Trường Sinh Vạn Vạn Năm, Ta Cuối Cùng Đã Vô Địch

Chương 564: Đồng hồ mẹ con?

**Chương 564: Đồng hồ mẹ con?**
Nghe Nghê Trường Sinh nói, Tiểu Hắc cũng trầm mặc. Bởi vì vào lúc đó thực lực của bản thân còn thấp, nó không nghĩ tới trên Độ Kiếp cảnh vậy mà lại có nhiều cảnh giới đến vậy.
"Chủ nhân, bên ngoài bây giờ là tình huống gì, cây Bồ Đề kia lần trước trở về nói người gặp phiền phức rất lớn, còn đem Hồng Hoang chi lực trên thân nó hấp thu." Tiểu Hắc nói.
Nghe Tiểu Hắc nói, Nghê Trường Sinh vừa cười vừa nói: "Sự tình đã xử lý xong, nếu không ta sao có thể ở chỗ này?"
"Vậy chủ nhân lại tới đây là..." Tiểu Hắc có chút không hiểu nói.
Nghê Trường Sinh cười nói: "Ta tới đây là để xem tu vi của ngươi thế nào, lại xem cây Bồ Đề thế nào. Tu vi của ngươi xem ra đã đến Nguyên Đạo cảnh tầng năm, mà cây Bồ Đề này..." Nghê Trường Sinh nói chuyện đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía cây Bồ Đề cách đó không xa, thông thẳng hướng thế giới trong cơ thể mình.
Nghê Trường Sinh biết cây Bồ Đề này khẳng định là cảm ứng được mình đến, đây là cố ý không muốn nói chuyện với mình, Nghê Trường Sinh biết cây Bồ Đề này là vì lần trước mình hút Hồng Hoang chi lực của nó, cho nên nó mới làm lơ mình như thế.
"Khụ khụ khụ, Hồng Hoang chi lực của ngươi ta..." Nghê Trường Sinh còn chưa nói hết, trên cây Bồ Đề nháy mắt liền lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Hồng Hoang chi lực của ta đâu, mau lấy ra cho ta." Tiểu Bồ Đề mở miệng nói.
Nghe Tiểu Bồ Đề nói, Nghê Trường Sinh cười nói:
"Cái này... ngược lại là còn không có."
"Hừ, không có thì ngươi tới làm gì, còn nói Hồng Hoang chi lực, ngươi mau cho ta Hồng Hoang chi lực." Tiểu Bồ Đề mở miệng nói.
"Ngươi nghe lầm rồi, ta còn chưa nói xong, ta vừa rồi nói là Hồng Hoang chi lực của ngươi, ta sẽ cho ngươi sau." Nghê Trường Sinh vừa cười vừa nói.
Nghe Nghê Trường Sinh vậy mà nói như vậy, Tiểu Bồ Đề trực tiếp lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó bắt đầu không để ý tới Nghê Trường Sinh.
Nghê Trường Sinh biết Tiểu Bồ Đề này đang giận mình, nhưng có biện p·h·áp nào, mình chỉ có thể làm như vậy.
Chờ mình diệt sạch tất cả Đồ Thú xong, sẽ chuyển Hồng Hoang chi thạch vào trong thế giới cơ thể mình, như vậy là tốt rồi, mình là chúa tể nơi này, mình có thể hoàn toàn chưởng kh·ố·n·g nó. Bất quá Nghê Trường Sinh cũng không muốn đ·ộ·c chiếm Hồng Hoang chi thạch này, hắn muốn cho Mã t·h·i·ê·n Long bọn họ một chút. Lực lượng trên Hồng Hoang chi thạch này quá mạnh, bọn hắn không hấp thu được bao nhiêu, cho dù có hấp thu, có lẽ cả đời cũng không hết.
Nghê Trường Sinh nói với cây Bồ Đề: "Yên tâm đi, ta đã đáp ứng chuyện gì với ngươi thì sẽ làm được, chỉ mong sau này ngươi phải nghe lời ta, đi cùng ta thì phải theo quy củ của ta, huống chi bây giờ ngươi đang ở trong thế giới cơ thể của ta, ta là chúa tể nơi này, ngươi không thể làm theo ý mình." Nghê Trường Sinh cố ý dùng giọng lạnh lùng nói, Nghê Trường Sinh biết Tiểu Bồ Đề bây giờ có lực lượng còn mạnh hơn mình, mình chỉ có thể làm vậy mới có thể trấn áp nó.
Quả nhiên Tiểu Bồ Đề nghe Nghê Trường Sinh nói, lập tức lộ ra vẻ mặt t·i·ệ·n hề hề trên cành cây to lớn.
"Ta không làm theo ý mình thì có làm sao, dù sao ngươi cũng đã đáp ứng là cho ta Hồng Hoang chi lực, ngươi cũng không thể đổi ý." Tiểu Bồ Đề mở miệng nói.
Lời của Tiểu Bồ Đề khiến Tiểu Hắc ở bên cạnh có chút im lặng, không biết liêm sỉ của nó vứt đâu rồi.
"Gia hỏa này, không ngờ lại vô sỉ như vậy, ngay cả những lời này cũng có thể nói ra được." Tiểu Hắc thầm nói.
Phảng phất như cảm nh·ậ·n được Tiểu Hắc đang nói xấu mình, Tiểu Bồ Đề nói với Tiểu Hắc: "c·h·ó c·hết, có phải ngươi đang nói x·ấ·u ta không?"
Nghe Tiểu Bồ Đề nói, Tiểu Hắc x·ấ·u hổ, lộ ra vẻ mặt c·h·ó nói: "Ta nào dám nói x·ấ·u ngươi, ở đây ta tôn kính chủ nhân của ta nhất, tiếp đến là ngươi, ta sao có thể mắng ngươi."
Tiểu Bồ Đề nghe Tiểu Hắc nói như vậy, sắc mặt cũng dịu đi một chút, sau đó nháy mắt trở nên có chút nịnh nọt.
Nghê Trường Sinh chỉ lắc đầu với bọn chúng.
"Được rồi, hy vọng ngươi nói được làm được, ta đã hứa thì chắc chắn sẽ thực hiện." Nghê Trường Sinh mở miệng nói.
Nghe Nghê Trường Sinh nh·ậ·n lời như vậy, Tiểu Bồ Đề nói: "Được rồi, vậy ngài xem có gì cần ta hỗ trợ thì cứ hú ta một tiếng, ta đảm bảo sẽ có mặt ngay lập tức."
Nghê Trường Sinh im lặng trong lòng, Tiểu Bồ Đề này vậy mà lại đ·u·ổ·i mình đi trong thế giới cơ thể của mình.
Nghê Trường Sinh lắc đầu, sau đó thân ảnh lóe lên, trực tiếp rời khỏi nơi này.
Trong phòng, trên g·i·ư·ờ·n·g, Nghê Trường Sinh chậm rãi mở mắt.
Sau đó lấy hỗn Độn Chung ra, hỗn Độn Chung xoay tít trong tay Nghê Trường Sinh, Nghê Trường Sinh cẩn t·h·ậ·n quan s·á·t hỗn Độn Chung trên tay.
"Chuông nhỏ a chuông nhỏ, ngươi đã ở cùng ta vô số năm tháng, ta vẫn chưa nhìn thấu được ngươi, rốt cuộc ngươi là bảo bối gì." Nghê Trường Sinh lẩm bẩm nói.
Ngay lúc Nghê Trường Sinh lẩm bẩm, trên hỗn Độn Chung truyền đến một trận r·u·ng động.
Chỉ nghe thấy một trận "vù vù". Một đoàn sương mù t·ử sắc từ trên hỗn Độn Chung bay ra, Nghê Trường Sinh có thể nhìn thấy trong đoàn sương mù t·ử sắc này dường như có một thân ảnh yểu điệu, mơ hồ sáng mờ, Nghê Trường Sinh không nhìn rõ được.
"Ngươi là đồng hồ mẹ con?" Nghê Trường Sinh thốt ra.
Hắn vừa nói ra câu này, hỗn Độn Chung trong tay hắn trực tiếp truyền đến một luồng điện, khiến bàn tay Nghê Trường Sinh cảm thấy tê dại.
"Hừ, cả nhà ngươi đều là đồng hồ mẹ con, cái gì, đồng hồ mẹ con, ta là Khí Linh của hỗn Độn Chung này, ta thai nghén vạn vạn năm mới thành hình. Mà ta cũng luôn đi th·e·o ngươi, bất quá ngươi nói chuyện có thể không theo lẽ thường như vậy, vừa lên đã gọi ta là đồng hồ mẹ con, gọi ta là tiểu tỷ tỷ. Hoặc là tiểu tiên t·ử đều được."
Trong sương mù t·ử sắc truyền đến giọng nữ t·ử trẻ tuổi.
"À... Ngươi là Khí Linh của hỗn Độn Chung? Sao ngươi lại hình thành, ta làm sao biết được, ta cho rằng ngươi chỉ có ý thức mà thôi." Nghê Trường Sinh nói.
"Ta có ý thức không lâu thì thành hình, chỉ là phải cảm ơn ngươi, ta vốn còn cần vạn năm nữa mới có thể trở thành Khí Linh, không ngờ ngươi lại có Hồng Hoang chi lực, nó đã tăng tốc độ thành hình của ta, ban đầu ta có thể nhanh chóng trở nên hoàn mỹ, nhưng lần này ngươi gặp tên kia, dùng hết Hồng Hoang chi lực của ta, cho nên bây giờ ngươi cũng chỉ có thể thấy ta như thế này." Khí Linh của hỗn Độn Chung nói.
Nghê Trường Sinh nhìn thân ảnh mơ hồ sáng mờ trong sương mù t·ử sắc, Nghê Trường Sinh mở miệng nói: "Ngươi yên tâm, rất nhanh ngươi sẽ có được càng nhiều Hồng Hoang chi lực, để ngươi tiến hóa càng thêm hoàn mỹ."
Thế nhưng, sau khi Nghê Trường Sinh nói xong, Khí Linh hỗn Độn Chung lại nói đầy ẩn ý: "Có phải ngươi muốn đợi ta thành hình, trở nên hoàn mỹ rồi, sẽ có ý đồ gì với ta không?"
Nghê Trường Sinh nghe Khí Linh hỗn Độn Chung nói như vậy, trực tiếp cảm thấy trên đầu có vô số quạ đen bay qua.
Mình còn chưa tới bước đó, làm cái gì? Người khí luyến?
Nghê Trường Sinh nghĩ tới đây, mắt sáng lên, đây không phải là không được, chỉ là dù sao nó cũng không phải con người thực sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận