Trường Sinh Vạn Vạn Năm, Ta Cuối Cùng Đã Vô Địch

Chương 676: Tầng thứ hai thông quan

**Chương 676: Thông qua tầng thứ hai**
Ngay khi Nghê Trường Sinh tiến đến gần lão giả áo đen kia khoảng ba mét, lão giả áo đen vốn đang quay lưng về phía Nghê Trường Sinh đột nhiên xoay người lại.
Nghê Trường Sinh chỉ thấy khuôn mặt của lão giả áo đen kia vô cùng khô gầy, xương gò má lõm sâu khiến lão giả trông cực kỳ suy yếu.
Nhưng Nghê Trường Sinh vẫn có thể cảm nhận được, trên thân thể ông lão mặc áo đen này phát ra lực lượng còn mạnh hơn hắn.
"Ngươi... Ngươi có từng nhìn thấy đồ vật của ta không?" Lão giả mở miệng hỏi.
Nghe lão giả nói vậy, Nghê Trường Sinh có chút không hiểu, nói: "Ờm... Không biết tiền bối làm mất thứ gì, cần ta tìm giúp."
"Ngón tay của ta không thấy, ngươi giúp ta tìm xem." Lão giả áo đen nói xong, đưa ra một đôi tay không có ngón.
Nghê Trường Sinh nhìn thấy cảnh này, da đầu có chút tê dại, đây đúng là không có ngón tay thật, vậy làm sao giúp hắn tìm được đây.
Ngay khi Nghê Trường Sinh còn đang trầm tư, lão giả áo đen kia dường như nhìn thấy thứ gì đó, bắt đầu lớn tiếng kêu lên: "Tìm được rồi, đồ của ta ở trên người ngươi."
Lão giả vừa nói vừa chỉ vào ngón tay của Nghê Trường Sinh.
Mà Nghê Trường Sinh nghe thấy vậy, sắc mặt tối sầm, ông lão mặc áo đen này có ý gì đây.
"Mẹ nó, gia hỏa này, đây là muốn ngón tay của ta sao." Nghê Trường Sinh nói xong liền có chút tức giận, nói: "Vị tiền bối này, đây là ngón tay của ta, ngươi không thể làm thế."
"Ta mặc kệ, ngón tay của ta ở trên người của ngươi, ngươi đưa cho ta." Lão giả áo đen nói xong liền trực tiếp thi triển thân pháp, hướng về phía Nghê Trường Sinh lao đến.
Nhìn lão giả áo đen đang lao tới, Nghê Trường Sinh thân hình di chuyển cực nhanh, nhưng thân hình lão giả kia còn nhanh hơn, trong nháy mắt đã đến trước mặt Nghê Trường Sinh.
Một chưởng hướng về phía Nghê Trường Sinh ép xuống, Nghê Trường Sinh thấy vậy, cũng tung ra một chưởng.
Hai đạo công kích va chạm vào nhau, không có gì bất ngờ, Nghê Trường Sinh trong nháy mắt bị lão giả áo đen kia đánh bay ra ngoài.
"Tiền bối còn như vậy ta liền không khách khí." Nghê Trường Sinh xoa lồng ngực của mình, nói.
Thực lực của ông lão mặc áo đen này cao hơn Nghê Trường Sinh khoảng hai thành, Nghê Trường Sinh khẳng định không thể chống đỡ nổi.
Nhìn ông lão mặc áo đen trước mặt, Nghê Trường Sinh chậm rãi đứng lên, Phong Linh kiếm trong tay hắn bày ra, phía trên Tam Muội Chân Hỏa không ngừng bùng cháy. Mà khi lão giả áo đen kia nhìn thấy thanh kiếm trong tay Nghê Trường Sinh, đôi mắt sâu thẳm của lão không ngừng lóe lên.
Nghê Trường Sinh biết lão giả áo đen này khẳng định là biết uy lực Tam Muội Chân Hỏa của mình, cho nên mới như vậy.
Thế nhưng trạng thái này chỉ duy trì được không đến mấy hơi thở, lão giả áo đen kia lại tiếp tục hướng về phía Nghê Trường Sinh mà đi, trên bàn tay không có ngón tay kia có ánh sáng màu lam nhạt lóe ra, lại là một chưởng hướng về phía Nghê Trường Sinh đánh tới.
Nghê Trường Sinh trực tiếp thi triển Hồng Hoang kiếm quyết, chữ vàng kiếm quyết.
Ánh kiếm to lớn trực tiếp va chạm với lão giả áo đen.
"Ầm ầm" một tiếng, Nghê Trường Sinh trực tiếp bị chấn động của công kích này làm lui lại mấy bước mới dừng lại được.
Hắn không ngờ rằng Hồng Hoang kiếm quyết của mình vẫn rất mạnh, Hồng Hoang kiếm quyết này của hắn trước mắt chỉ mới tu luyện đến Thiên Địa Huyền Hoàng kiếm quyết, còn Vũ Trụ Hồng Hoang vẫn chưa tu luyện được, Nghê Trường Sinh không thể tin được, nếu mình tu luyện xong toàn bộ Hồng Hoang kiếm quyết, không chừng có thể vượt qua tam giai hoặc là chiến đấu ở những cảnh giới cao hơn.
"A, tiểu gia hỏa, kiếm quyết của ngươi có chút ý tứ a." Lão giả áo đen kia, đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm Nghê Trường Sinh, mở miệng nói.
Nghe lão giả áo đen nói vậy, Nghê Trường Sinh mở miệng nói: "Sao thế? Ngươi không muốn tìm ngón tay của ngươi nữa, lại bắt đầu nói sang chuyện khác."
Nghe Nghê Trường Sinh nói vậy, lão giả áo đen kia cũng kịp phản ứng, nói: "Đúng rồi, ngón tay của ta, tiểu tử đem ngón tay của ta trả lại cho ta, ta liền tha cho ngươi, để ngươi từ nơi này thông qua, đi đến cửa thứ ba, ngươi thấy thế nào."
Nghe lão giả áo đen nói vậy, Nghê Trường Sinh bĩu môi nói: "Ngươi nói ta thấy cũng chẳng ra sao cả."
"Tốt, vậy ngươi liền chết đi cho ta." Lão giả áo đen nói xong, xung quanh hắn xuất hiện một sợi xích màu đen toàn thân, quấn quanh bên người của hắn.
Lão giả áo đen chỉ về phía Nghê Trường Sinh, sợi xích màu đen kia liền tiếp tục hướng về phía Nghê Trường Sinh tiến tới. Mà Nghê Trường Sinh lại một lần nữa sử dụng Phong Linh kiếm để đón đỡ.
Hồng Hoang kiếm quyết, bốn chiêu trong nháy mắt toàn bộ được thi triển ra, hướng về phía sợi xích màu đen mà công kích.
Oanh kích sau đó, Nghê Trường Sinh chỉ thấy sợi xích màu đen va chạm với chiêu kiếm của mình, vẫn như cũ không phải đối thủ của sợi xích màu đen kia.
"Xem ra vẫn là tu vi của ta không đủ a, trước mắt chỉ có thần cảnh tứ tầng, ông lão mặc áo đen này thực lực đạt tới thần cảnh lục tầng, chung quy tu vi của ta vẫn có chút thấp." Nghê Trường Sinh lẩm bẩm trong lòng.
Ngay khi Nghê Trường Sinh đang nghĩ như vậy, lão giả áo đen kia lại một lần nữa hướng về phía Nghê Trường Sinh mà đến, nhìn lão giả áo đen đang lao tới, Nghê Trường Sinh trực tiếp lấy ra Hỗn Độn Chung.
Sau khi Hỗn Độn Chung xuất hiện, lão giả áo đen kia nghi hoặc nói: "Đây là cái gì?"
"Thứ gì? Trong tay ta đây chính là đồ tốt a, ngươi mau chạy tới thử một lần đi." Nghê Trường Sinh vừa cười vừa nói.
"Mặc kệ ngươi lấy ra vật gì, vậy ta nhất định sẽ toàn bộ đánh nát." Lão giả áo đen nói xong, hướng về phía Nghê Trường Sinh, một chưởng vỗ ra.
Lực lượng khổng lồ trực tiếp từ trên thân thể hắn bộc phát ra, một cỗ lực lượng kia hướng về phía Nghê Trường Sinh mà đến, Nghê Trường Sinh trực tiếp đem Hỗn Độn Chung trong tay hắn ném ra ngoài.
Hỗn Độn Chung trong nháy mắt trở nên to lớn vô cùng. Mà công kích của lão giả áo đen kia không chút lưu tình, hướng về phía Hỗn Độn Chung oanh kích.
"Ầm ầm" một tiếng.
Hỗn Độn Chung phát ra một tiếng nổ lớn, âm thanh của chuông vang vọng khắp bốn phương tám hướng, lão giả áo đen kia còn chưa kịp phản ứng liền bị một cỗ sóng âm chấn động.
Bên ngoài Thần Tháp này.
Nguyên bản phó tông chủ Huyền Hỏa Tông, Lâm Mạch Thu, người đang nhìn chằm chằm Thần Tháp này, giờ phút này cũng cảm thấy có tiếng chuông vang lên trong Thần Tháp.
"Xem ra sự tình càng ngày càng có ý tứ a." Lâm Mạch Thu cười lẩm bẩm.
Ánh mắt của hắn hiện tại đang chăm chú nhìn chằm chằm vào chấm đỏ xuất hiện tại tầng thứ hai, hắn không biết nơi đó rốt cuộc là ai? Nhưng hắn biết thiên phú năng lực của người kia rất mạnh.
"Rốt cuộc là người nào? Là một trong những nội môn đệ tử kia hay là tiểu gia hỏa ngoại môn kia." Lâm Mạch Thu nói xong, ánh mắt tiếp tục hướng về Thần Tháp.
Bên trong tầng hai Thần Tháp, Nghê Trường Sinh cầm Hỗn Độn Chung trong tay, còn lão giả áo đen kia bị đánh bay, ngã trên mặt đất, thân hình của hắn có chút khô gầy.
"Làm sao có thể, trong tay người này làm sao lại có vật như vậy, ta đã rất nhiều năm chưa từng gặp qua người có thực lực vượt quan như thế này." Lão giả áo đen thầm nghĩ.
Sau đó hắn chậm rãi đứng lên, nhìn Nghê Trường Sinh, sau đó mở miệng nói: "Thực lực của ngươi không tệ, xem ra ta không thể tìm lại được ngón tay rồi, tầng thứ hai này coi như ngươi đã vượt qua."
Bạn cần đăng nhập để bình luận