Trường Sinh Vạn Vạn Năm, Ta Cuối Cùng Đã Vô Địch

Chương 643: Áo trắng chiến Phượng Hoàng

Chương 643: Áo Trắng Chiến Phượng Hoàng
Nghe Nghê Trường Sinh nói vậy, áo trắng Tôn giả tuy có chút không cam lòng nhưng vẫn gật đầu.
Hiện tại hắn muốn đi theo bên cạnh Nghê Trường Sinh, như vậy bốn con Thần thú này cũng sẽ ở bên cạnh Nghê Trường Sinh, bản thân hắn không thể vĩnh viễn trốn tránh trong Thiên Hoang Điện được.
Nhìn lão đầu trước mặt, Nghê Trường Sinh tưởng tượng ra dáng vẻ gia hỏa này bị Phượng Hoàng truy sát lúc đó.
Sau đó hắn liền dẫn áo trắng Tôn giả rời khỏi Thiên Hoang Điện.
Khi hai người từ phía trên Hoang Điện đi xuống, Phượng Hoàng ánh mắt sáng lên, cánh cửa lớn kia rốt cục mở ra, mình tuy không vào được, nhưng nếu như mở ra, vậy mình chắc chắn sẽ khiến kẻ trộm trứng kia phải trả giá đắt.
Thế nhưng chỉ một giây sau, nó liền thấy hai thân ảnh xuất hiện.
Một người là lão đầu mặc áo trắng hèn mọn, người còn lại chính là Nghê Trường Sinh.
"Chính là ngươi, ngươi vậy mà không chết, ta phải vì hậu đại của ta báo thù." Phượng Hoàng gào thét một tiếng, lập tức lao về phía áo trắng Tôn giả. Áo trắng Tôn giả mặt mày ủ rũ nhìn Nghê Trường Sinh nói: "Thấy được sao, gia hỏa này căn bản không có lý trí, thấy ta liền muốn làm thịt ta."
"Được rồi, ngươi bớt nói vài câu đi." Nghê Trường Sinh nói xong, trực tiếp đánh cho Phượng Hoàng dừng lại giữa không trung.
Sau đó nói với Phượng Hoàng: "Vừa rồi áo trắng lão đầu đã đem mọi chuyện đầu đuôi kể cho chúng ta nghe, ta đều biết cả rồi, hắn không phải đã trả lại Phượng Hoàng trứng cho ngươi rồi sao, làm sao ngươi còn đối với hắn có cừu hận lớn như vậy."
"Nghê Tiểu Hữu không biết rồi, Phượng Hoàng trứng của ta, bị hắn trộm đi mất một trăm ngày, đó là khoảng thời gian ấp trứng, hắn mang theo nó chạy loạn khắp nơi, dẫn đến hài tử vừa ra đời của ta chết yểu, chắc hẳn các ngươi cũng biết tu vi càng cao, thời gian sinh dục sẽ càng dài, vạn năm qua ta chỉ có một quả Phượng Hoàng trứng như vậy, ta cũng chỉ có một đứa con như vậy, cuối cùng lại bị hắn biến thành bộ dạng kia, hắn chính là kẻ thù giết con của ta, ngươi nói xem ta có thể không ghi hận hắn sao." Phượng Hoàng oán hận nói với Nghê Trường Sinh.
Mà Nghê Trường Sinh nghe xong cũng nhíu mày nhìn áo trắng Tôn giả đang gãi đầu ở bên cạnh.
"Ta nói lão đầu, đây chính là lỗi của ngươi, ngươi đem hài tử của người ta giày vò một trận như vậy, cuối cùng dẫn đến hài tử của người ta chết yểu, tuy không có quan hệ trực tiếp đến ngươi, nhưng nguyên nhân gián tiếp vẫn là do ngươi." Nghê Trường Sinh nói.
"Oan uổng cho ta quá, ta thật không biết lúc đó là thời gian tiểu gia hỏa kia phá xác, nếu biết ta đã không động vào rồi, ta cũng tự biết mình là ai. Huống hồ lúc ấy ta bảo nó không được làm, ta liền trả lại Phượng Hoàng trứng cho nó, nhưng nó không đồng ý, vậy ta cũng chỉ có thể mang theo Phượng Hoàng trứng chạy loạn khắp nơi, chỉ có hất nó ra ta mới có thể sống sót, vậy ta cũng không có cách nào khác. Mặc kệ là làm người hay làm chim đều phải giảng đạo lý." Áo trắng Tôn giả nói.
"Ta mặc kệ, chính là ngươi hại chết con của ta, ta muốn ngươi đền mạng." Phượng Hoàng vẫn gào thét không ngừng, giống như muốn xé xác áo trắng Tôn giả.
Áo trắng Tôn giả cũng bất đắc dĩ, sau đó nhìn Nghê Trường Sinh, muốn Nghê Trường Sinh cho hắn một lời khuyên.
Nghê Trường Sinh suy nghĩ rồi nói: "Vậy thế này đi, hai người các ngươi đều có lỗi, các ngươi đàm phán không được vậy thì đại chiến một trận đi, muốn đánh thế nào cũng được, dù sao về sau các ngươi đều ở chỗ của ta, ta cũng không muốn một trong hai người các ngươi phải chết. Chỉ xem các ngươi nể mặt ta hay không, nếu nể mặt ta, hiện tại ta có thể để các ngươi đại chiến một trận, giải tỏa oán khí trong lòng."
Nghe Nghê Trường Sinh nói vậy, Phượng Hoàng sửng sốt một chút, sau đó có chút không tình nguyện gật đầu, ngay từ đầu nó đã biết mình không giết được kẻ trộm trứng, đã như vậy chi bằng đánh cho hắn một trận.
Nhưng áo trắng Tôn giả thì mặt mày lại khổ sở.
"Ta hiện tại làm việc cho ngươi, nhục thể của ta cũng đã khôi phục, hơn nữa thực lực cũng đạt tới Nguyên Thủy cảnh tam tầng. Gia hỏa này thực lực là Nguyên Thủy cảnh thất tầng, ta làm sao có thể đánh thắng được nàng, ngươi đây là muốn ta ăn đòn à." Áo trắng Tôn giả nói.
Mà Nghê Trường Sinh lại cười nói: "Sẽ không để ngươi phải ăn đòn, ta để thực lực của các ngươi đều ở Nguyên Thủy cảnh tam tầng không phải được rồi sao. Hơn nữa ta biết ở cảnh giới tương đương, Thần thú có chiến lực vô địch. Đây cũng coi như bồi thường cho hắn một chút, ngươi thấy thế nào?"
Nghe Nghê Trường Sinh nói vậy, áo trắng Tôn giả biết đây là cơ hội lớn nhất mà Nghê Trường Sinh có thể tranh thủ cho mình, chỉ là nhục thân vừa khôi phục không lâu của mình lại sắp bị Phượng Hoàng tấn công, trong lòng hắn vẫn có chút khó chịu, nhưng cũng không có cách nào khác, nếu không như vậy, Phượng Hoàng chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
"Thôi được, vậy ta chịu thiệt một chút, coi như đền bù cho Phượng Hoàng." Áo trắng Tôn giả nói.
Nhưng khi áo trắng Tôn giả vừa nói xong, sắc mặt Nghê Trường Sinh tối sầm lại, đây không phải là đổ thêm dầu vào lửa sao, lời này mà cũng nói ra miệng được. Đối với Phượng Hoàng mà nói, áo trắng Tôn giả nói như thể mình đang đồng tình với nó vậy, Phượng Hoàng sao có thể chịu đựng được. Nghê Trường Sinh chỉ có thể cầu phúc cho áo trắng Tôn giả trong lòng, hi vọng lát nữa sẽ không bị đánh quá thảm.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Nghê Trường Sinh áp chế thực lực của Phượng Hoàng xuống Nguyên Thủy cảnh tam tầng. Mà thủ đoạn Nghê Trường Sinh thi triển khiến áo trắng Tôn giả có chút chấn kinh. Bởi vì lực lượng phát ra trong cơ thể Nghê Trường Sinh vừa rồi dường như không phải Nguyên Thủy cảnh, loại sức mạnh đó càng thêm thần bí, cường hãn hơn.
"Ngươi... Thực lực của ngươi?" Áo trắng Tôn giả có chút kinh ngạc nói.
Nghê Trường Sinh cười nói: "Được rồi, ngươi không cần quan tâm đến ta, đối thủ của ngươi đang chờ ngươi kìa."
Một câu nói của Nghê Trường Sinh khiến áo trắng Tôn giả sửng sốt. Vừa quay đầu liền thấy Phượng Hoàng lạnh lùng nhìn mình, phảng phất như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy.
Trong lòng hắn có chút lo lắng, Phượng Hoàng hung ác lên rất đáng sợ, qua trăm vạn năm, hắn không ngờ gia hỏa này vẫn còn nhớ hắn, có thể thấy là mang thù đến mức nào, thực lực của hắn tuy đã đến Nguyên Thủy cảnh tam tầng, nhưng hắn biết mình chắc chắn không phải đối thủ của Phượng Hoàng này, hắn cắn răng, mình đã đến bước này, nếu lùi bước thì có chút không thể nào nói nổi. Hắn tiến lên một bước, đứng đối diện Phượng Hoàng.
Sau đó mở miệng nói: "Ngươi cũng biết ta không có tổn thương ngươi..."
"Ngậm miệng, ngươi đền mạng cho ta." Phượng Hoàng còn chưa đợi áo trắng Tôn giả nói xong, trực tiếp thi triển cực tốc lao về phía hắn.
Thấy Phượng Hoàng như vậy, áo trắng Tôn giả lùi lại một bước, lớn tiếng nói: "Nghê thiếu gia mau tới cứu ta." Nghê Trường Sinh nghe vậy lắc đầu, hắn biết Phượng Hoàng chắc chắn không muốn lấy mạng hắn, nhưng một trận giáo huấn chắc chắn là không thể thiếu.
"Ngươi vẫn là tự cầu phúc đi." Nghê Trường Sinh lẩm bẩm nói.
Mà áo trắng Tôn giả cũng nghe được tiếng lẩm bẩm của Nghê Trường Sinh, trong lòng hắn càng thêm đau khổ. Xem ra phải sử xuất bản lĩnh giữ nhà rồi. Mà Nghê Trường Sinh cùng Kim Long đứng cách đó không xa nhìn hai người bọn họ giao đấu. Nghê Trường Sinh không biết áo trắng Tôn giả rốt cuộc có thủ đoạn gì, hôm nay vừa vặn được mở mang kiến thức.
"Được, được, được, Phượng Hoàng, đây là ngươi ép ta, trước đó ta nhẫn nhịn ngươi, bây giờ bản tôn giả cũng nổi giận rồi. Xem chiêu." Áo trắng Tôn giả nói xong, trong tay xuất hiện một cây ngân sắc tam xoa kích, tam xoa kích vừa xuất hiện, thiên địa hơi rung chuyển một chút.
Nghê Trường Sinh nhìn thấy tam xoa kích này, liền biết vật này không phải vũ khí đơn giản. Ít nhất còn mạnh hơn thanh Phong Linh kiếm trong tay hắn.
Mà Phượng Hoàng cũng chú ý tới điểm này, nó cũng cảnh giác.
"Hưu"
Phượng Hoàng rít lên một tiếng, trên thân thể bộc phát ra vô tận Phượng Hoàng chân hỏa. Phượng Hoàng chân hỏa hình thành vô số thanh lợi kiếm, lao về phía áo trắng Tôn giả.
Áo trắng Tôn giả cầm ngân sắc tam xoa kích trong tay, trong nháy mắt, khí tức hèn mọn trên người hắn biến mất không thấy gì nữa.
"Ha ha ha, hay lắm, để ta thử xem Thần thú rốt cuộc mạnh đến mức nào, xem Ngân Trảm của ta." Áo trắng Tôn giả nói xong, chém thẳng xuống những thanh lợi kiếm đang bay tới, ánh sáng màu bạc to lớn trực tiếp bao phủ toàn bộ những thanh lợi kiếm do Phượng Hoàng chân hỏa tạo thành.
Lực lượng do Phượng Hoàng chân hỏa tạo thành phảng phất như mỗi thanh kiếm đều có sinh mệnh, dù bị bao phủ trong ánh sáng màu bạc kia vẫn không ngừng rung động.
Cuối cùng "ầm" một tiếng, hai đạo công kích nổ tung.
Một chiêu này hai bên thực lực ngang nhau, Phượng Hoàng thấy áo trắng Tôn giả có thể ngăn cản Phượng Hoàng chân hỏa của mình, cũng hơi kinh ngạc, phải biết ở cùng cấp bậc, thực lực Thần thú của bọn hắn là vô địch.
Chẳng lẽ là do thanh ngân sắc tam xoa kích trong tay hắn, Phượng Hoàng có ý nghĩ này, nó cảm thấy mình nghĩ không sai.
Thấy mình dùng tam xoa kích ngăn cản được Phượng Hoàng chân hỏa mà Phượng Hoàng vẫn lấy làm kiêu ngạo, áo trắng Tôn giả bắt đầu có chút đắc ý.
"Ha ha ha, ta còn tưởng công kích của ngươi lợi hại đến mức nào, xem ra ở ngang cấp cũng chỉ ngang với ta. Hiện tại ta thấy chúng ta không nên đánh nữa, tiếp tục đánh cũng chỉ ngang tay, nếu ngươi khôi phục thực lực chân thật, ta đương nhiên không chống đỡ được ngươi. Ngươi thấy thế nào?" Áo trắng Tôn giả vừa cười vừa nói.
Thấy bộ dạng của áo trắng Tôn giả, lửa giận trong lòng Phượng Hoàng bắt đầu bùng lên, nó mặc dù bị áp chế thực lực ngang với áo trắng Tôn giả, nhưng cũng sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy.
Phượng Hoàng lại rít lên một tiếng, lại nhào về phía áo trắng Tôn giả, chỉ là lần này lực lượng vẫn như cũ. Mà áo trắng Tôn giả dựa vào lực lượng của ngân sắc tam xoa kích đánh lui Phượng Hoàng. Đương nhiên bọn hắn vẫn ngang tay. Mà theo thời gian trôi qua, lực lượng của Phượng Hoàng bắt đầu không ngừng tiêu hao, nó trấn áp ba con quái vật kia đã trăm vạn năm, vừa ra đã đại chiến, sức bền chắc chắn không bằng áo trắng Tôn giả.
Áo trắng Tôn giả nhìn Phượng Hoàng đã không chống đỡ được mình, thở dài bất đắc dĩ nói: "Ta đã nương tay rồi, nếu ta dùng toàn lực, chắc chắn sẽ làm ngươi bị thương."
Bạn cần đăng nhập để bình luận