Trường Sinh Vạn Vạn Năm, Ta Cuối Cùng Đã Vô Địch

Chương 134: Trước khi ly biệt tịch

**Chương 134: Trước khi ly biệt**
Từ Trường Khanh nhận ngọc bài trong tay Nghê Trường Sinh.
Trên ngọc bài, mặt chính và mặt sau đều viết hai chữ "trường sinh", còn có từng đạo thần vận tản ra.
"Sư phụ, lần này ngài định mang ai đi đâu?" Từ Trường Khanh hỏi.
Nghê Trường Sinh nghĩ nghĩ rồi đáp:
"Lần này ta rời đi sẽ mang theo Tiểu Hắc và Lý Mộng Nhi." Nói xong, hắn quay sang phía Triệu Kiếm Kế, lão tổ Thiên Kiếm Tông, mà nói:
"Lão nhân gia, ngươi cũng đã đến Nhân Tiên cảnh, ngươi có muốn rời khỏi Thiên Hằng Giới để đi tới vị diện cao hơn không?"
Triệu Kiếm Kế nghe Nghê Trường Sinh nói vậy, bèn gật đầu:
"Võ giả chúng ta tu đạo, ý nghĩa chính là hướng nơi cao mà leo lên. Nếu tiền bối đã chuẩn bị rời khỏi nơi này, vậy lão hủ cũng xin theo tiền bối rời đi, để truy tầm võ đạo của ta."
"Ngươi nói không có vấn đề, nhưng ngươi phải biết, ở vị diện cao hơn, những kẻ có tu vi càng cao sẽ càng nhiều, kèm theo đó nguy hiểm cũng luôn ở bên người. Có thể ngươi đi không đến nửa tháng liền sẽ bị những kẻ có thực lực cao hơn g·iết c·hết, chính là như vậy, ngươi vẫn muốn đi?" Nghê Trường Sinh nói.
Triệu Kiếm Kế nghe Nghê Trường Sinh nói, cũng suy tư một hồi. Đạo lý này hắn đều hiểu, dù sao hắn cũng sống không ít năm tháng, không phải là kẻ mới bước chân vào tu tiên giới.
"Đa tạ tiền bối đã cho biết, lão hủ đều hiểu. Lão hủ tâm ý đã quyết, xin tiền bối mang ta cùng đi tới vị diện cao hơn." Triệu Kiếm Kế đáp.
Nghê Trường Sinh nói:
"Được rồi, ta cũng không khuyên ngươi nữa, đây là quyết định của ngươi. Bất quá, sau này ngươi gọi ta là Trường Sinh công tử đi, ngươi cứ gọi ta là tiền bối, ta có chút không quen."
"Sư phụ, Lý Mộng Nhi đi đâu rồi, sao không thấy nàng, mấy ngày gần đây?" Từ Trường Khanh hỏi.
Nghê Trường Sinh cười cười nói:
"Nghịch ngợm tính cách ấy mà, không có gì đáng lo. Đoán chừng, lát nữa nàng sẽ tới."
Ngay khi Nghê Trường Sinh vừa dứt lời, một giọng nữ thanh thúy truyền đến, theo sau là một người từ trong đại điện Thiên Kiếm Tông đi đến.
"Ngươi nói ai nghịch ngợm tính cách chứ, rõ ràng là ngươi gạt ta, hừ!"
Người đến chính là Lý Mộng Nhi mang theo mặt nạ quỷ.
"Ngươi trở về là tốt rồi, ta không hề lừa ngươi." Nghê Trường Sinh cười, nói với Lý Mộng Nhi.
Từ Trường Khanh và Triệu Kiếm Kế ở bên cạnh nhìn vẻ mặt mờ mịt, đây rốt cuộc là tình huống gì vậy?
Lý Mộng Nhi đang định nói tiếp thì Nghê Trường Sinh ra tay ngăn lại.
"Đi thôi, cứ như vậy, ngươi mau thu xếp đồ đạc một chút. Sáng sớm mai, chúng ta sẽ rời đi." Nghê Trường Sinh nói.
Lý Mộng Nhi sau khi vào cửa đã nghe Nghê Trường Sinh nói lời rời khỏi Thiên Hằng Giới, cho nên nàng cũng khẽ gật đầu. Lần này đi có lẽ không bao giờ trở lại được Thiên Hằng Giới nữa. Bởi vậy, Lý Mộng Nhi lát nữa muốn nói với Nghê Trường Sinh một chút, xem có thể đi trước đó, để nàng đến hạ vực Thiên Hằng Giới, ghé thăm Linh Sát Khách Sạn một chút hay không.
Nghê Trường Sinh liếc nhìn Lý Mộng Nhi, trong lòng nàng nghĩ gì hắn đều biết rõ. Cũng được, cứ để cho nàng lưu luyến thêm một phen cũng không sao.
Ngẫm lại chính mình, vẫn là độc thân một người.
Nghê Trường Sinh nói thêm với Từ Trường Khanh một vài chuyện, rồi mang theo Tiểu Hắc trở về phòng.
Trong phòng Nghê Trường Sinh, Nghê Trường Sinh nhìn Tiểu Hắc và nói:
"Tiểu Hắc, ngươi có muốn tới vị diện của ngươi không?"
Tiểu Hắc vốn đang ngủ, nghe được Nghê Trường Sinh nói vậy liền mở mắt.
"Chủ nhân, ngài vừa nói gì cơ? Ta có muốn đi đến vị diện của ta không?" Tiểu Hắc dùng thần niệm truyền âm.
"Ân, đúng vậy." Nghê Trường Sinh trả lời.
Nghe được chủ nhân đáp lại, Tiểu Hắc giờ phút này trong đầu xoắn xuýt vạn phần. Nói nó không muốn trở về đó là không thể nào. Mặc dù, chính mình đã ở Thiên Hằng Giới này ngàn năm có lẻ, nhưng nó vẫn rất muốn quay về xem người huynh đệ từng phản bội mình còn ở đó hay không. Liệu có phải đã sớm leo lên tiên lộ rồi không, nó cũng rất muốn báo thù.
"Chủ nhân, ta muốn trở về, ta muốn về đó xem một chút. Chúng ta có thể trở về chứ?" Tiểu Hắc truyền âm.
Nghê Trường Sinh cười nói:
"Có thể, Chư thiên vạn giới này, ta muốn đi nơi nào thì đi nơi đó. Hẳn là không làm khó được ta, chỉ có điều ta cần định vị được vị diện của các ngươi. Vị diện kia của ngươi là gì?" Nghê Trường Sinh nói.
"Bẩm chủ nhân, vị diện ta ở tên là Linh Thú giới, mà ta đến từ Huyền Thú Vực của Linh Thú giới."
Sau khi nghe Tiểu Hắc nói xong, Nghê Trường Sinh mở tay phải ra, sau đó phiên bản thu nhỏ của tinh không xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Nghê Trường Sinh theo lời Tiểu Hắc nói về Linh Thú giới, truyền một luồng ý niệm tới. Tinh không trong tay, tại một chỗ nào đó bỗng nhiên sáng lên một luồng quang mang.
Mà Thiên Hằng Giới, nơi bọn họ đang ở, cách Linh Thú giới kia cũng phải đi qua mấy cái vị diện.
Nhưng, điều này đối với Nghê Trường Sinh mà nói hoàn toàn không phải là vấn đề, lấy tu vi hiện tại của hắn, có thể nói thẳng tới đó, không cần trải qua mấy cái vị diện kia.
"Tốt, ta đã biết địa điểm. Ngày mai, chúng ta sẽ đến giới kia của các ngươi. Đến lúc đó, nếu ngươi không muốn đi theo ta, ngươi có thể ở lại giới kia của các ngươi." Nghê Trường Sinh nói.
"Không, chủ nhân, mạng của Tiểu Hắc đều là do ngài cứu. Đời này ta sớm đã coi ngài là chủ nhân của ta. Ta sẽ mãi mãi đi theo ngài. Còn về Linh Thú giới, chỉ là một khúc mắc trong lòng ta mà thôi, ta xử lý xong việc trong lòng thì sẽ không vướng bận nữa." Tiểu Hắc đáp.
Nghê Trường Sinh khẽ gật đầu, đồng ý lời nói của Tiểu Hắc. Ở một bên khác, Lý Mộng Nhi, với sự trợ giúp của lão tổ Thiên Kiếm Tông, đã trở lại hạ vực Thiên Hằng Giới.
Giờ phút này, thân hình của nàng không ngừng xuyên thẳng qua, nhìn thấy một khách sạn mặt quỷ khổng lồ nằm ở biên thùy Tr·u·ng Linh Châu, đây là tổng bộ của nàng. Ở mấy vực khác đều có phân bộ.
Nhìn những người quen thuộc ra ra vào vào, nàng cảm thấy vẫn rất thân thiết. Cứ như vậy nhìn ước chừng một canh giờ. Nàng không hề đi vào. Vừa mới xoay người định rời đi thì đụng phải một thanh niên áo trắng.
Mặc dù va chạm không đau, nhưng lại khiến nàng giật mình kêu lên, lại có người lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên cạnh mình mà mình không hề phát giác.
Lý Mộng Nhi ngẩng đầu lên, liền nhận ra người tới là Nghê Trường Sinh.
Nghê Trường Sinh cười nhìn Lý Mộng Nhi, nói:
"Thế nào? Sắp rời khỏi giới này rồi, ngươi không định đi xem lại những nơi ngươi đã từng qua sao?"
Nghe được lời của Nghê Trường Sinh, Lý Mộng Nhi lắc đầu nói:
"Không cần, chính vì sắp rời đi nên ta không muốn chào hỏi bọn họ, để tránh tăng thêm nỗi buồn ly biệt. Sau này ta có thực lực, không cần lâu là có thể xuống. Có lẽ, nếu chẳng may ta vẫn lạc, vậy thì bọn họ cũng không cần quá thương tâm. Dứt khoát để bọn họ không biết, dần dần quên ta đi, ngươi nói có đúng không?"
"Ân, ngươi nói như vậy cũng không sai, vậy thì ngươi phải cố gắng lên. Con đường tu đạo này cũng không đơn giản như vậy đâu, mặc dù đối với ta, nó cũng như là ăn cơm uống nước, nhưng đối với ngươi, có chút khó khăn đấy." Nghê Trường Sinh vừa cười vừa nói.
"Hừ, ta biết ngươi lợi hại rồi. Bất quá ta sẽ cố gắng, mặc kệ phía trước có bao nhiêu gian khổ, chịu đựng bao nhiêu tổn thương, ta tin tưởng ta nhất định có thể đột phá chính mình, đạt tới võ đạo chi lộ mà ta hằng tha thiết ước mơ." Lý Mộng Nhi nói.
Nhìn Lý Mộng Nhi có vẻ nhận thức rõ ràng, trong lòng Nghê Trường Sinh nghĩ đến, có một số việc không phải cứ có mộng tưởng là có thể thành công, còn phải có kỳ ngộ nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận