Trường Sinh Vạn Vạn Năm, Ta Cuối Cùng Đã Vô Địch

Chương 195: Bị trào phúng Diệp Tu

**Chương 195: Diệp Tu bị trào phúng**
Trường Thiên nghe Thiên Lung hoàng chủ nói vậy, lần này hắn cũng không để ý tới, chỉ liếc mắt nhìn một chút.
Chủ trì váy đỏ trên đài tuyên bố:
"Kế tiếp, Thiên Đạo Hoàng Đình đối chiến Khai Nguyên Hoàng Đình."
Lúc này, Diệp Tu dẫn theo đám người Thiên Đạo Hoàng Đình đi lên lôi đài, mà Trương Soái cũng mang theo người của Khai Nguyên Hoàng Đình đi tới, trong đó có hai người con gái nuôi thân làm Khai Nguyên Hoàng chủ là Hoa Nhường Nguyệt Thẹn cũng có mặt.
Trong Thiên Đạo Hoàng Đình, có người nhìn thấy Hoa Nhường Nguyệt Thẹn xong đã thấy bất an trong lòng. Ngoại trừ thực lực của mấy vị sư huynh sư tỷ đứng đầu, những người khác không phải là đối thủ.
"Thực lực của ngươi cũng tạm được nhưng không phải là đối thủ của ta, ta khuyên ngươi thức thời một chút trực tiếp nhận thua đi. Không cần chờ một lúc chúng ta đ·á·n·h các ngươi phải gọi cha gọi mẹ." Diệp Tu nói với Trương Soái.
Trương Soái vừa định nói chuyện, một giọng nữ thô kệch vang lên.
"Ngươi làm ha ha, đừng tưởng rằng t·h·i·ê·n phú của ngươi so với chúng ta mạnh một chút thì ngươi liền có thể hèn mọn, xỏ lá." Người mở miệng chính là Bế Nguyệt.
"Khụ khụ khụ, là muốn làm gì thì làm. Không phải hèn mọn, xỏ lá." Trương Soái ho khan hai tiếng, nói với Bế Nguyệt.
"A, đại sư huynh, ta biết rồi, dù sao ý tứ đều không khác biệt lắm, tiểu t·ử này cũng quá có thể giả bộ, ta cảm thấy phương diện kia của hắn khả năng không được thôi." Bế Nguyệt thấp giọng nói với Trương Soái.
Trương Soái sa sầm mặt, không biết nói gì cho phải, hai sư muội này của hắn thật là hai đóa kỳ hoa, đoán chừng trong đạo giới này không tìm ra được người thứ hai.
Mà Diệp Tu cũng nghe thấy Bế Nguyệt nói mình phương diện kia không được, trực tiếp mở miệng nói ra: "Nói bậy nói bạ, ngươi nói ai phương diện kia không tốt, lão t·ử trời sinh Thánh thương."
Diệp Tu vừa nói xong, cảm giác mình như nói sai. Chỉ thấy Bế Nguyệt cùng Tu Hoa hai người đồng thời hướng phía bảo bối của hắn nhìn sang, trong chớp mắt này, Diệp Tu mặt đỏ bừng lên.
Hắn quay mặt về phía đại sư huynh Thiên Đạo Hoàng Đình là Phong Linh, Phong Linh thân là Địa Tiên cảnh đỉnh phong, đã cầm nhiều lần đệ nhất. Lần này vốn là hắn dẫn đội, nhưng ngay trước ngày tranh tài, hắn bị Diệp Lăng Thiên đơn độc gọi tới, cũng đem Diệp Tu giới thiệu cho Phong Linh.
Hắn ban đầu vẫn xem thường Diệp Tu, nhưng khi Diệp Tu biểu hiện ra thực lực, hắn đều k·i·n·h hãi, về phần lai lịch của Diệp Tu, Diệp Lăng Thiên mặc dù không nói với Phong Linh, nhưng hắn đã đoán được bảy tám phần. Cuối cùng Phong Linh nhường Diệp Tu làm lĩnh đội lần này.
Phong Linh có thái độ làm cho Diệp Lăng Thiên hài lòng gật đầu, cuối cùng giao cho Phong Linh xem có Diệp Tu biểu lộ thua thiệt, Phong Linh nội tâm cười, nhưng tr·ê·n mặt lại không lộ vẻ gì, nói:
"Hoa Nhường Nguyệt Thẹn hai người các ngươi đủ rồi, chẳng lẽ là muốn ức h·iếp t·h·i·ê·n kiêu của Thiên Đạo Hoàng Đình ta sao?"
Nghe được lời của Phong Linh, Hoa Nhường Nguyệt Thẹn trực tiếp cười ha ha nói:
"Ngươi nói lời này chính ngươi tin sao? Tỷ muội ta khi nào ức h·iếp hắn, chúng ta chẳng qua là đang giao lưu bình thường mà thôi, ngươi xem các ngươi đều thành dạng người như vậy rồi, ai, ta nhìn Thiên Đạo Hoàng Đình sớm muộn cũng hủy ở tr·ê·n đầu các ngươi."
"Đủ rồi, mồm mép các ngươi, chúng ta thật sự không bằng, nhưng lần này bàn luận là thực lực thật sự, hi vọng đợi chút nữa khi b·ị đ·ánh cầu xin tha thứ, ngươi vẫn có thể nói ra được những lời như vậy." Phong Linh nói xong, trực tiếp để đám đệ tử Thiên Đạo Hoàng Đình bày ra tư thế, chuẩn bị khai chiến dựa theo quy tắc tranh tài.
Nhưng khi Phong Linh chỉ huy, không nhìn thấy sắc mặt Diệp Tu có chút âm trầm, nhìn những người này đều ngoan ngoãn nghe lời của Phong Linh, Diệp Tu cảm thấy rất khó chịu, hắn cảm thấy muốn chinh phục những đệ t·ử này, hoặc là không có Phong Linh, hoặc là nhường Phong Linh trở thành người của mình.
Trong lòng Diệp Tu không ngừng lẩm bẩm.
Ở Cực Đạo Hoàng Đình, Liễu Vô Tà không biết từ lúc nào đã ngồi ở vị trí của Nghê Trường Sinh. Nơi này không có người nào, chung quanh đệ t·ử cơ bản cũng không nhận ra Nghê Trường Sinh và Liễu Vô Tà đứng bên cạnh.
Ngay lúc Diệp Tu còn đang suy nghĩ, Nghê Trường Sinh nói rằng:
"Tiểu t·ử này, trong lòng nghĩ bậy. Chậc chậc chậc, thật là uổng phí một mầm mống tốt."
Nghe Nghê Trường Sinh nói, Liễu Vô Tà sửng sốt một chút, sau đó trực tiếp truyền âm cho Nghê Trường Sinh nói:
"Vậy tiểu t·ử này t·h·i·ê·n phú thật sự rất tốt? Vừa rồi khảo nghiệm kia không phải giở trò d·ố·i trá sao."
"Không phải, tiểu t·ử này t·h·i·ê·n phú là thật sự tốt, thật là, bị người khác vô tình ép khô, không có c·ô·ng p·h·áp võ kỹ tương xứng, dùng một chút tàn phiến này đã đem t·h·i·ê·n phú năng lực của mình ép khô." Nghe được lời của Nghê Trường Sinh, Liễu Vô Tà cũng ngây ngẩn cả người. Hắn không nghĩ tới t·h·i·ê·n tài lại còn sẽ bị c·ô·ng p·h·áp ép khô, cũng không phải là yêu ma hút m·á·u người.
Nghê Trường Sinh liếc qua Liễu Vô Tà, liền trực tiếp nhìn thấu ý nghĩ của hắn.
"Thiên tài, nếu như không có c·ô·ng p·h·áp võ kỹ tốt tương xứng thì chỉ là đang lãng phí nhân tài mà thôi, đem năng lực của bọn hắn dùng vào chuyện không đáng giá, theo thời gian trôi qua, bọn hắn vốn có thể tiếp xúc nhiều c·ô·ng p·h·áp cao thâm hơn, nhưng suy nghĩ của bọn hắn lại chỉ có giới hạn. Mà ta không đoán sai, người này tên Lý Tu, chính là bị dưỡng phụ làm cho không còn hình dáng. Mặc dù cảnh giới ở cùng thế hệ coi như không tệ lắm, nhưng căn cơ của hắn đã bị phá hủy, cả đời tu vi đoán chừng Thần Tôn là hết, về phần Thần Đế, có t·h·i·ê·n phú còn cần cố gắng, còn cần có đạo sư tốt."
Nghe được lời của Nghê Trường Sinh, Liễu Vô Tà có chút hiểu rõ, hắn biết lần t·h·i đấu này, Cực Đạo Hoàng Đình có mình và Nghê Trường Sinh ở đây, chắc chắn sẽ không có vấn đề.
Hai người đang nói chuyện.
Tr·ê·n sàn t·h·i đấu đã bắt đầu bùng nổ chiến đấu kịch l·i·ệ·t, Thiên Đạo Hoàng Đình vừa mới bắt đầu p·h·ái ra một chút thực lực tương đối yếu để đối phó đám người Khai Nguyên Hoàng Đình, nhưng nội tình Thiên Đạo Hoàng Đình cũng phi thường thâm hậu.
Thực lực của mấy người đối lập thấp một chút đã đến Nhân Tiên cảnh đỉnh phong, mấy người Khai Nguyên Hoàng Đình đã toàn bộ ngã bay ra ngoài.
Sau đó mấy trận, Hoa Nhường Nguyệt Thẹn ra sân, bởi vì thực lực của hai người bọn họ đều là Địa Tiên sơ kỳ, hơn nữa chiến lực cũng không phải Địa Tiên sơ kỳ bình thường có thể sánh được, mấy đệ t·ử Thiên Đạo Hoàng Đình Địa Tiên cảnh toàn bộ b·ị đ·ánh bay ra ngoài. Cuối cùng, Địa Tiên trung kỳ ra tay mới đ·á·n·h bại được Hoa Nhường Nguyệt Thẹn.
Nhìn Hoa Nhường Nguyệt Thẹn đều bại, Trương Soái chỉ có thể ra sân, cảnh giới của hắn cũng chỉ là Địa Tiên trung kỳ.
Dưới sự thay phiên ra tay của Thiên Đạo Hoàng Đình Địa Tiên trung kỳ, cuối cùng không địch lại. Khai Nguyên Hoàng Đình kết thúc thất bại, kết cục như vậy tất cả mọi người đều đã đoán được, dù sao thực lực bày ra ở đó. Ngay cả đại sư huynh Thiên Đạo Hoàng Đình là Phong Linh và Diệp Tu còn chưa ra tay, bọn hắn đã thua, nếu như xuất thủ, vậy thất bại càng thảm hơn.
"Thiên Đạo Hoàng Đình thắng, kế tiếp chia làm hai trận, phân biệt là Thiên Đạo Hoàng Đình đối chiến Thiên Lung Hoàng Đình, Sùng Võ Hoàng đình đối chiến Khai Nguyên Hoàng Đình." Người chủ trì váy đỏ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận