Trường Sinh Vạn Vạn Năm, Ta Cuối Cùng Đã Vô Địch

Chương 616: Ưng Câu Tị lão giả

Chương 616: Lão giả Ưng Câu Tị
Tất cả mọi chuyện đều diễn ra đúng như Nghê Trường Sinh dự đoán, hắn biết nơi này tuyệt đối không tầm thường, trên tinh không này ẩn chứa bí mật to lớn.
Nghê Trường Sinh đứng giữa không gian tối tăm mịt mờ vô biên. Hắn phóng thích thần niệm ra bốn phương tám hướng, đồng thời quay đầu nhìn lại phía sau.
Khi vừa nhìn thấy nơi mình vừa rời khỏi, hắn liền sững sờ. Lam Vân Thế Giới hiện ra trước mắt hắn giống như một bức tranh, bị bao vây trong khung cảnh đen kịt này.
Đúng lúc này, thần niệm của hắn rốt cuộc cũng cảm nhận được kẻ cầm đầu gây ra sự hủy diệt của Lam Vân Thế Giới.
Đó là một lão giả có mũi Ưng Câu Tị, toàn thân gầy gò vô cùng, tay cầm một cây khô lâu quải trượng.
Lão giả cứ đứng lặng yên như vậy nhìn về phía Nghê Trường Sinh, không nói một lời.
Mà Nghê Trường Sinh thì lập tức cảnh giác.
"Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây? Có phải ngươi đã g·iết người ở Lam Vân Thế Giới không?" Nghê Trường Sinh hỏi.
Nghe Nghê Trường Sinh nói xong, lão giả mũi Ưng Câu Tị nhếch mép cười, không trả lời.
"Không tệ, không tệ, không ngờ tới một tiểu gia hỏa đến từ Nguyên Thần Giới lại có thể đột phá đến cảnh giới này, thật không ngờ tới." Lão giả Ưng Câu Tị nói.
Nghê Trường Sinh không hề nghe được từ trong lời nói và giọng điệu của lão ta sự hân thưởng, khen ngợi, ngược lại còn cảm thấy có một sự châm chọc.
"Rốt cuộc ngươi là ai? Sao không trả lời câu hỏi của ta." Nghê Trường Sinh chất vấn.
"Tiểu gia hỏa, ngươi có biết cái Lam Vân Thế Giới mà ngươi nhắc tới chẳng qua chỉ là món đồ chơi do ta sáng tạo ra mà thôi. Ta muốn những người ở trên đó sống thì họ sẽ sống, muốn họ c·hết thì họ phải c·hết, tiểu gia hỏa, ngươi nói xem có phải ngươi đã quản quá nhiều chuyện rồi không?" Lão giả Ưng Câu Tị đáp.
"Ngươi nói ta quản quá nhiều chuyện? Chẳng lẽ sinh mạng con người trong mắt ngươi không đáng nhắc tới sao? Ngươi muốn cho sống thì sống, cho c·hết thì c·hết? Nếu đã như vậy tại sao ngươi còn tạo ra bọn họ, còn có cả Đồ Thú ở Lam Vân Thế Giới cũng là do ngươi tạo ra phải không?" Nghê Trường Sinh có chút phẫn nộ nói.
Lão giả Ưng Câu Tị lắc đầu: "Đồ Thú đó không phải do ta sáng tạo, mà là ta bắt từ vị diện khác tới, hẳn là ngươi cũng đã từng gặp qua và luyện hóa viên Hồng Hoang chi thạch kia rồi đúng không, đó cũng là do ta bắt tới, ta làm như vậy là để bọn chúng khắc chế lẫn nhau, ta chính là muốn xem chúng tranh giành lẫn nhau. Không ngờ tới vạn năm trước, cường giả Nguyên Thần Giới của các ngươi lại vô tình đ·á·n·h vỡ không gian của Lam Vân Thế Giới.
Ta cũng không có ngăn cản, ta đã thay đổi quy tắc của Lam Vân Thế Giới, làm cho cảnh giới của các ngươi khi đến Lam Vân Thế Giới đều bị giảm xuống một bậc, như vậy sẽ không làm ta cảm thấy uy h·iếp."
Nghe xong những lời này của lão giả Ưng Câu Tị, Nghê Trường Sinh rốt cuộc đã hiểu gia hỏa này chính là kẻ nhàn rỗi không có việc gì làm, tạo ra một đám người để mua vui.
"Nếu đã nói như vậy, vậy hẳn ngươi cũng đã thấy quá trình ta và đồng bạn của ta chiến đấu với đám Đồ Thú rồi đúng không?" Nghê Trường Sinh hỏi.
"Ừ, đúng vậy, không sai. Các ngươi chiến đấu ta đã thấy rất không tệ, nhất là ngươi, cảnh giới của ngươi tăng lên nhanh như vậy, lại có thể hấp thu toàn bộ sức mạnh của viên Hồng Hoang chi thạch mà ta mang đến, lực lượng của ngươi mặc dù tăng lên, nhưng ngươi cũng đã phá vỡ kế hoạch của ta, cho nên ta muốn g·iết c·hết tất cả những người đó, còn về ấn ký mà ngươi để lại ở Đông Phương Chi thành, ta cũng chỉ có thể phá hủy, như vậy ta mới có thể tiếp tục sáng lập ra nhân loại, tiếp tục xem bọn hắn tranh đấu lẫn nhau. Như thế mới thú vị." Lão giả Ưng Câu Tị nói.
"Vậy ngươi không sợ sớm muộn gì một ngày nào đó những người đó sẽ đến báo thù ngươi sao?" Nghê Trường Sinh hỏi.
"Ha ha ha ha, điều đó là không thể nào, ngươi là một ngoại lệ, dù sao ngươi cũng không phải người của Lam Vân Thế Giới, cho nên ngươi từ đâu tới thì hãy về nơi đó đi, ta không muốn động thủ với ngươi, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta." Lão giả Ưng Câu Tị trả lời.
Nghê Trường Sinh lại sững sờ, từ những lời nói vừa rồi, Nghê Trường Sinh biết lão giả Ưng Câu Tị này tuyệt đối là một kẻ thị s·á·t thành tính, vậy tại sao lại không muốn động thủ với mình, Nghê Trường Sinh có chút không hiểu, mà nhìn vẻ mặt không hiểu của Nghê Trường Sinh, lão giả Ưng Câu Tị nhếch miệng cười nói: "Mặc dù ta lần này không thể ra tay với ngươi, nhưng nếu ngươi muốn rời khỏi tay ta, vậy thì phải tiếp được ba chiêu của ta mới được."
"Ta sẽ tiếp bốn chiêu của ngươi, ta còn có một điều kiện hy vọng ngươi có thể đáp ứng." Nghê Trường Sinh nói. Hắn đã đáp ứng với Vương Đức Phát sẽ bảo vệ an toàn cho bọn họ.
"Ồ? Tiểu gia hỏa, ngươi có biết ba chiêu này của ta rất có thể sẽ p·h·ế bỏ tu vi của ngươi, cũng có thể đ·á·n·h ngươi thành thiểu năng." Lão giả Ưng Câu Tị nói.
Mà Nghê Trường Sinh thì kiên định đáp: "Điều kiện của ta sẽ không thay đổi, ta không biết vì sao ngươi không g·iết ta, nhưng hy vọng ngươi có thể đáp ứng ta, nếu không ta cũng sẽ liều m·ạ·n·g với ngươi."
Nghe Nghê Trường Sinh nói vậy, lão giả Ưng Câu Tị suy nghĩ một chút, rồi nói: "Tốt, ta đáp ứng ngươi. Vậy chúng ta bắt đầu thôi."
Lão giả Ưng Câu Tị vừa dứt lời, trực tiếp phất ống tay áo một cái, nơi này vốn là một vùng tinh không đen kịt, nháy mắt liền biến thành một thế giới cát vàng đầy trời.
Nghê Trường Sinh nhíu mày, thực lực của gia hỏa này tuyệt đối mạnh đến không thể tưởng tượng nổi, cho dù mình có thi triển Hồng Hoang kiếm pháp cũng chưa chắc có thể đỡ được chiêu thức của hắn.
"Tiểu gia hỏa chuẩn bị kỹ càng đi, ta bắt đầu thi triển chiêu thứ nhất đây." Lão giả Ưng Câu Tị vừa cười vừa nói.
"Ta đã chuẩn bị xong." Nghê Trường Sinh vừa dứt lời.
Lão giả Ưng Câu Tị cầm cây khô lâu quải trượng trong tay, hướng về phía Nghê Trường Sinh điểm ra.
Nghê Trường Sinh chỉ cảm thấy loại lực lượng đó hoàn toàn không thể ngăn cản được, cho dù có thi triển Hồng Hoang kiếm quyết thì cũng sẽ thất bại.
Nghê Trường Sinh vô thức lấy ra Hỗn Độn Chung.
Khi Hỗn Độn Chung xuất hiện, ánh mắt của lão giả Ưng Câu Tị sáng lên. Nhưng ngay sau đó hắn liền cảm thấy không ổn.
"Oanh" một tiếng, toàn bộ công kích của lão giả Ưng Câu Tị đánh vào Hỗn Độn Chung của Nghê Trường Sinh.
Một luồng sóng âm cực lớn bắn ngược về phía lão giả Ưng Câu Tị, lão ta liền đưa tay trái ra, đánh về phía luồng sóng âm đó.
Hai luồng sức mạnh hóa thành vô hình giữa không trung.
Mà Nghê Trường Sinh mặc dù không bị luồng sóng âm đó tấn công, nhưng cũng chịu phải phản phệ không nhỏ, trực tiếp phun ra một ngụm máu.
"Chủ nhân, người có sao không. Thực lực của lão già này rất mạnh, không phải là thứ mà người hiện tại có thể chống lại được. Trừ khi ta luôn bảo vệ người, nhưng như vậy người gặp phải phản phệ chắc chắn sẽ ngày càng mạnh hơn." Khí Linh Hỗn Độn Chung nói.
Nghê Trường Sinh cũng biết ý của Hỗn Độn Chung, nhưng hiện tại mình không thể lùi bước, muốn rời khỏi đây thì phải đón lấy bốn chiêu này.
"Tiền bối, chiêu thứ nhất ta đã đỡ được, mời ra chiêu thứ hai." Nghê Trường Sinh nói.
Lão giả Ưng Câu Tị cười cười, nhìn Hỗn Độn Chung trước mặt Nghê Trường Sinh, mở miệng nói: "Tiểu gia hỏa, bảo bối này của ngươi không tệ, nếu ngươi đem nó tặng cho ta, ba chiêu còn lại ta sẽ miễn cho ngươi, ngươi thấy thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận