Trường Sinh Vạn Vạn Năm, Ta Cuối Cùng Đã Vô Địch

Chương 157: Cực đạo hoàng đình

**Chương 157: Cực đạo hoàng đình**
“Hống hống hống.” Ba con Linh Mãng trông thấy Nghê Trường Sinh không thèm để ý đến bọn chúng, liền gầm thét lên.
“Đại ca, mấy tên này lại dám không coi ba huynh đệ chúng ta ra gì, ta không chịu nổi.” Con Linh Mãng màu đen nói.
“Lão nhị, đi thu thập bọn chúng trước.” Con Linh Mãng màu xanh lên tiếng.
Con Linh Mãng màu đen nhận được mệnh lệnh của hắc Linh Mãng, liền há cái miệng rộng hướng thẳng đến Nghê Trường Sinh và những người khác.
Thanh niên mặc áo đen ở một bên, trong lòng không ngừng thở dài: “Bọn hắn xong đời rồi.”
Mặc dù hắn không biết thực lực của Nghê Trường Sinh, nhưng những tông môn ở phụ cận hắn đều biết, căn bản không hề có khả năng Nghê Trường Sinh và những người khác đấu lại Linh Mãng cảnh giới nhân tiên.
Điều duy nhất khiến thanh niên mặc áo đen cảm thấy có chút hy vọng chính là đại thúc đi theo sau lưng Nghê Trường Sinh.
Tất cả mọi người đều đã đánh giá kết quả của Nghê Trường Sinh và đám người, kết cục chỉ có một chữ, đó chính là “chết.”
Tiếng gầm gừ hung lệ cuốn theo kình phong.
Ngay khi con Linh Mãng màu đen cách Nghê Trường Sinh và những người khác khoảng mười trượng, Nghê Trường Sinh nói:
“Con súc sinh này khẩu khí thối quá, Mạc Chính, xử lý cho ta, để nó hoàn toàn ngậm miệng lại.”
Nghê Trường Sinh vừa dứt lời, Mạc Chính đi theo sau lưng Lý Thất Dạ đột nhiên biến mất.
Điều này khiến con Linh Mãng màu đen giật nảy mình, hắn không biết rõ nhân loại kia đã đi đâu.
Thật ra nó không biết, nhưng con Linh Mãng màu xanh và con Linh Mãng màu xám có cặp mắt xoay tròn loạn chuyển, cuối cùng cũng nhìn thấy Mạc Chính đột nhiên biến mất kia.
Giờ phút này, Mạc Chính cầm trong tay một thanh đại đao tràn ngập liệt diễm, lơ lửng ngay trên đỉnh đầu con Linh Mãng màu đen. Mà tất cả những điều này, con Linh Mãng màu đen lại không hề hay biết.
“Nhị đệ, cẩn thận, tên nhân loại kia ở trên đỉnh đầu ngươi.” Con Linh Mãng màu xanh nói.
Con Linh Mãng màu đen kịp phản ứng, vừa muốn tránh thoát thì đại đao trong tay Mạc Chính đã không ngừng run rẩy, một cỗ tử vong trực tiếp khóa chặt con Linh Mãng màu đen lại.
“Không ổn, xong đời rồi.” Giờ phút này, trong lòng hắc mãng chính là suy nghĩ như vậy, một màn kế tiếp là cảnh tượng mà tất cả những người vây xem cả đời này chưa từng thấy, đồng thời khiến hai con Linh Mãng còn lại sợ đến mức suýt chút nữa ngã từ trên không trung xuống.
Chỉ thấy đại đao trong tay Mạc Chính, tại thời khắc vung ra, xung quanh thân con Linh Mãng màu đen xuất hiện vô số đao ảnh, lít nha lít nhít, quả thực khiến người ta cảm thấy kinh khủng.
Ngay sau đó, đúng như suy nghĩ của mọi người. Tất cả đao ảnh dễ như trở bàn tay xuyên thấu thân thể con Linh Mãng màu đen. Mà cái gọi là linh phiến trên người nó giống như tờ giấy, nhẹ nhàng rạch một cái liền vỡ nát.
“Hống hống hống.”
Con Linh Mãng màu đen cứ như vậy trong tiếng gào thét không cam lòng kết thúc tính mạng của nó. Còn hai con Linh Mãng màu xanh và màu xám, đại đao trong tay Mạc Chính hướng thẳng đến tất cả phương hướng của bọn chúng chém một đao.
Con Linh Mãng màu xanh hét lớn:
“Lực lượng này! Cảnh giới này, không ổn! Đại nhân chúng ta sai… A…” Con Linh Mãng màu xanh còn chưa hô xong đã trực tiếp gào thét lên, bởi vì đại đao của Mạc Chính đã giáng xuống trên đỉnh đầu bọn chúng.
Mạc Chính cũng không có đuổi tận giết tuyệt, chỉ là để lại một bài học trong lòng bọn chúng, còn về phần hắc mãng là trừng phạt đích đáng.
Thanh niên mặc áo đen và hơn mười người vẻ mặt sùng bái nhìn Nghê Trường Sinh, có thể có được thuộc hạ lợi hại như thế.
“Lợi hại thật, ta mới vừa nói nó nói xấu không biết có ảnh hưởng gì không.” Trong đó có người nói thầm.
Mạc Chính thu thập xong con Linh Mãng màu đen, lại một lần nữa quay về sau lưng Lý Thất Dạ. Một màn vừa rồi Lý Thất Dạ nhìn thấy cũng kích động vạn phần, hắn quả nhiên không đoán sai, đại thúc đi theo sau lưng mình là một cao thủ, tất cả mới không sợ đại yêu kinh khủng kia.
Nghê Trường Sinh và những người khác tiếp tục đi tới.
Nhưng thanh niên mặc áo đen tranh thủ thời gian đuổi theo, đứng trước mặt Nghê Trường Sinh khom người nói: “Vị công tử này, vừa rồi đa tạ đã cứu chúng ta một mạng!”
Nghê Trường Sinh vừa cười vừa nói: “Ngươi không cần cảm ơn ta, ta không phải vì cứu các ngươi, đều là do con côn trùng này quá thối quá ồn ào, cho nên ta mới ra lệnh cho người hầu của ta động thủ.”
Thanh niên mặc áo đen tiếp tục nói: “Xin hỏi công tử xưng hô như thế nào? Ta là Vương Lệnh, đệ tử Thiên Nguyên học phủ, không dối gạt ngài, ta thấy các ngươi hiện tại đang tiến lên theo hướng của tông môn chúng ta, cho nên ta mới mạn phép hỏi công tử có phải muốn đến Thiên Nguyên học phủ của chúng ta không.
Nếu như đến, vậy thì do chúng ta dẫn các ngươi đi, nếu như không phải thì cũng không sao cả, chúng ta vừa vặn cũng trở về.”
Nghê Trường Sinh suy tư trong chốc lát rồi nói:
“Các ngươi không phải chạy về phía phương hướng này sao, rõ ràng không cùng phương hướng với chúng ta, làm sao tông môn của các ngươi lại ở đó?”
Thanh niên mặc áo đen tiếp tục nói:
“Là như vậy, chúng ta ban đầu kiểm tra xong tiến vào dãy núi yêu thú này lịch luyện, chúng ta trong lúc vô tình lấy đi dược liệu mà ba con Linh Mãng này bảo hộ, kết quả là bị bọn chúng truy sát đến tận đây.”
Nghê Trường Sinh vừa cười vừa nói: “Các ngươi thật là nhân tài, bị yêu thú truy sát không hướng về phía tông môn của mình cầu cứu, ngược lại còn đi theo hướng ngược lại.”
Nghe được lời nói của Nghê Trường Sinh, Vương Lệnh nói: “Công tử nói không có vấn đề, đích thực là chúng ta cân nhắc không chu toàn, đây cũng là biện pháp duy nhất. Bởi vì bên kia có một lối ra, chúng ta tiến đến không lâu sau đó, liền gặp một con ngàn chân trùng chắn ngang đường đi, cho nên chúng ta chỉ có thể chạy về phía phương hướng này.”
“Tốt, tốt. Ta không muốn nghe những thứ này. Khu vực này của các ngươi là do ai quản hạt?” Nghê Trường Sinh hỏi.
Thanh niên suy tư một chút rồi nói: “Nơi này do cực đạo Hoàng Đình quản hạt.”
Nghê Trường Sinh gật đầu nói:
“Vậy ngươi biết cực đạo Hoàng Đình cách nơi này đại khái còn bao xa không?”
Vương Lệnh nói: “Nơi này cách cực đạo Hoàng Đình ước chừng khoảng bốn năm ngày lộ trình, nhưng cách Thiên Nguyên học phủ của chúng ta chỉ có nửa ngày. Nếu như công tử không chê, có thể đến Thiên Nguyên học phủ của chúng ta nghỉ ngơi một ngày, lần này cũng may mà có các ngươi, ta mới có thể cùng sư đệ của ta hoặc là trở về, cho nên chúng ta muốn cảm tạ công tử một chút, trò chuyện tỏ tâm ý.”
Nghê Trường Sinh nói:
“Trò chuyện tỏ tâm ý thì coi như xong, ta nói rồi, việc này không phải là vì cứu các ngươi, ngươi chỉ cần nói cho ta biết vị trí và phương hướng của cực đạo Hoàng Đình là được.”
Vương Lệnh nói: “Công tử gần đây đi đến cực đạo Hoàng Đình thật sự không phải là lựa chọn tốt.”
Nghe được lời nói của Vương Lệnh, Nghê Trường Sinh có ý nói:
“Lời này của ngươi là có ý gì, chẳng lẽ gần đây cực đạo Hoàng Đình xảy ra biến cố gì sao?”
“Biến cố lớn thì không có, chỉ bất quá bây giờ là thời kỳ nhạy cảm. Hiện tại cực đạo Hoàng Đình đang chọn người thừa kế vị trí Hoàng Đình chi chủ. Tất cả có chút mẫn cảm.” Vương Lệnh nói.
Nghe lời của Vương Lệnh, Nghê Trường Sinh cũng đoán được phần nào.
“Tốt, những lời ngươi nói ta đều ghi nhớ. Chúng ta đi thôi.” Nghê Trường Sinh nói xong, liền gọi Lý Mộng Nhi và những người khác đi về phía lối ra.
Vương Lệnh cũng biết lần này xem ra là không mời được Nghê Trường Sinh đến học phủ, trong lòng khẽ thở dài.
Đúng lúc này, sư đệ của Vương Lệnh chạy tới nói: “Sư huynh, nếu người này không muốn đi, sư huynh cũng không cần phải cố mời hắn đến Thiên Nguyên học phủ của chúng ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận