhìn thấy ở cuối con ngõ nhỏ này, có một đôi mắt đang hướng về phía mình mà đến.
Nghê Trường Sinh có chút hiếu kỳ, bản thân có hỗn Độn Chung, vì cái gì vật kia còn có thể nhìn thấy mình? Nghê Trường Sinh cũng không sợ có người nhìn thấy mình, bởi vì Nghê Trường Sinh có thể nhìn thấy kia là một tiểu nữ hài chỉ khoảng mười mấy tuổi.
Nghê Trường Sinh thu liễm khí tức che giấu của hỗn Độn Chung, mà những nơi Nghê Trường Sinh đi qua, những hắc ám khí tức kia vừa muốn tiếp xúc liền trực tiếp tan ra, không dám đến quá gần Nghê Trường Sinh.
Nghê Trường Sinh biết đó là bởi vì mình có hỗn Độn Chung trong tay.
Theo Nghê Trường Sinh tiến lại gần cô bé kia, tiểu nữ hài cũng chầm chậm lùi về sau, nàng ở đây đã rất lâu, rất lâu rồi không nhìn thấy người có ánh mắt thanh tịnh như vậy. Mặc dù có một vài nơi còn có người khác, nhưng ánh mắt của bọn hắn đều đã hóa thành màu đen.
Nhìn Nghê Trường Sinh đi tới, tiểu nữ hài mở miệng nói: "Ngươi đừng tới đây, ngươi là người x·ấ·u."
Bị tiểu nữ hài hỏi như thế, Nghê Trường Sinh có chút im lặng, mình trông không giống người tốt sao? Mặc dù mình đã thay đổi diện mạo thật của mình, nhưng cũng không đến nỗi giống người x·ấ·u chứ.
Dù nghĩ vậy, Nghê Trường Sinh vẫn mỉm cười: "Tiểu muội muội, ta là người tốt, ta không phải người x·ấ·u, ngươi xem ta giống người x·ấ·u như vậy sao?"
Mà lời nói tiếp theo của tiểu nữ hài, khiến Nghê Trường Sinh có chút câm nín.
"Hình như vậy, những người x·ấ·u thường hay nói mình không phải người x·ấ·u, là người tốt, mà dáng vẻ của bọn hắn cũng không giống người x·ấ·u, cho nên ngươi là người x·ấ·u, không thể gạt ta." Tiểu nữ hài chăm chú nhìn Nghê Trường Sinh.
Nhìn ánh mắt thanh tịnh của tiểu nữ hài, Nghê Trường Sinh mỉm cười nói: "Được rồi, được rồi. Vậy nếu ngươi thấy ta giống người x·ấ·u thì ta là người x·ấ·u, nếu ngươi cảm thấy ta là người tốt thì ta là người tốt. Sao ngươi lại ở đây? Ngươi tên là gì?"
Nghe Nghê Trường Sinh nói, tiểu nữ hài suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu nói như vậy, ta sẽ gọi ngươi là thật x·ấ·u ca ca, ta cũng không nhìn ra ngươi thật sự x·ấ·u, bất quá ta cảm thấy ngươi hẳn không phải người x·ấ·u, ta tên là Liên nhi, nơi này chính là nhà của ta, cho nên ta ở đây."
Nghê Trường Sinh quan sát tỉ mỉ tiểu nữ hài trước mắt này, Nghê Trường Sinh có thể nhìn thấy những hắc sắc khí tức kia không ngừng tán loạn trên thân thể tiểu nữ hài. Nhưng cô bé này căn bản không hề bị ảnh hưởng chút nào, tựa như đã hòa làm một thể với hoàn cảnh này.
"Thật là một nữ hài kỳ quái. Cô bé này không phải là do t·ử Vong Chi Thành này đản sinh ra chứ?" Nghê Trường Sinh không biết tại sao trong lòng mình lại có ý nghĩ như vậy, nhưng nếu là thật, Nghê Trường Sinh sẽ cảm thấy có chút khó tin.
"Tiểu muội muội, ngươi có biết những đại ca ca trước đó tiến vào t·ử Vong Chi Thành này đã đi đâu không?" Nghê Trường Sinh mở miệng hỏi.
Nghe vậy, tiểu nữ hài gãi gãi đầu, chỉ về một hướng rồi nói: "Bọn hắn ở nơi đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận