Trường Sinh Vạn Vạn Năm, Ta Cuối Cùng Đã Vô Địch

Chương 124: Họa loạn lên

**Chương 124: Gieo Rắc Hỗn Loạn**
Khi ma tộc xâm lấn Thiên Hằng Giới.
Nghê Trường Sinh vốn có kế hoạch mang theo Tiểu Hắc tìm một nơi để quan sát kiếp nạn của Thiên Hằng Giới, nhưng giờ phút này hắn đã mang theo Tiểu Hắc đi tới vị trí của Long Phượng sơn ở hạ vực.
Đối với lần xâm lấn này của ma tộc, Nghê Trường Sinh không phải là loại người khoanh tay đứng nhìn Thiên Hằng Giới bị xâm lấn, đây vốn là kiếp số của Thiên Hằng Giới.
Chính mình cũng đã ở hạ vực của Thiên Hằng Giới đợi rất lâu, đối với Thiên Hằng Giới vẫn có chút tình cảm, mình cũng không muốn cứ như vậy để ma tộc phá hủy Thiên Hằng Giới, cho nên Triệu Kiếm và Từ Trường Khanh của Thiên Kiếm Tông chính là sự sắp xếp của hắn.
Nhìn thấy xung quanh Long Phượng sơn cũng có một chút ma vụ, bắt đầu chậm rãi lan tràn tới. Nghê Trường Sinh trực tiếp bố trí một trận pháp vi hình trong phạm vi trăm dặm quanh Long Phượng sơn, ngăn cản những ma vụ kia ở bên ngoài.
Trận pháp dựng lên một bức bình chướng trong suốt, tản ra một luồng ánh sáng trắng, khi ma vụ chạm vào liền trực tiếp tiêu tan.
Một số ma binh cũng chú ý tới sự dị thường của Long Phượng sơn, vốn định xông vào Long Phượng sơn nhưng lại bị chặn lại, thân thể của bọn hắn khi chạm vào bức bình chướng kia liền bốc ra khói trắng "tư tư", thiêu đốt thân thể của bọn hắn, giống như đây chính là khắc tinh của ma tộc vậy.
Kỳ thật bọn hắn nghĩ không sai, trận pháp vi hình mà Nghê Trường Sinh bố trí tên là Ngăn Ma Trận, tác dụng của nó tương tự như bình chướng bảo vệ, nhưng nó lại hiệu quả hơn đối với ma tộc so với bình chướng thông thường. Ngoài Ngăn Ma Trận, còn có Khốn Ma Trận, Diệt Ma Trận. Đều là những trận pháp mà hắn đã từng sử dụng, chỉ là đã rất lâu rồi không dùng mà thôi.
Ma binh đem sự dị thường ở nơi này báo cho ma vương, ma vương sau khi nhận được tin tức lại tiếp tục truyền cho Ma Hoàng, cứ như vậy mà lan truyền lên.
Mà Thanh Linh Tông, nằm gần Long Phượng sơn nhất, là nơi đầu tiên chú ý tới sự dị thường của Long Phượng sơn.
Sau khi nhận được tin tức về Thiên Tuyệt Phủ và Lăng Sương Tông, theo mệnh lệnh của Ngọc Hư Tử, Thanh Linh Tông cũng đã sớm mở ra vòng phòng hộ của tông môn, nhưng đối với việc ngăn cản ma vụ thì vẫn có chút không được như ý. Tu vi của bọn hắn quá thấp.
Ngọc Hư Tử cho đến bây giờ cũng chỉ mới ở Nguyên Anh cảnh tầng năm mà thôi. Với thực lực của hắn, ngay cả ma binh cũng không đánh lại được, càng không nói đến những kẻ khác.
Sau khi đệ tử trong tông môn truyền đến tin tức phát hiện sự dị thường của Long Phượng sơn, Ngọc Hư Tử cũng bất chấp nguy hiểm mà đến dò xét một chút.
Từ sau khi Nghê Trường Sinh rời đi, người của Thanh Linh Tông không còn ai bước chân vào trong Long Phượng sơn nữa.
Nhưng lần này, hắn không thể không đến Long Phượng sơn xem xét tình hình dị thường một lần nữa.
Khi hắn tới một khu vực chưa bị ma vụ bao vây, tiến vào Long Phượng sơn, hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng vô hình bao vây lấy Long Phượng sơn.
Ngọc Hư Tử đi về phía ranh giới của nơi ma vụ bao quanh, hắn kinh ngạc phát hiện tất cả ma vụ giống như đang sợ hãi thứ gì đó, đều duy trì một khoảng cách nhất định, mà chính mình thì cách ma vụ chỉ một chút.
Sau khi phát hiện điều này, hắn lập tức quay trở về Thanh Linh Tông, rồi an bài các đệ tử tiến vào Long Phượng sơn tị nạn. Bởi vì vòng phòng hộ của Thanh Linh Tông sắp không chống đỡ nổi nữa.
Vòng phòng hộ của Thanh Linh Tông được chống đỡ bằng linh lực của các đệ tử trong tông môn, nên không thể kiên trì được lâu.
Dưới sự sắp xếp của Ngọc Hư Tử, chỉ trong khoảnh khắc một nén nhang, tất cả mọi người của Thanh Linh Tông đều đã chuyển dời đến Long Phượng sơn, bọn hắn chỉ dựng mấy căn phòng ở chân núi. Còn về phần trên núi, bọn họ đều biết đó là nơi ở của một vị tiền bối thần bí, cho nên không có quấy rầy.
Ngay sau khi Thanh Linh Tông giải trừ vòng phòng hộ, ma vụ che khuất bầu trời liền thôn tính toàn bộ Thanh Linh Tông.
So với Thanh Linh Tông, kết cục của các môn phái nhỏ khác chỉ có thể dùng hai chữ "bi thảm" để hình dung.
Đối với việc Thanh Linh Tông đến, Nghê Trường Sinh cũng cảm nhận được, nhưng hắn không nói gì thêm. Hắn cùng Tiểu Hắc trở lại nơi mà trước đây đã từng sinh sống, khi hắn trở về, sân nhỏ ban đầu biến mất lại xuất hiện một lần nữa.
Nghê Trường Sinh ở đây chờ đợi, bởi vì hắn biết chắc chắn sẽ có cường giả ma tộc tìm đến nơi này, mà lại là người của Thiên Hằng Giới hiện tại, thì không thể đối phó được ma tộc.
Ba ngày sau, ba vực Trung, Hạ trên Thiên Hằng Giới chấn động dữ dội, giống như tận thế.
Vạn dặm tinh không bị mây đen bao phủ, phía trên Thiên Hằng Giới giống như xuất hiện một lỗ thủng khổng lồ. Ma vụ phun ra ngoài, trong đó còn có vô số ma binh mặc khôi giáp màu nâu.
"Kiệt kiệt kiệt... Ma tộc ta đã trở lại, lần này ta a Lục Ma Hoàng nhất định phải ăn nhiều thịt một chút." Một Ma Hoàng có bộ lông dài màu tím, mặc khôi giáp màu lục cất tiếng.
"Lục Ma Hoàng, đừng có tranh đồ ăn với ta. Nếu không ta sẽ trở mặt đấy." Ưng Ma Hoàng với đôi cánh trên lưng, miệng mọc răng nanh to lớn nói.
"Kiệt kiệt kiệt, lão điểu ma, yên tâm, lần này đồ ăn nhiều, lão ma ta sẽ không tranh giành với ngươi." Lục Ma Hoàng nói xong, thân ảnh lóe lên lao thẳng xuống phía dưới, mà Ưng Ma Hoàng cũng không chịu thua kém, cực tốc phóng xuống phía dưới.
Chỉ trong chốc lát đã vang lên những tiếng kêu thảm thiết của nhân loại.
"A... Ăn ngon."
Những âm thanh như vậy không ngừng vang vọng ở khắp ngóc ngách của Thiên Hằng Giới. Mà mười Địa Ma Vương của ma tộc thì lao thẳng đến tông môn mạnh nhất mà bọn chúng cảm ứng được, có bốn Địa Ma Vương trực tiếp đi về phía Thiên Kiếm Tông, những Địa Ma Vương còn lại, cứ hai người một tổ hướng đến những nơi còn lại như Thái Thượng Tông, Chiến Thần Điện và Vạn Thánh Cung.
Các lão tổ của bốn đại tông môn ở thượng vực cũng đều có cảm ứng, toàn bộ đều lơ lửng ở trên cửa tông môn, lẳng lặng chờ đợi.
Giờ phút này, ở Thiên Kiếm Tông.
Triệu Kiếm mang theo Lăng Thiên và Từ Trường Khanh, nhìn Địa Ma Vương với ma khí ngập trời cách đó không xa, trong lòng cũng thầm kinh hãi.
Triệu Kiếm cảm nhận rõ ràng được thực lực của mấy ma vương này đều ở trên Độ Kiếp Cảnh, nhưng so với chính mình thì vẫn còn kém một chút, nhưng số lượng của bọn họ lại ở đây.
Nhìn Lăng Thiên và Từ Trường Khanh ở bên cạnh, Triệu Kiếm nói:
"Bốn ma đầu này, ta sẽ chặn ba kẻ, hai người các ngươi đối phó một kẻ trước, thăm dò kỹ càng, xem có thể ứng phó được không."
Từ Trường Khanh cười nói:
"Lão tổ, ta đến trước, ta vẫn chưa biết tu vi chân chính của mình là thế nào, lát nữa tông chủ không cần ra tay, để ta đơn độc đối phó một kẻ, nếu như ta không kiên trì nổi, tông chủ ra tay cũng không muộn."
Triệu Kiếm suy nghĩ một chút, nhìn thanh kiếm trong tay Từ Trường Khanh, rồi gật đầu với Lăng Thiên.
Lăng Thiên hiểu được ý của Triệu Kiếm, lui về phía sau mấy bước, nhường lại chiến trường cho lão tổ Triệu Kiếm và Từ Trường Khanh.
Mà lúc này, bốn Địa Ma Vương nhìn thấy ba nhân loại đối diện, chỉ có hai người tới đối phó với bọn hắn bốn kẻ, ánh mắt lộ ra vẻ trào phúng không còn che giấu.
"Kiệt kiệt kiệt, nhân loại, chúng ta rất bội phục dũng khí của các ngươi, hai đối bốn, các ngươi cảm thấy có phần thắng sao. Yên tâm, các ngươi một kẻ cũng không thoát được, các ngươi đều sẽ trở thành món ăn trong bụng của chúng ta, nếu như các ngươi đầu hàng ngay bây giờ."
"Thì xem như các ngươi có chút thực lực, có thể làm Ma đồ cho chúng ta." Một Địa Ma Vương đầu đội mỏ chim to lớn nói.
Nghe được lời này, Từ Trường Khanh mở miệng nói:
"Tốt, nếu như các ngươi đầu hàng, có thể làm chó trông nhà hộ viện cho nhân loại chúng ta, các ngươi thấy thế nào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận